Thanh Âm Thầm Mến

Chương 3



Từ thiên đường rơi xuống địa ngục, cũng không quá ba giây.

Diệp Thư Từ nhanh chóng trấn tĩnh lại cảm xúc của mình, đồng ý với yêu cầu của Chu Tử Kỳ, thuyết phục Khương Hiểu.

Thật ra quá trình thuyết phục khá thuận lợi, dường như Khương Hiểu không thực sự tức giận, chỉ cố tình xụ mặt xuống để cảnh cáo Chu Tử Kỳ.

Rò ràng là Diệp Thư Từ chán nản.

Trong tiết tự học thứ ba, Diệp Thư Từ đã làm xong bài tập, lấy một cuốn sổ có cài mật khẩu, đã có nhiều trang được viết dày đặc.

Cô lật sang trang mới tinh rồi viết một dòng.

2013.09.05

Cảm giác yêu thầm cậu, như bị sốt cao vậy.

*

Diệp Thư Từ nhớ rất rõ, Thẩm Tứ đến trường vào thứ hai tuần sau.

Cả ngày thứ sáu cậu không đến lớp, tiết tự học ngày thứ bảy cũng không.

Ngày thứ bảy hôm nay, Diệp Thư Từ bị mẹ Đường Tiếu nhắc nhở, vì mang kẹp tóc đính đá.

Ngoại hình của Diệp Thư Từ thuộc dạng đoan trang, ngũ quan thanh tú, rất thu hút, đồng thời cũng thiếu vài phần đáng yêu, chiếc kẹp tóc này là quà sinh nhật của chị gái tặng cô, đắt tiền, cô đã kẹp thử cho Khương Hiểu xem, cô ấy nói cô kẹp lên rất dễ thương lại nữ tính.

Giai đoạn lớp 12 không thích hợp để ăn diện, Đường Tiếu và Diệp Thanh Vân rất quan tâm đến việc học của cô, nếu cô làm sai điều gì sẽ bị phê bình nghiêm khắc.

Diệp Thư Từ kẹp tóc cả ngày lại uổng phí, vì Thẩm Tứ không đến.

Thiếu nữ yêu thầm luôn có đủ loại tâm tư nhỏ.

Cô cũng không phải là người để ý tiểu tiết, nhưng từ khi có người mình thích, luôn cảm thấy đôi giày màu trắng của mình không quá trắng, cổ áo đồng phục có phải không được gấp lại không? Sau tai có bẩn không?

Cô từng rất tự hào về làn da trắng nõn không tì vết của mình, nhưng hiện tại lại cảm thấy lông mày của mình chưa đủ thanh tú, cô đã lén sửa đi sửa lại, cuối cùng cũng đẹp như mong muốn, nhưng lại cảm thấy mũi mình không được đẹp.

Nhưng mũi cô thì hầu như ai cũng khen.

Diệp Thư Từ nghe lỏm được Chu Tử Kỳ nói lý do tại sao Thẩm Tứ không đến trường, hình như trong nhà có việc gấp cần cậu về, mà hình như cũng không phải chuyện gì quá gấp, vì Chu Tử Kỳ vừa giỡn vừa nói.

Trời mưa vào thứ hai, vậy nên lễ chào cờ bị hủy.

Cũng vì trời mưa nên tắc đường, chiếc xe điện nhỏ của Diệp Thư Từ cũng không may mắn tránh khỏi, vội vã đến trường, chuông vào lớp vang lên, cô vội vàng cởi áo mưa chạy lên lầu.

Diệp Thư Từ gần như không nhìn đường, cô sợ thầy Trần bắt được nên vội vàng di chuyển.

Nhưng.

Vị trí bên cạnh quen thuộc, sáng sủa sạch sẽ, thiếu niên lười biếng nằm dài lên bàn, tóc cắt ngắn, cổ thon dài, xương bả vai hơi nhô ra, thể hiện sức sống của tuổi trẻ.

Trễ rồi, đã trễ rồi.

Tóc cô hơi rối, cổ tay áo cũng không được chỉnh lại đàng hoàng, thậm chí khóa kéo của bộ đồng phục cũng bị lệch sang một bên vì chạy vội.

Phòng học ồn ào, lớp trưởng và tổ trưởng đang thu bài tập, giáo viên tiếng Anh phụ trách dạy buổi sáng còn chưa tới.

Diệp Thư Từ hít một hơi thật sâu, đang định chỉnh tóc, Thẩm Tứ đã nghe thấy động tác của cô, ngồi dậy.

Lông mi cậu chàng rất dày, cong như vầng trăng khuyết.

Cảm giác tự ti giống như trăng mười sáu, nhiều thêm một phần sẽ tràn ra ngoài.

*Trăng ngày 16 âm lịch hàng tháng tròn và sáng treo trên trời

Nhưng Diệp Thư Từ vẫn chỉnh lại tóc của mình dưới ánh mắt như có như không của Thẩm Tứ, mặc dù động tác hơi xấu hổ, nhưng vẫn tốt hơn là để rối tung lên.

Trước đây Diệp Thư Từ và Thẩm Tứ cũng không phải chưa nói chuyện với nhau, mặc dù không thân quen lắm, dù sao cũng là bạn học hai năm, oan gia ngõ hẹp gặp nhau cũng phải chào hỏi một tiếng.

Nhưng suy cho cùng, đây cung là lần đầu tiên hai người ngồi cùng bàn.

Huống chi, trước mặt là người mình thích, dù có tự tin đến mấy cũng sẽ thấy hồi hộp.

Diệp Thư Từ tình cờ nhìn vào đồng tử của Thẩm Tứ.

Ánh mặt trời chiếu xuống, phủ lên đỉnh đầu cậu chàng một tầng vàng óng, hai mắt cậu trong veo, giống như chàng hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.

"Diệp Thư Từ." Thẩm Từ rũ mắt, khóe môi hơi cong quan sát cô, lên tiếng chào.

Thanh âm ấm áp của thiếu niên cứ quanh quẩn trong lòng cô, nhẹ nhàng gợn sóng, nụ cười Diệp Thư Từ có phần gượng gạo: "Thẩm Tứ."

Sau đó Thẩm Tứ cũng không nói gì nữa, cậu thu dọn sách vở trên bàn, làm xong bài tập về nhà, liền lấy sách tiếng Anh ra.

Diệp Thư Từ ngơ ngẩn nộp bài tập về nhà, hơi thở vẫn còn hơi dồn dập.

Bình thường cô cũng là người thông minh, hôm nay làm sao vậy, chuyện gì cũng làm không xong.

Rõ ràng cả đêm qua bị mất ngủ, chỉ vì nghĩ đến hôm nay Thẩm Tứ sẽ đến trường, mình nên chào hỏi như thế nào, nhưng Thẩm Tứ thật sự đã đến, cô lại vì cơn mưa bất chợt mà đến trễ.

Thật là một cuộc bắt chuyện thất bại.

Diệp Thư Từ buồn bã phát hiện, mình không đeo theo sách tiếng Anh.

Cô thở dài trong lòng, chiụ đựng ý định muốn bóp chết mình.

Các bạn học sớm đã lấy sách ra đọc bài, Diệp Thư Từ hơi xấu hổ khi phải dùng chung sách với Thẩm Tứ, quyết định lấy sách bài tập ra, tìm vài bài văn hay để đọc, để khi giáo viên đến cũng không nói gì cô.

Diệp Thư Từ lén nhìn Thẩm Tứ qua khóe mắt, cậu chàng đang cuối đầu đọc tiếng Anh, hơi cuốn đầu lưỡi, phát âm của cậu luôn chuẩn và dễ nghe.

Cô cũng bắt đầu đọc bài.

Không đến một phút đồng hồ, bàn tay có khớp xương rõ ràng của cậu vươn lại đây, đưa sách tiếng Anh qua, sách của Thẩm Tứ rất sạch sẽ, không có ghi chú dày đặc, như sách mới vậy, nhưng điểm tiếng Anh của cậu hầu như đều là điểm tuyệt đối.

"Cùng xem đi." Giọng nói bình tĩnh của cậu chàng lọt vào tai cô.

Diệp Thư Từ hơi sững sờ: "Được, cảm ơn."

Ngoài câu này, cô thực sự không biết phải nói gì.

Mặc dù tính tình của Thẩm Tứ hơi lạnh lùng, nhưng lại rất tốt bụng, đây là điều mà Diệp Thư Từ đã biết từ lâu.

Quyển sách đặt giữa bàn, vì vậy cơ thể hai người chạm vào nhau là chuyện khó tránh khỏi.

Không hiểu sao Diệp Thư Từ cảm thấy miệng mình hơi khô, giọng nói có chút run rẩy, hô hấp hỗn loạn, miệng đọc từ đơn, nhưng mỗi chữ đọc ra đều không chạm đến đáy lòng.

Thời tiết hiện tại còn chưa lạnh, bọn họ đều mặc đồng phục mùa hè, tay chạm tay, cảm giác mát lạnh, dâng lên cảm giác ái muội khó hiểu.

Dù trong lòng Diệp Thư Từ khao khát vô số lần tiếp xúc thân mật, nhưng thực sự tiếp xúc như hiện tại, cô lại không biết phải làm sao.

Cô thở dài, nghĩ thầm tiết tự đọc buổi sáng trôi qua nhanh một chút thì tốt rồi.

Không phải chỉ nửa tiếng thôi sao?

Kiên nhẫn nào.

"Diệp Thư Từ, cậu không mang theo sách giáo khoa sao?" Cách một lối đi, Trần Thanh Nhuận gọi tên cô.

Diệp Thư Từ gật đầu.

Trần Thanh Nhuận vội vàng lấy một cuốn sách từ trong cặp ra: "Tôi còn dư một quyển nè, để cậu dùng, nếu không lát học cũng không tiện."

Diệp Thư Từ vui vẻ nhận lấy, đặt lên bàn rồi trả lại sách cho Thẩm Tứ, Diệp Thư Từ mỉm cười: "Cảm ơn cậu."

Thẩm Tứ nhẹ "Ừ" một tiếng, sắc mặt cũng không đổi, thậm chí còn lạnh nhạt hơn trước đó mấy phần.

*

"Trần Thanh Nhuận học giỏi như vậy, hình như trước đây ở lớp bọn họ đều đứng đầu, tại sao giờ lại chuyển đến lớp chúng ta?"

"Tôi cũng chưa thấy bao giờ."

"Vậy mà lãnh đạo nhà trường cũng đồng ý, kỳ lạ thật đấy.

"Có lẽ hiệu trưởng đối với học sinh giỏi yêu cầu không cao. Nếu ngày nào đó Thẩm Tứ muốn chuyển đến lớp khác chắc cũng không sao, hiệu trưởng chắc đang cười chờ cậu ấy làm gương cho mọi người!"

"Tôi rất tò mò, thành tích của cậu ấy tốt như vậy, mà không muốn đấu với Thẩm Tứ, nếu vậy chúng ta có trò vui để xem rồi."

"Vậy cậu nói xem, ai có tư cách so với Thẩm Tứ?" Lâm Úy khẽ hừ một tiếng, có chút đắc ý.

Ủy viên học tập Lâm Úy đang bàn luận với một bạn học nữ khác về việc Trần Thanh Nhuận chuyển lớp, thì Diệp Thư Từ vừa lúc bắt gặp.

Diệp Thư Từ không có lòng hiếu kỳ, đối với chuyện của Trần Thanh Nhuận cũng không quan tâm, nhưng Lâm Úy đã nói như vậy rồi, lòng hiếu kỳ của cô cũng được khơi dậy.

Thời điểm cô rửa tay, Lâm Úy vẫn chưa rời đi, mái tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt sáng sủa và tràn đầy tự tin, thấy cô thì khẽ mỉm cười xem như chào hỏi.

Cô hâm mộ người như vậy, nhưng lại không thể thành người nhưu vậy.

Nhờ sách của Trần Thanh Nhuận, Diệp Thư Từ thành công tránh được ánh mắt của giáo viên tiếng Anh, cả ngày không bị phê bình.

Sau khi ăn cơm chiều, Diệp Thư Từ và Khương Hiểu cùng ra ngoài đi dạo.

Ở lớp Khương Hiểu cãi nhau ầm ĩ với Chu Tử Kỳ, Thẩm Tứ yên lặng đọc truyện tranh, thỉnh thoảng khóe môi hơi nhếch lên, tỏ vẻ hứng thú.

Diệp Thư Từ lặng lẽ làm bài kiểm tra.

Các bạn nam và nữ đang đùa giỡn ở hàng ghế sau, thật ra bạn nam cũng không có ác ý, ở tuổi này họ ít nhiều gì cũng có phần trẻ con, thích ai thì trêu chọc người ta, đôi khi lại không biết được điểm dừng rồi đi quá xa.

Khương Hiểu trượng nghĩa, quyết định đi đến, mắng họ một trận.

Diệp Thư Từ bất giác nhớ đến việc xảy ra vào năm lớp 11.

Khương Hiểu cũng nhớ ra, đi tới, ngồi đối diện Thẩm Tứ: "Đại học bá, cậu nhớ không? Trước đây cậu cũng giúp bạn thân Tiểu Từ của tôi đó."

Cậu chàng ngước mắt lên, khẽ cau mày, suy nghĩ vài giây.

Gió chiều mang theo mùi tươi mát của cỏ cây, tim Diệp Thư Từ đập như trống, yên lặng chờ đợi câu trả lời của Thẩm Tứ.

Cho đến tận bây giờ, Diệp Thư Từ đã tự hỏi vô số lần, rốt cuộc mình thích Thẩm Tứ từ bao giờ, cô là người có tính hiếu thắng, thành tích luôn kém hơn Thẩm Tứ, thật ra cũng không thoải mái chút nào.

Nhưng sau này, đã xảy ra sự việc đó, trái tim thiếu nữ cũng bị chiếm lấy.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Một giây tựa như một năm.

Vì hồi hộp mà lòng bàn tay của Diệp Thư Từ đổ mồ hôi, đủ loại suy nghĩ kỳ lạ không thể khống chế hiện lên trong đầu cô, nhịp tim đập nhanh đến mức không kiểm soát được, cô cố gắng bình tĩnh lại.

Thẩm Tứ đặt quyển truyện trong tay xuống, mí mắt rũ xuống, quai hàm góc cạnh tuấn mỹ, lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không nhớ rõ."

25/05/2023 - 2085 từ