Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

Chương 38



Trở về nhà lại nằm dài ăn pizza rồi xem phim, Bạch Sanh buồn chán đến ngáp ngắn ngáp dài mấy lần. Do trời tuyết lớn mà đoàn làm phim hoãn buổi quay lại vài ngày, cả trường đại học mà Giang Huyền Tranh đang theo học cũng vậy, các nàng chỉ có thể cắm rễ ở nhà mà thôi.

Thức ăn trong nhà đều đã dự trữ từ sớm, đến cả việc lết thân ra siêu thị cũng là một vấn đề lớn, nên không chỉ các nàng mà người người nhà nhà đều dùng thức ăn đóng hộp sống qua ngày.

Giang Huyền Tranh dùng điện thoại của Bạch Sanh lướt weibo, còn Bạch Sanh lại lấy điện thoại của nàng xem phim. Động tác tay đột nhiên khựng lại, Giang Huyền Tranh nhìn kỹ lại một lần nữa xác định không nhìn nhầm mới vỗ vỗ eo nhỏ của Bạch Sanh.

"Sanh nhi, mau lại đây xem."

Bạch Sanh lười biếng nhích nhích mông, chống tay xuống giường ngồi dậy: "Làm sao?"

"Đây có phải là Đặng tổng với chị Lan Linh không?"

Nghe đến Lan Linh, Bạch Sanh liền chộp lấy điện thoại xem thử. Hình ảnh chụp khá xa, nhưng có thể nhìn rõ vị trí trong hình là một tiệm áo cưới, bên trong tiệm là Đặng Khuynh và Lan Linh. Qua bức hình có thể thấy được hai người kia dường như có tranh chấp gì đó, tấm tiếp theo chuyển thành Lan Linh bỏ ra khỏi tiệm, trên người vẫn còn mặc bộ váy cưới đỏ.

Ngón tay lướt qua, đây cũng là tấm cuối cùng, khung cảnh trong hình là một góc phố náo nhiệt, đèn đường hắt xuống mặt đường lạnh băng băng. Hai người trong hình vẫn là Đặng Khuynh và Lan Linh, hai người họ đứng dưới ánh đèn đường mà... hôn môi?!

Bạch Sanh sửng sốt rất lâu, gì đây gì đây? Lan Linh cùng Đặng Khuynh nối lại tình xưa sao? Sao lại không báo nàng một tiếng đây?

"Chị phải gọi hỏi rõ mới được!"

Bạch Sanh bấm vào danh bạ, lướt đến số của Lan Linh ấn gọi.

Điện thoại đổ chuông, ba giây sau đã có người bắt máy: [Alo? Tiểu Sanh nhi nhà chúng ta có chuyện gì sao?]

"Hảo khuê mật, chuyện cậu và Đặng Khuynh là thế nào? Sao không nói cho mình một câu vậy hả!?"

Bên kia đầu dây có người chột dạ, đảo mắt nhìn Đặng Khuynh vẫn còn ngồi ở trên giường, xấu hổ đi ra phía cửa sổ đứng.

[Ây u, mình không phải muốn giấu cậu, chỉ là mấy hôm nay bận quá nên...]

"Bận? SP cho toàn thể nhân viên nghỉ làm đến khi tuyết tan kia mà, cậu có thể bận cái gì chứ!?" Bạch Sanh nheo nheo mắt: "Chỉ có thể là bận ở bên cạnh Đặng Khuynh!"

Lan Linh trợn trắng mắt: [Bạch thám tử, cậu đúng là lợi hại quá rồi.]

"Đừng có đánh trống lảng!" Bạch Sanh hét vào trong Lan Linh: "Cậu là cái đồ trọng sắc quên bạn! Bạch Sanh mình không có khuê mật như cậu! Hứ!"

Nói xong liền tắt máy ngang.

Lan Linh hốt hoảng kêu lên: "Ây, Tiểu Sanh nhi!! Này! Giận thật hả?!"

Đặng Khuynh đưa mắt nhìn nàng, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

Lan Linh bĩu bĩu môi: "Đều do chị mà ra."

Đặng Khuynh: "..."

Nãy giờ nàng có làm cái quái gì đâu!?

Lại nói đến Bạch Sanh, nàng tức giận ném điện thoại lên giường, một phát chui vào lòng của Giang Huyền Tranh.

Giang Huyền Tranh dở khóc dở cười, đưa tay xoa đầu nàng: "Sanh nhi ngoan nào, chắc là có lý do gì nên mới không nói cho chị nghe thôi mà."

"Lý do gì chứ? Năm đó chị với Hàn Thuần quen nhau ra sao đều..."

Phát hiện bản thân lỡ miệng rồi, Bạch Sanh lặng lẽ rút khỏi cái ôm của Giang Huyền Tranh, xoay người muốn bỏ trốn.

Chỉ là người tính không bằng thiên tài họ Giang tính, đoán trước Bạch Sanh sẽ bỏ chạy đã kịp đem nàng túm ngược lại, hai mắt lóe lên một tia lửa giận.

"Đến giờ vẫn còn nhớ sao? Hửm? Gọi Hàn Thuần thân mật như vậy?"

Bạch Sanh mím mím môi: "Đúng là còn nhớ một chút, cái kia, Hàn Thuần tên là Hàn Thuần, chị tất nhiên phải gọi là Hàn Thuần rồi, lẽ nào gọi cái tên khác không phải tên Hàn Thuần?"

"Hàn Thuần! Hàn Thuần!! Lúc nào cũng nhắc đến cô ta!!" Giang Huyền Tranh ghen tỵ chết đi được, đem Bạch Sanh kéo vào trong lòng, đầy bá đạo chiếm hữu: "Giờ chị là người của em rồi, sau này cấm chị nhắc đến cô ta nữa!"

"Nhưng..." Bị Giang Huyền Tranh trừng một cái Bạch Sanh vội sửa lại: "Chị sai rồi, chị sẽ không gọi tên của Hàn... ách, của chị ấy nữa!"

Lúc này Giang Huyền Tranh mới gật đầu hài lòng, nhẹ nhàng buông Bạch Sanh trong lòng ra, đầu ngón tay tinh xảo lướt qua sườn mặt nàng.

"Đừng nhắc đến alpha khác, cũng đừng nhớ đến alpha khác, em sẽ ghen đó."

Môi nhỏ thoáng mấp máy, lại ngượng ngùng nói không ra lời, đáy mắt đều là tiếu ý nhưng mặt nhỏ cứ tỏ ra phụng phịu không vừa lòng. Nữ nhân này rõ ràng khẩu thị tâm phi, thích đến như vậy còn bày ra bộ dáng bất mãn, chọc cho người khác tâm tình đều nhộn nhạo cả lên.

Giang Huyền Tranh cầm lòng không được, một phát kéo Bạch Sanh vào lòng, dịu dàng hôn xuống môi nhỏ đang mím chặt.

Từ lâu đã chẳng còn bài xích hành động thân mật của đối phương, bản năng phụ thuộc chiếm giữ toàn bộ cơ thể, vĩnh viễn về sau đều chỉ muốn dựa dẫm vào người này.

Cơ thể omega đều hoạt động dựa trên bản năng là chính, là loài yếu ớt phụ thuộc, chịu trách nhiệm duy trì nòi giống, phần lớn mỗi lần thân mật tin tức tố sẽ dày hơn một lớp kích thích alpha tiêu ký thụ thai.

Bản năng chi phối tuy là chủ yếu, nhưng sự liên kết tình yêu giữa alpha và omega vẫn vô cùng vững chắc, chỉ có đối phương mới động tình, chỉ có đối phương mới khiến kết mùi trở nên thiêng liêng.

Trong lồng ngực như có mấy con nai chạy loạn, tâm tình vui sướng này không cách nào giải thích được bằng lời.

Giang Huyền Tranh chờ đợi Bạch Sanh một năm, cuối cùng cũng chờ được chủ động rụt rè của đối phương, không phải trong kỳ động tình, mà là trong lúc thanh tỉnh nhất.

Cơ thể Bạch Sanh cực kỳ mẫn cảm, điều đó Giang Huyền Tranh rõ hơn ai hết, chỉ một nụ hôn đã khiến mặt nhỏ kia đỏ ửng lên như quả cà chua.

Bản năng tìm phối ngẫu thích hợp, cơ thể tự tìm kiếm đối tượng mà chính nó cho rằng người đó có thể kết hợp sinh ra đời sau khỏe mạnh, một phần cũng dựa vào pheromone trong cơ thể của omega.

Có thể nói, Bạch Sanh và Giang Huyền Tranh sinh ra là dành cho nhau.

Thân thể được đặt ngay ngắn trên nệm giường ấm áp, đã trải qua thiển độ tiêu ký, chính Bạch Sanh hiểu rõ chuyện tiếp theo xảy đến là gì. Nhưng vẫn tránh không được ngượng ngùng, trước nay tiến hành tiêu ký đều là trong trạng thái mơ hồ của kỳ động tình, bây giờ phải trực tiếp đối mặt với đôi thủy mâu tràn ngập dục vọng kia kiềm không được mà run sợ.

Giang Huyền Tranh kiên nhẫn chờ được một năm lẽ nào lại không chờ được Bạch Sanh chấp nhận kết mùi, nàng chưa từng vội vã, và đặc biệt là với người mà nàng yêu thương nhất.

"Không cần phải sợ." Giang Huyền Tranh chân thành mà nói: "Chỉ thiển độ tiêu ký, chỉ khi nào chị đồng ý em mới kết mùi."

Kết mùi là hành động thiêng liêng cỡ nào, Bạch Sanh hiểu rõ, và cả Giang Huyền Tranh cũng vậy. Đây là minh chứng cho một mối tình, một cuộc sống hôn nhân bền vững giữa alpha và omega, tựa nhưng một sợi dây vô hình đem cả hai trói chặt với nhau.

Chỉ cần trải qua kết mùi, vĩnh viễn sẽ không thể chối bỏ người còn lại, đem bản thân ràng buộc với đối phương cả đời.

Bạch Sanh từng trông chờ cùng Hàn Thuần có được một cuộc hôn nhân viên mãn, nhưng tỉnh giấc mộng cũng tàn, bây giờ lại xuất hiện một người cam nguyện cùng nàng ở một chỗ.

Hứa hẹn về tương lai, nắm tay đi về phía trước.

Tình yêu này, dựa trên phản ứng bản năng tương tác và cũng dựa trên tình yêu mãnh liệt giữa một alpha và một omega.

Giang Huyền Tranh yêu Bạch Sanh, chưa từng che giấu, đến hôm nay mới dám can đảm biểu lộ dục vọng của mình ra ngoài. Có lẽ là nghẹn khuất lâu rồi, nhịn không được nữa mới ủy khuất hề hề nói với nàng những lời này.

Trái tim trong ngực cũng nhũn ra, Bạch Sanh đưa tay vuốt ve mặt nhỏ của Giang Huyền Tranh, ngượng ngùng gật gật đầu.

Hai mắt Giang Huyền Tranh bừng sáng, lần nữa kéo Bạch Sanh vào một nụ hôn sâu, day dưa không ngừng, kích động như vậy xem ra đã nghẹn đủ rồi.

Trong đáy mắt phản chiếu đều là hạnh phúc, Bạch Sanh đưa tay vòng qua cổ đổi phương, kéo cho nụ hôn thêm sâu hơn, gần cạnh bên Giang Huyền Tranh một chút nữa.

Môi lưỡi quấn quýt một trận giao triền, hơi thở nặng nhọc ngâm nga bên tai, tin tức tố từng đợt nồng đậm phảng phất khắp phòng. Không biết đến bao lâu, mãi đến khi không thể thở được mới luyến tiếc buông nhau ra, kéo theo một sợi chỉ bạc tinh mỹ.

Bạch Sanh đầy mặt xấu hổ, nghiêng đầu che giấu mạt phiếm hồng trên đôi gò má, cảnh tượng này không biết có bao nhiêu câu nhân.

Không phải alpha chưa thành niên, Giang Huyền Tranh biết mình phải làm gì tiếp theo, chậm chạp cúi xuống bên tai Bạch Sanh thì thầm: "Sanh nhi, em... em muốn..."

Mặt nhỏ xấu hổ nhưng vẫn hiểu được Giang Huyền Tranh muốn nói đến cái gì, Bạch Sanh chống đỡ ngượng ngập mà ngồi dậy, chậm chạp xoay lưng về phía đối phương.

Tuyến thể no đủ mập mạp bại lộ trong không khí, từ nơi đó vẫn đang phát ra tin tức tố mê người.

Giang Huyền Tranh hít liền mấy ngụm lãnh khí, đúng là quá mê người!!

"A Tranh..." Bạch Sanh mím chặt môi nhỏ, đầu càng cúi thấp: "Kết... kết mùi đi..."

Hai mắt Giang Huyền Tranh mở lớn, những tưởng tiến hành thiển độ tiêu ký đã là quá mức đối với Bạch Sanh, nào ngờ nàng ấy lại chủ động yêu cầu nàng kết mùi.

Đây là loại chuyện vui vẻ đến mức nào đây?

Giang Huyền Tranh hít thật sâu lấy lại bình tĩnh: "Sanh nhi, nếu như kết mùi rồi, chị sẽ chỉ có thể là của em thôi."

"Ân." Bạch Sanh càng cúi đầu thấp hơn: "Chỉ là của một mình em thôi."

Tia lý trí còn sót lại biến mất, giờ đây bản năng chế ngự, hoocmon tiết ra đánh thức bản năng đánh chiếm của alpha.

Nếu hai người đặc biệt tương thích với nhau, cả hai sẽ kết mùi tự phát tạo ra hấp dẫn tương tác cực độ mãnh liệt. Loại tương tác này xảy đến đột ngột và rất mạnh mẽ, đi kèm với hấp dẫn tình dục, kích thích cả hai thực hiện việc kết dịch. Qua thời gian các hoocmon bùng phát sẽ rút đi, nhưng tình yêu giữa đôi bên gia tăng nhanh chóng.

Thân thể Bạch Sanh không ngừng run rẩy, khiến pheromone trong người tăng cao, tiết ra kích tình tố khiến cho hoocmon của alpha tăng theo. Dù là đang trong kỳ động tình hay là thần trí minh bạch nhất, vẫn bị pheromone khống chế, khiến bản năng tìm phối ngẫu cường đại càng thêm mãnh liệt.

Khả năng sinh sản của omega rất cao, alpha luôn phải trong tâm thế phòng trừ pheromone tăng cao mà sản sinh hoocmon, khiến quá trình kết dịch trở nên vội vã, bất cẩn hơn sẽ mang thai.

Nhưng lúc này cả Giang Huyền Tranh và Bạch Sanh đều không quan tâm chuyện đó, nếu như thật sự có thai đi nữa, đây cũng không phải một chuyện xấu. Cả hai tốn quá nhiều thời gian rồi, có ngay một đứa nhỏ thì kết hôn, ở chung dưới một mái nhà, dùng tất cả thời gian còn lại bồi bên cạnh nhau.

Trước tuyến thể mềm mại kia cắn mạnh một cái, răng nanh ghim vào da cổ, rách một đường khiến máu chảy dọc xuống tấm lưng trắng nõn.

Bạch Sanh thét lên một tiếng, cả người run rẩy kịch liệt, tiêu cự dần dần mất đi, sung sướng đến độ pheromone tăng vụt đáng kể. Cảm giác của kết mùi mang đến cho cả alpha và omega khoái cảm dục tiên dục tử, mặc dù chưa tiến hành kết dịch, nhưng nếu độ tương thích quá cao thì khoái cảm đang nhận được hơn cả những cặp alpha và omega không đủ tương thích tiến hành kết dịch.

Đồng tử co rút, bàn tay siết lại vang tiếng khanh khách, trong mắt đều đã là dục vọng.

Giang Huyền Tranh không thể khống chế nổi hoocmon của mình nữa, một phát lật người Bạch Sanh lại, tìm đến tuyến thể nhu nộn bên dưới. Khoái cảm kia quá mức mãnh liệt, nhưng vẫn chưa đủ, nàng còn mong muốn nhiều hơn như thế.

===========================

Coi xong chương này chắc có nhiều bạn chưa hiểu về mấy cái kiến thức sinh học bên trên =)))

Nếu chưa hiểu mời xem lại chương PHỔ CẬP KIẾN THỨC KHOA HỌC =)))))))))

CHƯƠNG SAU VẪN CÓ H H H H H H H =))))))))))))))

SPOIL nhẹ nhàng =))))))

"Sanh nhi..." Giang Huyền Tranh cúi thấp người, ở bên tai Bạch Sanh thì thầm: "Không được rồi, em sắp không được rồi..."

Bạch Sanh gật gật đầu, trong mắt tương đồng Giang Huyền Tranh, đều là dục vọng ham muốn đối phương.

Ngón tay lướt xuống tuyến thể bên dưới, nhẹ nhàng ấn một cái, thật sự quá chặt chẽ. Giang Huyền Tranh biết cách khiến cơ thể Bạch Sanh thả lỏng, càng không ngại giúp người mình yêu thoải mái nhất trước khi tiến hành kết dịch.

Cơ thể Bạch Sanh đã quá mức nhạy cảm trước đụng chạm của Giang Huyền Tranh, liên tục há miệng thở hào hển, chỉ sợ nếu nàng không cố gắng thở sẽ chết trong dục vọng mãnh liệt.

ỦNG HỘ BÁN BẰNG CÁCH VOTE VÀ FOLLOW Ở CẢ 2 ACC NHÉ ^^