Tháng Sáu Năm Ấy Mưa Rơi

Chương 9



Nắng chiều rực rỡ buông xuống dải hành lang dài, tiếng cười nói, tiếng trò chuyện rôm rả giữa giờ nghỉ của học sinh hoàn toàn phát tan không gian vắng lặng căng thẳng ban nãy.

Lão sư thu xong bài kiểm tra thì cũng nhanh chóng rời khỏi lớp, bốn phía lớp học lập tức vỡ òa, không ngừng trao đổi kết quả kiểm tra với nhau.

Ở một góc lớp, sau khi hoàn thành bài kiểm tra Giang Huyền Tranh liền gục đầu xuống bàn ngủ, tóc dài tán loạn trên mặt bàn.

Buổi sáng hôm nay Giang Huyền Tranh đã nói dối Bạch Sanh bản thân có tiết, một mình chạy đi tìm việc làm, trời không phụ lòng người, một tiệm thức ăn nhanh đã nhận nàng vào làm. Thời gian làm việc cũng đa dạng, Giang Huyền Tranh chọn những giờ làm không trùng với giờ học, còn cố gắng tránh làm từ 7h đến 9h tối để còn ở nhà ăn cơm và dọn dẹp nhà cửa giúp Bạch Sanh.

Sự việc hôm qua khiến Giang Huyền Tranh không cách nào yên tâm để Bạch Sanh một mình chống đỡ nữa, hiện tại nàng có thể giúp được gì đều tận lực mà giúp đỡ.

Đương lúc mệt mỏi nhất lại bị người khác quấy rầy, đối phương dùng tay gõ mạnh vào mặt bàn, cố tình phá giấc ngủ của Giang Huyền Tranh.

"Huyền Tranh, cậu dậy, tôi có cái này muốn hỏi!"

Giang Huyền Tranh buồn bực ngẩng đầu lên, gắt gỏng: "Có cái gì nói sau không được sao?"

"Chuyện này thì không được."

Bạn thân duy nhất của Giang Huyền Tranh ở trường, Dịch Bối, giống nàng một dạng nữ tính alpha. Dịch Bối biết rõ hoàn cảnh của Giang Huyền Tranh nhất, cũng rất ngạc nhiên khi thấy nàng quay trở về trường học, nghi vấn nén trong lòng nhiều ngày cuối cùng vẫn nhịn không được mà hỏi.

"Cậu làm sao có thể tiếp tục học vậy? Chẳng lẽ mẹ cậu trở về rồi sao?"

Giang Huyền Tranh khoát tay, lạnh nhạt mở miệng: "Chưa về."

"Vậy sao cậu có tiền đóng học phí?" Dịch Bối nghi hoặc: "Dù cho cậu có làm thêm thì cũng chỉ đủ nuôi sống bản thân mình mà thôi, làm sao có thể đóng nổi học phí?"

"Có người giúp tôi."

"Sao?" Dịch Bối vô cùng kinh ngạc, kéo ghế ngồi xuống đối diện Giang Huyền Tranh hóng hớt: "Là ai vậy? Có thể cho tôi biết một chút không?"

"Không liên quan đến cậu."

Giang Huyền Tranh xua tay muốn đuổi người: "Đi đi để tôi còn ngủ."

"Này, tôi là đang quan tâm cậu đấy có biết không hả?" Dịch Bối tức giận đá mạnh vào chân ghế: "Hại tôi lo lắng cho cậu một trận, cái đồ vô tâm vô phế!"

Đối phương thản nhiên xoay người nằm ngủ, còn không quên trào phúng một câu: "Khiến Dịch tiểu thư lo lắng thật không phải phép rồi."

"..." Dịch Bối nghẹn giận đến mặt cũng đỏ bừng bừng lên: "Giang nhân tra!"

Ngay lúc đó chuông reo vào học cũng vang lên, Giang Huyền Tranh bực bội liếc xéo Dịch Bối một cái, tên đầu đất này luôn đúng lúc đến phá giấc ngủ quý báu của nàng!

Dịch Bối vô thức sờ cổ, âm thầm không ai hay biết chuồn về chỗ ngồi của mình.

Tiết sau là tiết sinh hoạt lớp, Giang Huyền Tranh có thể coi là đại biểu mờ nhạt trong lớp, chuyện xảy ra trong lớp nàng nửa điểm quan tâm cũng không có, cho nên giờ sinh hoạt cũng không khác giờ ngủ là bao nhiêu.

Giáo viên chủ nhiệm rất nhanh đã vào lớp, đứng trên bục cao giọng nói: "Các em chú ý, hôm nay có một bạn mới chuyển đến, từ ngày mai bạn ấy sẽ học cùng các em vậy nên hãy tận lực giúp đỡ bạn ấy nhé!"

Lời giáo viên chủ nhiệm vừa dứt mọi người liền xôn xao, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, alpha thì mong chờ học sinh mới đến sẽ là omega xinh đẹp, còn omega lại mong là một alpha cao phú soái nào đó.

Cửa lớp được đẩy ra, ngoài cửa xuất hiện một thân ảnh nhỏ nhắn mặc đồng phục của trường, mặt nhỏ điểm chút son phấn, vừa nhìn đã biết nàng là thiên kim tiểu thư danh giá.

Dịch Bối từ trên ghế bật dậy, kinh hồn táng đảm kêu lên: "Dịch Lăng!?"

Các nàng chính xác là chị em với nhau, chỉ có điều Dịch Lăng sớm đã nghỉ học theo đuổi con đường diễn xuất, hôm nay đột nhiên trở về khiến nàng không khỏi có chút bất khả tư nghị.

Dịch Lăng hòa đồng cười nói: "Mình là Dịch Lăng, học sinh mới, mong các cậu giúp đỡ."

Mọi người đều nhận ra Dịch Lăng, mặc dù không phải đại minh tinh vạn vạn hào quang nhưng nữ hài này là một tiểu hoa đán cực kỳ được yêu thích. Chưa có vai diễn nào ấn tượng sâu sắc, nhưng đặc biệt có thần thái, có nét riêng hơn nữa còn xinh đẹp, hiện tại có rất nhiều đạo diễn đang săn lùng nàng.

Giang Huyền Tranh ngẩng đầu lên nhìn, nàng đoán không sai, đúng là người đóng vai Thu Vỹ.

Lão sư giới thiệu qua loa một chút rồi cho phép Dịch Lăng chọn chỗ ngồi, không ngờ được nàng ta cư nhiên đi thẳng đến chỗ của Giang Huyền Tranh, cong mắt hạnh mỉm cười.

"Hữu Hi, lại gặp cậu rồi."

Giang Huyền Tranh không có trả lời, cứ đưa mắt nhìn chằm chằm Dịch Lăng như vậy.

Dịch Lăng không khỏi xấu hổ: "A, phải gọi là bạn học Giang mới đúng."

Lúc này Giang Huyền Tranh mới gật đầu một cái, cũng không có ý định day dưa lâu với Dịch Lăng.

Bất đắc dĩ đi xuống thêm một bàn, Dịch Lăng đem balo ôm vào trong lòng, nghiêng đầu ngắm nhìn bóng lưng cao gầy ở phía trước.

Kiệm lời với nàng đến như vậy hay sao?

Ở trên bục giảng, lão sư nói thêm vài chuyện lặt vặt trong lớp rồi cũng cho mọi người đi về, không quên nhắc nhở học sinh không được đi lung tung bên ngoài mà phải mau chóng trở về nhà.

Giang Huyền Tranh tùy tiện cầm balo của mình lên, một đường đi thẳng ra khỏi lớp, không hề ngoái đầu nhìn lại.

Dịch Lăng lại không biết vì cái gì mà gấp gáp đuổi theo phía sau, không quên kêu với theo: "Huyền Tranh! Đợi một chút!!!!"

Dịch Bối mơ mơ hồ hồ nhìn theo, bị hai người này quay như chong chóng, trong lòng nghi hoặc, hai người này quen nhau sao?

Nghe có người gọi mình, Giang Huyền Tranh thả chậm cước bộ quay lại nhìn, phát hiện là Dịch Lăng cũng không có phản ứng gì lớn. Chính Dịch Lăng không nghĩ đối phương sẽ vì mình mà dừng lại, vui vẻ hiển lộ trong mắt, kích động chạy đến trước mặt Giang Huyền Tranh.

"Huyền Tranh!" Dịch Lăng mừng rỡ kéo tay áo của nàng: "Cậu chịu đứng lại rồi, tại sao suốt buổi đều giả vờ không quen biết tôi vậy? Hay là tôi chọc giận gì cậu sao?"

"Tôi không có giận gì cậu."

Dịch Lăng ngờ nghệch hỏi: "Vậy tại sao..."

Giang Huyền Tranh lưu loát rút tay mình ra khỏi níu kéo của Dịch Lăng, thản nhiên đến tuyệt tình: "Vì tôi với cậu có từng quen biết đâu mà có thể dùng hai từ giả vờ."

Dịch Lăng chết sững, hai mắt trừng trừng mở to, không tin được Giang Huyền Tranh sẽ nói những lời như thế với nàng. Khác biệt với Hữu Hi tình thâm nghĩa trọng, ôn nhu tựa thủy tuyền, người này đủ tàn nhẫn, đủ lãnh khốc.

Nói xong Giang Huyền Tranh cũng không lưu cho Dịch Lăng một cái ánh mắt, dứt khoát xoay người rời đi, một đường thẳng ra cổng trường.

Vạn vạn không ngờ được lại nhìn thấy một người ăn mặc đơn bạc đứng trước cổng trường, lâu lâu sẽ kiễng chân nhìn đoàn học sinh đông đúc qua lại, dường như là tìm ai đó. Tóc dài được cột gọn gàng, trên mặt giấu không được nét mệt mỏi nhưng đôi mắt kia chưa từng thôi lấp lánh, tựa như ẩn chứa tinh tú rực rỡ trong đôi thủy quang linh động ấy.

"Bạch Sanh!!!"

Nghe có người gọi mình Bạch Sanh vội quay đầu lại, thấy Giang Huyền Tranh thì mừng rỡ vẫy tay: "Chị ở đây, A Tranh!"

Giang Huyền Tranh cố tăng tốc độ bước đến chỗ Bạch Sanh, trong lòng đều là vui mừng: "Chị đến đón em sao? Đã chờ lâu chưa?"

Bạch Sanh đưa tay giúp Giang Huyền Tranh vén tóc ra sau, nha đầu này học cái gì mà đầu tóc đều rối bù lên thế này?

"Chị cũng mới đến thôi, giờ còn sớm, hay là chúng ta đi ăn cái gì đi?"

"Cũng được." Giang Huyền Tranh nghĩ ngợi một lúc, nói: "Đến tiệm tiện lợi lần trước nhé?"

Nghe nha đầu nói xong Bạch Sanh không biết nên khóc hay nên cười, bất đắc dĩ nói: "Chị muốn đưa em đi ăn ngon một chút."

"Em cũng không có đặc biệt muốn ăn gì, đến tiệm tiện lợi cũng không tồi, có nhiều thứ để lựa chọn."

Bạch Sanh liếc trắng mặt, thuận tay nhéo nhéo mặt nàng: "Không cần tiết kiệm cho chị."

Ý cười trong mắt Giang Huyền Tranh càng thêm đậm, một phát xoay người Bạch Sanh lại đẩy đẩy đi đến tiệm tiện lợi. Bạch Sanh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp, cùng Giang Huyền Tranh một đường vui vẻ đến tiệm tiện lợi.

Đứng ở trên hành lang, Dịch Lăng đều thấy tất cả, hoàn toàn không tin được cũng có lúc Giang Huyền Tranh mỉm cười, còn cười đến xinh đẹp như vậy. Rốt cuộc nữ nhân kia là ai, sao có thể khiến cho Giang Huyền Tranh bất chấp mọi thứ mà chạy đến, mở lòng ra ôn nhu đến kỳ lạ?

- ----------------------------

Buổi sáng Bạch Sanh được đạo diễn Lý nhờ đến phim trường tư vấn cảnh quay cuối của [Ngược dòng], nàng đành phải xin nghỉ một ngày ở cửa hàng bánh để đến phim trường một chuyến.

Mặc dù [Ngược dòng] chưa đóng máy nhưng vì số lượng người yêu cầu [Thanh xuân không hai lần lặp lại] quá nhiều nên đạo diễn Lý phải gồng mình quay cả hai bộ. Cho đến hôm nay [Ngược dòng] còn vài phân đoạn nữa là kết thúc, ông cũng có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.

Phân đoạn cuối cũng là phân đoạn quan trọng quyết định toàn bộ bộ phim, đạo diễn Lý không dám tùy tiện, quyết định mời Bạch Sanh đến tư vấn.

Sau khi xem xong bố trí cảnh quay cùng với tạo hình nhân vật, Bạch Sanh có chút không hài lòng, đối đạo diễn Lý nói: "Ở góc tường kia trống trải quá, hay là đặt một bình hoa đi, nếu không đặt một bức tranh cũng được. Còn ở chỗ diễn viên đứng thì đừng đặt bàn ghế nhiều như vậy, bỏ bớt đi, để Tú Diêu với Á Cơ có không gian di chuyển."

Ngừng lại một chút, Bạch Sanh chỉ sang Hàn Thuần, nói: "Quần áo này không phù hợp, thay đổi một chút đi, trong nguyên tác Á Cơ không mặc quần áo sặc sỡ như vậy. Có thể thay đổi quần short thành váy cũng được, nhưng phải dài một chút, chúng ta quay phim tình cảm không phải quay phim cấp ba không cần hở da hở thịt nhiều như vậy."

Đạo diễn Lý gật gù, ông sớm phản ánh tổ phục trang thay đổi nhưng hắn cứ kiên quyết giữ như vậy, còn nói đây là cách thu hút người xem. Giống như Bạch Sanh, đạo diễn Lý cũng quan niệm nghệ thuật phải 'sạch', không phải một đám ô uế tự gán ghép mình với nghệ thuật chân chính.

"Còn Tú Diêu." Bạch Sanh càng thêm tức giận: "Ai lại chọn bộ váy này, da thịt đều thấy hết cả rồi, có ai mặc áo trắng lại dùng áo lót đen hay không? Đổi hết tất cả đi, thật biết cách bôi nhọ!"

Đạo diễn Lý đồng tình, đứng dậy quát: "Tổ phục trang nghe thấy hay chưa? Còn không mau đi thay đổi?"

Hàn Thuần và Chu Lệ bất đắc dĩ phải vào thay đổi bộ quần áo khác, mất hơn nửa giờ mới quay trở ra, vừa đúng lúc bối cảnh cũng được chuẩn bị xong xuôi. Đạo diễn Lý hô hào kêu gọi mọi người tập trung vào, bản thân không quên kéo ghế mời Bạch Sanh ngồi xuống cùng xem những phân đoạn cuối của phim.

Vẻ mặt chán ghét của Hàn Thuần không qua được mắt của Bạch Sanh, nàng đành nâng tập kịch bản lên che khuất tầm nhìn của nàng ấy, để tránh nàng ấy thấy nàng lại bảo chướng mắt.

Với Hàn Thuần, Bạch Sanh không khác gì hạt cát vướng trong mắt, không cách nào lấy ra được, phi thường đau đớn. Ngay lúc đó đạo diễn Lý hô 'diễn', máy quay ánh sáng tất cả đều tập trung lên người các nàng.

Dưới tầng tầng ánh sáng rực rỡ của phòng bếp, Á Cơ vẻ mặt tức giận chằm chằm nhìn vào Tú Diêu đang cúi đầu trước mình.

"Tại sao em lại nói dối chứ? Có gì đáng phải nói dối? Có phải em chưa từng tin tưởng chị hay không?"

Tú Diêu sụt sùi lắc đầu: "Em không có, em chỉ nghĩ em có thể giải quyết được, nên em mới..."

"Em trước giờ chưa từng muốn dựa dẫm vào chị, em luôn tự tung tự tác theo ý của mình!!"

"Á Cơ nghe em nói đã!!"

Á Cơ không muốn nghe, xoay người rời đi, Tú Diêu liền nhào đến ôm chặt thắt lưng giữ nàng ở lại.

Bạch Sanh hạ tập kịch bản xuống để tiện nhìn vào máy quay, đôi lúc sẽ cùng đạo diễn Lý trao đổi gì đó, trên mặt lộ rõ sự bất mãn.

"Cắt đi!"

Tiếng quát của Bạch Sanh khiến mọi người đều quay đầu nhìn lại, không khỏi có chút khó hiểu.