Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

Chương 25



"Không nghe! Không nghe!! Không nghe!!!"

Bạch Sanh đưa tay bịt lại lỗ tai của mình, mặc kệ Giang Huyền Tranh có giải thích cỡ nào nàng cũng đem hai chữ 'ngoại tình' quy chụp lên đầu tiểu nha đầu!

Sớm nghe qua omega trong thời kỳ động dục rất nhạy cảm, chỉ cần alpha có cử chỉ thân thiết với một cá thể omega khác nhất định sẽ đẩy omega của mình vào bờ vực. Nếu càng cố kiên cường chống đỡ rất dễ bị stress, suy nghĩ rồ dại là chuyện dễ dàng xảy ra.

Giang Huyền Tranh bất đắc dĩ đến ôm ấp Bạch Sanh, mặc kệ nàng vùng vẫy thế nào, ngoan ngoãn để yên nàng đấm đá.

"Sanh nhi à, nghe em nói này."

Bạch Sanh giãy dụa hai cái, nhưng so với lúc đầu đã nhu thuận hơn nhiều.

Trong lòng Giang Huyền Tranh âm thầm đắc ý, trên mạng nói không sai, cần phải dỗ dành, phải âu yếm thì omega mới chịu ngừng nháo sự.

"Em không có ngoại tình, chỉ là đang diễn thôi, ôm nhau một chút cũng không tính là gì." Giang Huyền Tranh vén tóc mai cho Bạch Sanh, dịu dàng nói tiếp: "Chẳng phải hôm qua đã tiêu ký rồi sao? Giờ em chỉ cần chị thôi, những người khác đều không cần, càng không đáng để chị phải tức giận."

Bạch Sanh lửa giận tiêu tan hơn phân nửa, hé môi nhỏ hỏi: "Thật như vậy sao? Em chỉ có chị thôi đúng không?"

"Tất nhiên rồi." Giang Huyền Tranh hôn liền lên mặt Bạch Sanh ba cái để chứng minh lời mình nói.

Bạch Sanh đặc biệt thỏa mãn, híp mắt hạnh cười đến phi thường xinh đẹp.

Quả là xuân dược chết người, chỉ cười một cái cũng khiến Giang Huyền Tranh kìm lòng không đặng suýt chút đã phóng xuất tin tức tố.

Vội vàng đem kéo sang một chủ đề khác: "Chị có đói hay không?"

"Ân, đói." Bạch Sanh ngậm ngón tay: "Muốn ăn đồ ngọt."

"Trong tủ lạnh vẫn còn một ít bánh ngọt, em đi lấy cho chị."

Giang Huyền Tranh nhanh nhẹn bước xuống giường, mở tủ lạnh tìm bánh ngọt vừa mới mua cho Bạch Sanh. Nhưng cửa tủ cũng chưa kịp đóng đã nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, vội nhét bánh ngọt vào tay của Bạch Sanh, bản thân thì nhấc chân dài ra ngoài mở cửa.

Người đến là Lan Linh!

Lan Linh như cũ hào sảng đi vào, đem giày ném lung tung hoàn toàn xem đây là nhà của mình, cao giọng gọi: "A Sanh ơi~ trong tiệm bánh còn dư một cái, lão bản đã cho mình bảo mình cùng chia sẻ bánh kem với cậu này, mau mau ra thị tẩm bánh kem đi nào~"

Vạn vạn không ngờ được Bạch Sanh cư nhiên lãnh liệt phóng ánh mắt chết chóc về phía nàng: "Là omega... lại là omega..."

Lan Linh đánh rơi cả bánh kem trên tay, hốt hoảng nhào đến giường chụp gò má của Bạch Sanh: "A Sanh bảo bối, cậu làm sao vậy hả? Trúng tà sao? Mình đưa cậu đi gặp thầy pháp!"

Bạch Sanh hé miệng, mắt ngân ngấn nước, kinh thiên động địa gào khóc một tiếng!!!

Lan Linh đến cả tai cũng che không kịp, trợn mắt nhìn Bạch Sanh giống như nhìn thấy quỷ, cái gì đây? Ai đã nhập vào A Sanh bảo bối của nàng rồi!?

Giang Huyền Tranh xem Lan Linh như kẻ thủ ác chọc khóc Sanh nhi nhà mình, một phát đem nàng kéo xuống giường, đưa tay ôm ấp báu vật của mình vào lòng.

"Sanh nhi không khóc, nào, có gì lại phải khóc a?"

Bạch Sanh chỉ tay vào Lan Linh nói một câu đủ chấn động: "Cô ta là ai? Sao em lại cho vào nhà?"

Lan Linh cảm giác như ngũ lôi oanh đỉnh, sững sờ ngã xuống sàn: "Cậu... cậu sao lại như vậy chứ? Có được rồi ruồng bỏ sao? Bạch Sanh! Cậu là đồ độc ác!!!"

Giang Huyền Tranh: "..."

Lan Linh có khiếu diễn xuất như vậy sao không vào trường đại học sân khấu cho rồi đi!?

Bạch Sanh ngây ra, nhìn Lan Linh rất lâu cũng nhận không ra: "Cô là ai vậy?"

Lan Linh đổ sụp xuống sàn bất tỉnh!

Giang Huyền Tranh bất đắc dĩ nói: "Là Lan Linh, khuê mật của chị đó."

"Chị có khuê mật sao?" Bạch Sanh lẩm bẩm, lại nhìn Lan Linh: "Cô thật sự là khuê mật của tôi?"

Lan Linh hé miệng định nói lại cảm giác có cái gì đó không đúng, vội vàng đứng bật dậy kéo Bạch Sanh vào lòng mình, thẳng tay đem tóc nàng vén lên.

Đúng là thiển độ tiêu ký rồi!!

Thảo nào đến gần Bạch Sanh đều chỉ cảm nhận được khí tức của Giang Huyền Tranh!

"Nya!" Bạch Sanh đẩy đẩy cánh tay của Lan Linh: "Người xấu mau đi ra!!"

Lan Linh không cần đẩy cũng tự đi, thẳng đến bàn đặt lịch của Bạch Sanh, cẩn thận quan sát ngày trên lịch. Hôm qua được khoanh đỏ, Lan Linh hiểu ra được bảy tám phần rồi, xem ra có kẻ lợi dụng Bạch Sanh tới kỳ động tình mà tiêu ký hảo khuê mật của nàng!!

Omega trong kỳ động tình cực mẫn cảm với omega khác, nói khó nghe là cực kỳ bài xích, đến gần có thể bị đánh đến cha mẹ nhận không ra. Việc Bạch Sanh nhận không ra nàng cũng không có gì kỳ quái, sớm bị dục vọng che mờ hết cả lý trí, giờ phút này tối mẫn cảm, có thể nói là một dạng mất trí nhẹ sau khi kết thúc kỳ động tình sẽ hồi phục.

Lan Linh trợn mắt nhìn Giang Huyền Tranh mặt dày âu yếm Bạch Sanh ở trên giường, hé miệng mắng: "Không ngờ nha đầu cô độc ác như vậy, Bạch Sanh đối cô như vậy tốt mà ngươi lại hãm hại cô ấy!!!"

Giang Huyền Tranh nắm lấy bàn tay nhỏ của Bạch Sanh, chậm rãi đáp lời: "Nếu chị là tôi sẽ hiểu thôi, người mình thích nhất ở bên cạnh chỉ muốn chạm vào, muốn có được, muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ. Do chị là omega, dùng đôi mắt ngây thơ về ái tình mà nhìn cuộc sống, chỉ cần có một alpha thích chị thật lòng sẽ cố gắng mọi cách để có được chị ở trong vòng tay. Tôi cũng vậy, tôi không dùng hành động sai trái của mình để biện hộ, nhưng tôi muốn có Bạch Sanh, muốn Bạch Sanh chỉ mãi là của tôi!"

Lan Linh sửng sốt rất lâu, cuối cùng trầm lặng cúi đầu. Phải, chính bởi vì năm đó Đặng Khuynh không yêu nàng mới dùng đủ lý do để từ chối, nếu thật lòng yêu thương đã tìm mọi cách giữ nàng ở bên cạnh.

Cười nhạo bản thân nhiều năm qua lại tin vào lý do ngu ngốc đó, tin đến không có chút hoài nghi nào.

Yêu giữa alpha và omega không đơn thuần như trên phim truyền hình, đây là mối gắn kết giữa tình yêu,tình dục và tương tác. Bản năng của omega là truy tìm phối ngẫu cường đại, còn bản năng của alpha là tìm người mình muốn bảo vệ cả đời, hành động này của Giang Huyền Tranh không tính là quá đáng.

Đương miên man suy nghĩ lại nghe Giang Huyền Tranh mở miệng: "Thuốc ức chế không thể tùy tiện uống, không cẩn thận về sau sẽ không thể sinh con được nữa, tôi không muốn Bạch Sanh sau này sẽ hối hận vì bất cứ chuyện gì."

Lan Linh sững người, không tin được một alpha đỉnh thiên lập địa lại tìm hiểu mấy chuyện vặt vãnh của omega. Nếu đổi lại là một alpha khác, có khi đến cả kỳ động tình của người yêu cũng không biết cách dỗ dành, hờ hững bỏ đi tới nơi mà mình muốn đến.

Có omega nào mà không biết dùng nhiều thuốc ức chết sẽ sinh không được con đâu? Chỉ là sống hơn hai mươi năm, Lan Linh chưa từng trải qua một kỳ động tình không dùng thuốc, dù sao cơ thể này của nàng có mang thai được hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.

"Được rồi, nói không lại em." Lan Linh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Bạch Sanh, đưa tay nhéo nhéo gò má nàng: "Bạch Sanh lúc này cũng rất đáng yêu? Không phải sao?"

Bạch Sanh kháng nghị kéo tay Lan Linh ra.

Lan Linh ha hả cười: "Bình thường sẽ không nũng nịu như vậy đâu, thật biết cách chọc người khác yêu thương."

Giang Huyền Tranh cũng cười theo, siết chặt vòng tay của mình, nếu có thể nàng mong Bạch Sanh vĩnh viễn vui vẻ như ngày hôm nay, và nàng sẽ là người mang đến vui vẻ cho nàng ấy.

...

Dùng xong cơm tối ở nhà Bạch Sanh thì Lan Linh cũng trở về nhà, chính Giang Huyền Tranh giúp nàng gọi taxi đến, dù sao omega đi một mình trên đường cũng không tốt.

Dọn dẹp phòng ốc xong hai người cùng nhau tắm rửa, bồn tắm không tính là lớn nhưng vừa đủ chứa hai người cùng một con vịt nhựa. Nhưng xem ra vịt nhựa không có đất diễn, bởi hai người kia hoàn toàn không có ý tắm rửa, khắp phòng tắm nồng nặc không khí giao hoan giữa alpha và omega.

"A, ha~ ưm, chỗ đó~"

Bạch Sanh chống hai tay lên thành bồn, đưa lưng về phía Giang Huyền Tranh, run rẩy phát ra dâm thanh lãng ngữ. Nàng khát cầu tiêu ký, từng tấc da thịt đều đòi hỏi Giang Huyền Tranh âu yếm, chịu không nổi bất kỳ sự lạnh nhạt nào.

Omega nhạy cảm như vậy là lần đầu tiên Giang Huyền Tranh biết, trước giờ tình sự biết được đều từ phim truyền hình mà ra, còn ngây thơ cho rằng kéo nhau lên giường tiêu ký kết mùi không tồn tại kích thích nhạy cảm. Đến cả quân quý trong phim cũng không được đề cập đến mẫn cảm như vậy, thậm chí tìm ở trên mạng, có nhạy cảm thế nào cũng không nhạy cảm bằng Bạch Sanh lúc này.

Lần thứ hai trong hôm nay đạt cao triều, Bạch Sanh mềm nhũn ngả xuống bồn tắm, từng tấc da thịt đều bị hôn cắn đến sưng đỏ cả lên. Giang Huyền Tranh kéo nàng vào một nụ hôn, lưu luyến sung sướng ban nãy, càng lưu luyến những phút giây nhu thuận tình tứ này của Bạch Sanh.

"Ưm..." Bạch Sanh đẩy vai Giang Huyền Tranh ra, hé mắt nhìn: "Kết mùi đi."

Nhiêu đó khoái cảm chưa đủ với Bạch Sanh, nàng muốn thứ khác, mãnh liệt hơn!

Nói xong còn vén tóc ra phơi bày nhu nộn tuyến thể chờ đợi khoảnh khắc kết mùi thiêng liêng kia.

Giang Huyền Tranh khựng lại, đưa mắt nhìn bóng lưng thon gầy của Bạch Sanh, xem ra không thể lảng tránh được rồi.

"Sanh nhi."

"Ưm?"

Giang Huyền Tranh chồm người đến ôm lấy eo nhỏ của Bạch Sanh: "Em vẫn còn đi học, chưa thể kết mùi lúc nãy, nhỡ như chị có thai biết làm sao đây?"

Bạch Sanh hé miệng, có lẽ chưa nghĩ đến chuyện này, có chút túng quẫn. Mặc dù nàng rất muốn được kết mùi, nhưng mà Giang Huyền Tranh còn đi học, nàng mang thai thì không sao chỉ sợ vướng bận việc học tập của nàng ấy. Dù gì trường học có quy định của trường học, chưa đủ mười tám tuổi thì không được tùy ý làm bậy, Giang Huyền Tranh muốn đi học tiếp chỉ có thể ngoan ngoãn vâng mệnh không tiêu ký chiều sâu omega trong kỳ động tình để ngăn việc ngoài ý muốn xảy ra.

Dục cầu bất mãn lại không được đáp ứng, Bạch Sanh giận dỗi bò sang một góc khác của bồn tắm, yên lặng ngâm mình trong nước.

Giang Huyền Tranh dở khóc dở cười, chậm chạp đến chỗ của Bạch Sanh mà dỗ dành: "Ngoan nào, năm sau là em đủ tuổi rồi, chúng ta có thể tùy ý làm những gì mình muốn."

Bạch Sanh liếc nàng một cái, nghi hoặc: "Thật như vậy?"

"Ân." Giang Huyền Tranh hôn lên chóp mũi Bạch Sanh: "Lúc kinh tế vững vàng rồi sẽ sinh con, thế nào?"

Bạch Sanh hé miệng cười, ngoan ngoãn gật đầu.

"Sanh nhi của em thật ngoan."

Không ai nói ai đều chậm chạp tiến đến chạm vào đôi môi mềm mại mà mình khát cầu kia, ôn nhu quyến luyến không ngừng...