Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

Chương 4



Lúc các nàng rời khỏi cửa hàng tiện lợi cũng đã gần 3h sáng, trở về nhà của Bạch Sanh cũng mất hơn nửa tiếng đi bộ, giờ này chẳng có xe buýt để các nàng làm phương tiện di chuyển nữa.

Một mạch ngủ đến tận 7h thì Bạch Sanh mới đánh thức Giang Huyền Tranh, mặc dù 8h mới đến giờ thử vai nhưng vẫn nên đến sớm một chút để chuẩn bị.

Giang Huyền Tranh mơ màng bị đẩy vào trong nhà tắm, lúc ra thì tinh thần cực kỳ thoải mái, sống như vừa được tái sinh lại vậy.

Bạch Sanh sớm đã chờ ở ngoài cửa, thấy Giang Huyền Tranh ra thì xắn tay áo giúp nàng lau mặt, động tác không thể nào ôn nhu hơn được nữa.

Khăn lông mềm lướt qua mặt, Giang Huyền Tranh cảm thấy mặt mình cũng đã đỏ bừng lên rồi. Dù sao nàng cũng là một alpha đã trải qua vỡ lòng, vậy mà Bạch Sanh nửa điểm phòng bị cũng không có, hẳn là đem nàng thành trẻ con mà ra sức chăm sóc.

Mặt nhỏ cũng Giang Huyền Tranh cũng được Bạch Sanh lau sạch sẽ, nàng tìm trong tủ một cái áo sơ mi màu trắng liền đưa cho nha đầu, tạm thời mặc cái này vẫn tốt hơn cái áo sơ mi nhào nhĩ kia. Giúp Giang Huyền Tranh bẻ lại cổ áo, xắn gấu quần lên, hiện tại nàng chẳng khác nào bà mẹ trẻ đang chăm con.

Không biết nha đầu này mấy ngày không chải đầu, Bạch Sanh cực khổ trăm bề mới chải đầu xong, đem tóc cột gọn gàng ở phía sau, thoạt nhìn phi thường khỏe khoắn.

"Được rồi, cứ tạm như vậy đi, trưa về chị dẫn em về nhà lấy vật dụng cá nhân."

"Vâng."

Mọi việc xong xuôi cũng đã gần 7h30, Bạch Sanh tức tốc kéo Giang Huyền Tranh ra khỏi nhà, không quên cẩn thận khóa cửa nhà lại.

Mang theo Giang Huyền Tranh, Bạch Sanh không nỡ để nha đầu này đi bộ, đành phải đón xe buýt. Tầm năm phút sau thì xe cũng đến, hai người leo lên xe, an ổn ngồi chờ đến trạm.

Phim trường cạnh ngay trạm xe buýt, mất thêm mười phút thì đến nơi, Bạch Sanh hoàn hảo đưa Giang Huyền Tranh đến phim trường sớm hơn mười lăm phút.

Lúc này phim trường đã đông nghẹt người, Bạch Sanh sợ người khác đụng trúng nha đầu nhà mình, liền lách người che chắn cho nàng, một đường an ổn đến phòng thử vai.

Bốn phía vẫn ồn ào không dứt, cả Bạch Sanh đến hay không mọi người cũng không để tâm, dù sao trên banner đặt ngoài cửa đã ghi biên kịch chính là Hàn Thuần.

Trước nay Bạch Sanh chưa tiếc thứ gì với Hàn Thuần, chỉ có Hàn Thuần vẫn luôn kiệm tình với nàng...

Đem Giang Huyền Tranh ấn xuống cái ghế duy nhất trong hành lang, Bạch Sanh loay hoay chỉnh tóc cho nàng, không quên trấn an: "Yên tâm, cứ bình tĩnh mà diễn, giống tối hôm qua em diễn cho chị xem là được."

Giang Huyền Tranh đầy mặt phấn khởi gật gật đầu: "Ân!"

Bạch Sanh híp mắt cười: "Nếu em đậu thì chị sẽ dẫn em đi ăn một bữa hoành tráng, thế nào?"

Dù sao Giang Huyền Tranh vẫn là tiểu hài tử, nghe ăn hai mắt liền sáng lên, càng thêm kiên định mà gật đầu.

Đúng 8h ban giám khảo đã có mặt đầy đủ trong phòng, trợ lý cũng bắt đầu đọc tên thí sinh thi đầu tiên. Người đầu tiên là một tiểu omega tầm mười sáu mười bảy tuổi, váy trắng ngang đầu gối, lần này nàng đến thử vai cho nhân vật omega chính.

Vốn dĩ người giữ vai này sẽ là Chu Lệ, nhưng không hiểu tại sao Chu Lệ lại từ chối, nghe đồn là có công ty khác mời nàng với tiền catxe cao hơn gấp đôi.

Tiểu omega này vào trong phòng thử vai rất lâu, tầm nửa tiếng sau mới trở ra, đầy mặt vui vẻ, dường như là thử vai thành công rồi. Đến người thứ hai là một tiểu alpha, cùng tranh chấp vai Hữu Hi với Giang Huyền Tranh, xem ra cũng là một đối thủ nặng ký.

Mà Giang Huyền Tranh nửa điểm lo lắng cũng không có, biên kịch đang ngồi kế bên nàng bơm hơi cổ vũ, nàng còn có thể không tự tin hay sao?

Người tham gia thử vai Hữu Hi trên dưới mười hai người, mà Giang Huyền Tranh bị xếp thử ở vị trí thứ tám, phải đợi rất lâu mới đến lượt nha đầu này vào diễn. Mà Bạch Sanh không có đủ kiên nhẫn chờ ở bên ngoài, trực tiếp đẩy cửa đi vào phòng thử vai, may mắn trong phòng còn có Lý đạo diễn, thấy nàng liền vui mừng vỗ vào vị trí còn trống bên cạnh.

Dù sao nàng cũng là biên kịch, ngồi xem thử vai cũng không phải không hợp lý.

Thấy Bạch Sanh vào cùng cổ vũ, Giang Huyền Tranh càng thêm chắc chắn, hít một hơi thật sâu ghi nhớ lại những gì đã diễn tập tối hôm qua.

Lý đạo diễn cư nhiên lại thẳng lưng ngồi dậy quan sát Giang Huyền Trang, có lẽ ông cũng nhận thấy Giang Huyền Tranh thích hợp với vai Hữu Hi!

"Bạn nhỏ, cậu đến bốc thăm đi."

Giang Huyền Tranh nhấc chân đến thùng thăm ghi hai chữ Hữu Hi, chọn đại một tấm cầm lên, không nghĩ chính là phân cảnh bày tỏ hôm qua nàng cùng Bạch Sanh tập.

Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Giang Huyền Tranh, Bạch Sanh cũng nom nóp lo sợ, nhưng khi nghe nha đầu báo phân đoạn thi của mình mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Giang Huyền Tranh trở về vị trí cũ, thần thái thản nhiên, chỉ đợi ban giám khảo hô 'diễn' nàng liền bắt đầu.

Chẳng hiểu sao Bạch Sanh lại cảm nhận được Giang Huyền Tranh đang nhìn về phía mình, phảng phất như tất cả ưu thương cùng bi ai đều tập trung lên người nha đầu này.

Khung cảnh trước mặt Bạch Sanh thay đổi, là góc hành lang cũ với ánh nắng chiều nhạt nhòa phủ xuống, bóng hình cô độc đổ dài trên hành lang vắng người. Giang Huyền Tranh vẫn cứ yên lặng như vậy, ánh mắt nhìn nàng rất tha thiết, đến mức nàng còn tưởng nha đầu này đã nhìn thấu nội tâm của nàng.

"A Liên..."

Giang Huyền Tranh nói rất khẽ, nghe như nỉ non: "A Liên, cậu không cần phải xin lỗi mình, mình chưa bao giờ trách cậu cả, cậu cứ đi theo người mà cậu yêu thương nhất."

So với hôm qua còn có phần day dứt hơn rất nhiều, cảm tưởng như trên đời này chỉ còn một mình Giang Huyền Tranh cô độc.

"Mình sẽ đứng ở đây, lẳng lặng nhìn theo cậu, lẳng lặng chờ đợi cậu, chờ đợi một lần cậu quay đầu lại nhìn mình, yên tâm mình sẽ không bỏ đi đâu. Một lúc nào đó cậu mệt mỏi rồi cứ dừng lại, mình sẽ chạy đến, việc cậu cần làm là hạnh phúc, là vui vẻ cả đời này..."

Bạch Sanh cứ mở to mắt ra mà nhìn như vậy, nàng hít liền một ngụm lãnh khí, nếu nàng mà là đạo diễn lập tức chụp ngay Giang Huyền Tranh vào đoàn làm phim. Không ngoài dự đoán ba vị giám khảo đều đứng bật dậy, tiếng vỗ tay như sấm rền, hoàn toàn vượt ngoài mong đợi của Bạch Sanh.

"Tốt, tốt lắm, tôi chưa từng thấy ai diễn tốt đến như vậy!!" Lý đạo diễn mừng rỡ chụp lấy Giang Huyền Tranh: "Kí hợp đồng, ngay lập tức kí hợp đồng, bạn nhỏ cậu thấy thế nào?"

Giang Huyền Tranh có chút hoảng sợ lùi về sau, với sự mời chào vồ vập của Lý đạo diễn nàng vẫn không cách nào thích ứng kịp.

Bạch Sanh nhẫn cười, Lý đạo diễn là một người rất có tâm với nghề, ông chưa từng khiến cho tài năng nào mai một, dưới bàn tay tài hoa của mình đã mang đến không ít vinh quang cho nhiều nghệ sĩ. Năm đó khi nhìn thấy khả năng diễn xuất của Hàn Thuần, Lý đạo diễn cũng kích động như vậy, xem ra ngày Giang Huyền Tranh tỏa sáng không còn xa nữa.

Còn không để Giang Huyền Tranh nói gì, Lý đạo diễn đã hét lên: "Mau lên, mau mang hợp đồng ra đây để Giang bạn nhỏ ký tên!!!"

Giang Huyền Tranh: "..."

Một buổi sáng đầy biến động nhanh chóng trôi qua, Bạch Sanh một đường lôi kéo Giang Huyền Tranh về nhà của nha đầu lấy quần áo. Hành lý của Giang Huyền Tranh vô cùng đơn giản, chỉ có mấy kiện quần áo cũ, một đôi giày cũ mang nhiều năm, trong nhà cũng chẳng có gì quý giá.

Bạch Sanh không quên ghi lại lời nhắn đặt trên bàn, để khi mẹ Giang Huyền Tranh về sẽ nhìn thấy ngay, không cần vì nha đầu này mà lo lắng.

Hai người không vội về nhà, Bạch Sanh dẫn Giang Huyền Tranh đến cửa hàng quần áo mua mấy kiện y phục mới, mặc cho nha đầu này phản đối thế nào nàng cũng mua cho bằng được. Dù gì về sau nha đầu này cũng phải thường xuyên đến phim trường, mà bên ngoài phim trường lúc nào cũng đứng chặt cứng phóng viên nên không thể ăn mặc lôi thôi được.

Không chỉ quần áo mà giày dép, balo, vật dụng cá nhân đều mua mới toàn bộ, dù sao tiền trong tài khoản của nàng cũng không còn dùng để giúp Hàn Thuần nữa, vậy thì đầu tư cho tiểu nha đầu họ Giang này cũng không tệ.

Lần này Bạch Sanh đặc biệt chơi lớn, mua thêm cả tivi, tủ lạnh, giường mới và cả điện thoại di động, dù gì trong nhà có 'trẻ con', mua sắm mấy thứ này là cần thiết.

Xong xuôi lại vòng ngược ra chợ mua mấy túi đồ ăn về nhét thẳng vào trong tủ lạnh, còn cho người vào nhà lắp đặt mạng, trong lúc cần tra cứu tài liệu học tập thì có cái mà dùng.

Lúc này trông Bạch Sanh không khác gì một bà mẹ trẻ cả!!!

Căn trọ cũ kỹ của Bạch Sanh như lột xác hóa bướm, trở thành một căn nhà nhỏ không tính là đầy đủ tiện nghi nhưng cực kỳ ấm cúng.

Sao khi lưu số điện thoại vào máy Giang Huyền Tranh, Bạch Sanh cẩn thận dặn dò nàng: "Giữ cẩn thận nhé, sau này dùng nó liên lạc với chị."

"Vâng." Giang Huyền Tranh cầm lấy điện thoại, vô cùng trân trọng mà ôm vào lòng, đáy mắt đều là vui sướng.

Bạch Sanh cũng vui vẻ theo, nói: "Chắc mệt rồi đi? Ngủ một chút nhé, chiều hôm nay chị dẫn em đến trường xin học lại."

"Chị cũng ngủ đi." Giang Huyền Tranh đầy mặt quan tâm nói: "Dù gì chị cũng mệt mỏi cả ngày rồi."

"Được rồi, em ngủ giường mới đi, chị quen ngủ giường cũ rồi."

Giang Huyền Tranh tìm sự chân thật trong mắt Bạch Sanh, thấy nàng ấy thật sự không nói dối mới chịu leo lên giường mới mà nằm. Chưa được bao lâu Giang Huyền Tranh đã ngủ say, căn phòng nhỏ này chưa bao giờ ấm áp đến như vậy.

Bạch Sanh ngồi nhìn Giang Huyền Tranh một lúc nữa mới đứng dậy đi giày vào, nàng đã hứa nuôi nha đầu này nhất định sẽ tẫn chức, hiện tại nàng phải đi làm mới kịp giờ.

Ca làm việc của Bạch Sanh bắt đầu từ mười giờ đến tận ba giờ chiều, nàng lại tiết kiệm không chịu đi xe buýt, một đường chạy bộ đến chỗ làm. Dù tiền đi xe không bao nhiêu nhưng nếu tích góp từ từ thì có thể đủ trả tiền học phí nửa năm cho Giang Huyền Tranh, nàng không thể hoang phí như vậy được.

Một đường chạy đến chỗ làm cũng đã mười giờ kém mười, công việc hiện tại của nàng là phục vụ quán cà phê nhỏ, còn tối thì sẽ làm phụ bếp trong mấy quán ăn tầm trung.

Bạch Sanh bận rộn hết cả buổi, dù là quán cà phê nhỏ nhưng khách cũng không ít, loay hoay mãi đến thở cũng không kịp thở.

Lúc bưng nước ra cho khách thì chuông điện thoại lại reo lên, nàng vội vàng nhét hai ly nước vào tay Lan Linh, bất đắc dĩ nói: "Mình nghe điện thoại chút, cậu giúp mình."

Từ sớm đến giờ Lan Linh đã cảm thấy kỳ quái, làm thế nào mà Bạch Sanh nửa điểm sứt mẻ cũng không có? Nữ nhân này yêu Hàn Thuần nhiều như vậy, lẽ nào không có chút đau lòng nào sao? Hôm nay còn phá lệ có tinh thần, chạy tới chạy lui không biết mệt, rõ ràng là có gì đó rất kỳ quái!!

Mà Bạch Sanh lại không biết Lan Linh đang suy đoán mình, trốn ở một góc khuất mà nghe điện thoại: "Huyền Tranh?"

[Chị đi đâu vậy? Em tìm mãi không thấy chị!!]

Bạch Sanh trộm nhìn ra ngoài, thấy không có quản lý mới dám nói tiếp: "Chị đang đi làm, em ở nhà có đói thì nấu cơm ăn, đừng đợi chị nhé. Tầm 3h chị về, em lúc đó tranh thủ chuẩn bị, chị về thì chúng ta liền đến trường em, ngoan nhé, giờ chị phải đi làm rồi."

Không để Giang Huyền Tranh nói hết Bạch Sanh đã tắt máy ngang, đem điện thoại nhét vào túi tạp dề, tiếp tục đến quầy bưng nước ra cho khách.

Loay hoay cả buổi cũng đến giờ nghỉ trưa, Lan Linh một phát lôi Bạch Sanh ra nói chuyện, nàng càng lúc càng hiểu không nổi khuê mật của nàng rồi!!

Bạch Sanh bất đắc dĩ hỏi: "Làm gì vậy? Mình nhớ mình có chọc giận cậu đâu."

"Cậu có ổn không vậy?" Lan Linh lo lắng hỏi: "Cậu không bình thường chút nào."

"Mình có chỗ nào không bình thường sao?"

Bạch Sanh nhìn chính mình từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng bình thường mà!?

"Cậu không đau lòng sao?" Lan Linh hồi hộp mở miệng: "Theo lý thuyết cậu nên đau khổ khóc lóc không thiết ăn uống chứ nhỉ?"

Nghe Lan Linh nói xong Bạch Sanh không khỏi dở khóc dở cười: "Cậu nói đúng, lẽ nào ra mình nên khóc lóc thảm thiết, nhưng mà nha đầu Huyền Tranh ở nhà đã thu hút hết sự chú ý của mình rồi."

"Huyền Tranh?"

Nhắc đến Giang Huyền Tranh, Bạch Sanh giấu không được phấn khởi: "Là tiểu alpha mình mới nhận nuôi đó, đáng yêu lắm cơ."

"Cậu tính làm mẹ đơn thân sao?" Lan Linh không biết nên mắng hay là chúc mừng Bạch Sanh nữa: "Làm mẹ đơn thân không dễ chút nào đâu, cậu đã nghĩ kỹ chưa?"

"Mình nghĩ kỹ rồi, mặc dù mình sẽ phải tiếp tục cực khổ đi làm kiếm tiền, nhưng trong nhà có thêm người vẫn tốt hơn nhiều, không phải sao?" Nói đến đây, trên mặt Bạch Sanh tràn ngập ảm đạm: "Có thêm người phân tán sự chú ý của mình, sẽ không phải nhớ đến... nhớ đến Hàn Thuần nữa..."

Lan Linh mím mím môi, nếu Bạch Sanh đã quyết định như vậy, nàng cũng không ngăn cản nữa, dù gì đây cũng là một việc tốt.

"Có khó khăn gì thì nói với mình, nhé?"

Bạch Sanh vui mừng gật đầu: "Mình sẽ nói, cảm ơn cậu!"

"Cảm ơn cái gì, cậu là khuê mật của mình kia mà!"

Lan Linh choàng vai ôm lấy Bạch Sanh, cười nói: "Trở về làm việc thôi, không lại bị la sát quản lý mắng cho một trận bây giờ!"

Bạch Sanh nhịn không được cười rộ lên, đáy mắt cũng không giấu được tiếu ý.