Thanh Cung Sủng Phi

Chương 15: Thuyết phục



Edit: Thần Hoàng Thái phi.

Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.

Nàng nhẹ nhàng bâng quơ, mang theo nụ cười ngọt ngào, giống như sự tình không phải là của mình vậy: "Nếu ta đi ra ngoài, đương nhiên là phải gánh tội chém đầu cả nhà, liên lụy đến cửu tộc, còn trở thành tội nhân thiên cổ. Nếu ta chết bên cạnh Hoàng thượng, dựa theo quy củ trong cung, nói không chừng còn ban cho ta bài vị trung liệt, được cúng bái mỗi ngày đấy. Lão gia, ngài nói xem nếu ngài là ta, thì ta nên đi ra ngoài hay là không đi đây."

Tú Nguyệt còn tươi cười, Trần Đức lại cười không nổi.

Tiếng cười của hắn ngưng lại giữa chừng, nhìn về phía Tú Nguyệt, khí thế kiêu ngạo khó có thể duy trì giống như vừa rồi được nữa.

Tú Nguyệt nói đến mức không thể rõ ràng hơn, nàng một mình tiến vào bồi chết cùng với Hoàng đế, một người sắp chết, còn gì có thể uy hiếp hắn mà đuổi nàng ra ngoài?

Tay nắm lưỡi dao của hắn không tự giác mà siết chặt, giọng điệu không hùng hổ dọa người như mới vừa rồi nữa, mà buồn bực nói: "Chuyện này ngươi cũng chẳng thể trách ta được."

Hắn lại nói: "Là do ngươi xui xẻo, muốn trách thì trách cẩu Hoàng đế này từ nhỏ đã hơn người một bậc, sắp chết đến nơi mà còn muốn kéo ngươi chôn cùng với hắn."

Tú Nguyệt cẩn thận liếc nhìn Ngung Diễm một cái, ngẩng đầu thúc giục Trần Đức: "Lão gia, nếu muốn động thủ thì nhanh lên một chút, bên ngoài đã có phần không kiên nhẫn rồi. Nếu không phải vì thể diện, lưu lại mặt mũi cho hoàng gia, ai mà hao phí thời gian dây dưa với người càn rỡ như ngài lâu như vậy."

Nàng nói xong, mơ hồ cảm thấy Ngung Diễm bên kia lộ ra ánh mắt không rét mà run. Tú Nguyệt chột dạ, nhưng chỉ có thể làm bộ như không thấy. Phần khổ tâm này của nàng, chỉ mong thánh thượng có thể thông cảm cho những lời khi quân phạm thượng mà nàng đã nói ra!

Quả nhiên ánh mắt Trần Đức có vẻ hoảng loạn, hắn rất không tin: "Ngươi nói bậy! Bọn họ, bọn họ thật sự muốn từ bỏ mạng của cẩu Hoàng đế này sao? Hắn chính là Hoàng đế Đại Thanh đấy!"

"Ngươi chính là muốn gạt ta, có đúng hay không?"

Tú Nguyệt ra vẻ vô vị nói: "Cựu đế băng hà, tân đế kế vị, triều đại nào cũng như vậy. Ngươi giết Hoàng thượng, tất nhiên ngày mai sẽ có nhị a ca kế vị. Cung nữ vẫn là cung nữ, triều thần vẫn là triều thần, bá tánh cũng vẫn sống cuộc sống của họ, chẳng qua có chút thay đổi về quyền lực mà thôi. Hoàng hậu trở thành Thái hậu, phi tần trở thành Thái phi, đại để là như thế, còn có thể làm gì khác đây?"

"Này... Này..." Tuy Trần Đức có chút không tin lời nàng nói, nhưng trong lòng lại dao động, điều này có hơi khác với tính toán ban đầu của hắn.

Tú Nguyệt than một tiếng, ai oán nói: "Đáng thương nhất cũng chỉ là ba người chúng ta mà thôi. Tối nay ba người chúng ta cùng bỏ mạng, chúng ta cũng coi như là có duyên, chết trước chết sau cũng không có gì khác biệt. Nói không chừng khi xuống địa phủ, còn có thể gặp nhau nữa đấy!"

"Phi! Phi!" Trần Đức tức giận mắng: "Ai muốn gặp ngươi chứ!"

"Ngược lại, có lẽ ta và Hoàng thượng chết trước, thích khách như ngươi, chắc là phải ngũ mã phanh thây, thiên đao vạn quả, không biết là bộ dáng quỷ gì nữa." Tú Nguyệt cau mày lắc đầu: "Quái dị dọa người, chúng ta vẫn là đừng gặp nhau thì hơn."

"Ta không tin." Trần Đức lắc đầu, giọng nói nghe có chút hoảng hốt: "Ta không tin, ta không tin bọn họ sẽ để mặc ta giết Hoàng đế!"

"Ta chính là không hiểu." Tú Nguyệt nghi hoặc nói: "Ngươi chấp nhận nguy hiểm lớn như vậy tiến cung hành thích Hoàng thượng, còn không phải là muốn giết hắn sao? Nếu ngươi đã muốn giết hắn, động thủ là được, còn lề mề cái gì?"

Trần Đức không nói, cả một lúc lâu cũng không lên tiếng, tay cầm dao nhọn không khỏi dùng sức vài phần.

Tú Nguyệt thấy thế, sợ hắn thương tổn đến Hoàng thượng, cười thăm dò một câu: "Lão gia, ngài rốt cuộc là muốn cái gì, chúng ta thương lượng đi. Ngài nói xem, ngài tốn nhiều sức lực như vậy, Hoàng thượng lại không có huyết hải thâm thù với ngài. Ngài bận rộn nửa ngày, chính là đã buộc ba mạng chúng ta vào cùng một chỗ rồi, vậy ý đồ của ngài là gì?"

"À, không đúng, không đúng". Tú Nguyệt vỗ vỗ bên miệng: "Ta quên mất, không phải là ba người chúng ta. Lão gia, ám sát Hoàng thượng chính là tội diệt môn, đừng nói với ta là gia đình ngài còn có người sống đấy."

Quả nhiên, cả người Trần Đức bỗng run lên một chút, dọa Tú Nguyệt sợ tới mức nhìn chằm chằm vào dao nhọn đang đặt ở giữa cổ Ngung Diễm, chỉ sợ hắn run tay một cái là bọn họ thật sự xong đời.

"Ta còn có hai nhi tử! Còn có nhạc mẫu hơn tám mươi tuổi!" Lúc này hắn bắt đầu có chút luống cuống, Tú Nguyệt nhìn tay hắn đang run, vội cười: "Đừng căng thẳng, đừng đừng, tóm lại Hoàng thượng vẫn còn ở trong tay ngài mà, chúng ta thương lượng một chút, thương lượng một chút."

Ngoài miệng nàng còn tâng bốc, nhưng trong lòng thì quả thật muốn phun huyết. Thật sự phục kẻ điên này, quả thật là không biết hắn nghĩ như thế nào nữa. Trong nhà trên còn mẹ già, dưới có con nhỏ, vậy mà lại hồ đồ chạy tới đây hành thích Hoàng thượng. Nhưng không ngờ hoàng cung rộng lớn như vậy mà cái đồ gia hỏa đần độn kia lại thật sự bắt cóc thành công Hoàng đế Đại Thanh, chuyện này quả thật là trò cười lớn nhất trong thiên hạ!

Tú Nguyệt thở dài, mơ hồ cảm thấy bi ai cho kết cục phía trước của Trần Đức. "Đã như thế, ngươi tội gì đi hành thích Hoàng thượng, phạm vào tội bất hiếu liên lụy cửu tộc vậy."

Tay Trần Đức nắm dao có hơi buông lỏng: "Ngươi không hiểu đâu, ta từng mơ một giấc mộng, trong mơ thấy một người dẫn đường, dẫn ta đến một nơi. Lúc đó ta mặc một bộ mãng bào [1], mà bộ mãng bào đó có màu vàng, thầy bói nói, ta có mệnh cách chân mệnh thiên tử."

"Vốn dĩ ta cũng không sống nổi nữa, nếu cứ chết như vậy, chẳng phải là sống uổng phí một đời sao? Không bằng làm cho thiên tử chôn cùng với ta, ta cũng coi như là chết oanh oanh liệt liệt."

Tú Nguyệt nghe xong, cảm thấy bất lực. Người này thật sự là người điên, điên điên khùng khùng như thế, vừa hoang đường vừa sai lầm chồng chất, uổng công nàng nghĩ cách cho hắn được ra ngoài.

Nàng kiên cường nở một nụ cười, kiên trì thuyết phục hắn: "Lão gia, há có khi nào nằm mơ mà trở thành sự thật đâu, trước mắt vẫn nên thực tế một chút đi. Trong nhà ngài có hai nhi tử còn nhỏ tuổi, lại còn mẫu thân đã lớn tuổi, hà tất lấy một nhà bốn mạng của ngài đổi lấy một cái mạng của Hoàng thượng, chẳng phải là không có lời sao?"

Nói đến đây, Tú Nguyệt theo bản năng chột dạ, không khỏi lén nhìn trộm về phía Ngung Diễm một chút. Quả thật Hoàng đế đang nhìn nàng chăm chú, mắt sáng như đuốc, ẩn chứa sự tức giận, khiến nàng bất giác vội dời ánh mắt đi.

Nàng càng khuyên nhủ Trần Đức hơn nữa: "Lão gia, sinh tử chỉ trong một ý niệm của ngài mà thôi. Ngài chọn đường chết thì ba chúng ta đều là đường chết, nhưng nếu ngài quay đầu thì ba chúng ta đều sống trong phú quý. Chỉ cần ngài thả Hoàng thượng, Hoàng thượng có thể ban thưởng cho ngài vàng bạc châu báu đếm không hết, hưởng thụ vinh hoa phú quý, chẳng phải tốt hơn nhiều so với bỏ mạng sao?"

Tâm Trần Đức có chút động. Sở dĩ hắn mạo hiểm ra chiêu này, cũng là vì chán nản cảnh nhà khốn cùng, rồi lại vì uống rượu mà làm hỏng việc bị chủ nhân đuổi ra ngoài, không còn kế sinh nhai. Lão nhạc mẫu tám mươi tuổi lại ốm đau, trong nhà không còn gì để kiếm sống, mới có thể nghĩ đến giấc mộng khi đó, ra chủ ý bắt cóc Hoàng đế. Bây giờ nếu có vàng bạc, hưởng thụ vinh hoa phú quý, tất nhiên hắn sẽ không một lòng tìm chết như vậy.

Hắn trầm ngâm, giọng nói có hơi mơ hồ: "Mặc dù ta đồng ý với ngươi, nhưng đến nông nỗi này rồi, còn có thể kết thúc như thế nào?"

Tú Nguyệt vội cười nói: "Lão gia, quay đầu là bờ, bây giờ vẫn còn chưa muộn! Ngài bảo Hoàng thượng đích thân viết chiếu thư, việc hôm nay vĩnh viễn không truy cứu, còn ban thưởng cho ngài vạn lượng hoàng kim, để cho một nhà già trẻ hưởng hết vinh hoa phú quý, ngài nói xem có được hay không?"

Tú Nguyệt là thật lòng nghĩ cách cứu viện thánh thượng, cũng thật sự không hy vọng mấy người già trẻ đáng thương trong nhà Trần Đức bị hắn liên lụy đến chết không có chỗ chôn. Chỉ là nàng ngầm nhắc nhở Trần Đức yêu cầu Hoàng thượng: "Vĩnh viễn không truy cứu", thật sự là mạo hiểm rất lớn.

Thứ nhất, Hoàng thượng là vua của một nước, anh minh cơ trí cỡ nào, chỉ sợ sẽ phát giác ra nàng cố ý chỉ điểm Trần Đức. Thứ hai, thằng nhãi Trần Đức này hồ đồ như thế, căn bản có lẽ là khó có thể hiểu được nỗi khổ tâm của nàng.

Trần Đức suy nghĩ một lát, cũng không biết là có hiểu rõ điểm mấu chốt trong đó hay không, chỉ là khóe miệng từ từ lộ ra tươi cười, giống như rất là hài lòng.

Bỗng nhiên hắn nhìn về phía Tú Nguyệt: "Ngươi cài cửa vào, rồi qua đây! Cởi lớp áo vàng trên người hắn xuống, để hắn viết chiếu thư cho lão tử!"

"Được, được! Lão gia!" Tú Nguyệt vội vàng đáp lời, quay lưng đi chốt cửa. Vào thời khắc xoay người đối diện với cánh cửa, trong nháy mắt bất giác đầu chân mày giãn ra, đồng thời thở dài một hơi.

Cài then cửa xong, Tú Nguyệt xoay người đi tới. Nàng cũng không nhanh bước chân, mà là tận lực duy trì dáng vẻ tự nhiên, nhẹ nhàng đi đến, cúi người rũ mi hành lễ, vui mừng khôn xiết nói: "Lão gia, nhờ phúc khí của ngài, chúng ta đều viên mãn."

Nhìn Tú Nguyệt trong nháy mắt trở nên hân hoan hứng khởi, giống như thật sự vui vẻ, làm cho Trần Đức cũng không khỏi cảm thấy như vậy, bản thân hắn cũng không ý thức được giảm bớt phòng bị. Hắn vốn là người thô lỗ, làm gì có tâm tư tinh tế chu đáo, tùy ý Tú Nguyệt tới gần hai người.

Tú Nguyệt đi đến trước người Ngung Diễm, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, khoảng cách rất gần, trên trán hắn có vài sợi tóc rũ xuống. Nàng liên tiếp nói ra rất nhiều lời đại nghịch bất đạo, cho nên không dám nhìn mặt thánh thượng, chỉ có thể căng da đầu kéo một góc xiêm y của hắn, dùng sức xé một cái, kéo một mảnh vải dệt màu vàng sáng xuống.

Nếu nói mạo phạm, tối nay nàng đã mạo phạm thiên tử quá nhiều lần rồi.

Tú Nguyệt chậm rãi trải miếng vải trên mặt đất, Trần Đức còn để dao giữa cổ Ngung Diễm: "Viết! Dùng máu của Hoàng đế Đại Thanh, viết cho lão tử một phần huyết chiếu thư, cũng coi như là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả [2], ha ha ha..."

[2] Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả (前无古人, 后无来者): Trước nay chưa từng có, sau này cũng không có.

Hắn hoàn toàn xem nhẹ sắc mặt Ngung Diễm đã âm u đến cực điểm, lẩm bẩm nói: "Viết đi, lệnh cho Trần Đức ta làm Thân vương, Hòa Thạc Thân vương! Còn phải ban cho đất phong! Sau này lão tử ở đất phong làm thiên vương một vùng! Còn phải an bài cho lão tử hãn huyết bảo mã, lão tử muốn lập tức về nhà đón người, lập tức ra khỏi thành!"

Tú Nguyệt có chút bi ai trong lòng, rốt cuộc hắn vẫn không hiểu, lại càng không biết đường lui như thế nào. Vừa rồi nàng gần như mạo hiểm chỉ điểm cho hắn, bây giờ cũng không dám nhiều lời hơn nữa, trên mặt nở nụ cười: "Được, được, viết liền đây."

"Không được!" Trần Đức bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, nhíu mày nói: "Nếu cẩu Hoàng đế này nói không giữ lời thì phải làm sao bây giờ?"

Tú Nguyệt cười: "Quân vô hí ngôn! Hoàng thượng là thiên tử cao quý, làm sao lừa gạt ngươi được." Chắc nô tài Bao y này cũng không biết chữ, Tú Nguyệt lấy lòng chớp chớp mắt với Ngung Diễm: "Hoàng thượng viết đi, Hoàng thượng tự tay viết chiếu thư, còn có thể giả sao."

"Không được!"

Trần Đức cũng không hề ngốc: "Hắn phải đi cùng ta đến đất phong! Như vậy mới bảo đảm vẹn toàn!" Dứt lời hắn cười như điên: "Cảnh trong mơ này quả nhiên là chân thật, đến lúc đó cẩu Hoàng đế ở đất phong của lão tử, lão tử nói như thế nào, hắn liền phải hạ chỉ y như vậy. Đây là Hoàng đế bù nhìn, mà lão tử là chân mệnh thiên tử chân chính, so với làm Thân vương gì đó còn uy phong hơn! Ha ha ha ha, ngươi đứng lên cho ta!"

Vừa dứt lời, hắn đưa tay nắm vạt áo của Hoàng đế, muốn kéo Hoàng đế từ dưới đất lên. Trong khoảnh khắc đó, Tú Nguyệt nắm chặt lấy chuôi cán dao ở bàn tay còn lại của hắn, quỳ chắn ở giữa, dùng thân thể của mình tách hai người ra.

[1] Hình ảnh Mãng bào nhà Thanh: