Thanh Cung Sủng Phi

Chương 39



Edit: Xuân Đức cơ

Beta: Nu Quý tần

Hoàng hậu thấy Hoàng đế như vậy, khúc mắc trước đây bỗng chốc được gỡ bỏ. Nàng dịu dàng khuyên nhủ hắn: "Hoàng thượng, ngài bớt giận trước đã."

Nàng nhận chén trà từ trong tay Song Lan, cẩn thận đưa cho Ngung Diễm rồi quay đầu, nhíu mày nói với Thuần Tần đang quỳ bên dưới: "Thuần Tần, Hoàng thượng luôn đánh giá cao sự chững chạc của ngươi. Trong số các phi tần vào cung sau đợt tuyển tú, ngươi là người đầu tiên được phong làm Tần. Là chủ vị cung Chung Túy, ngươi làm thế nào gánh vác sự kỳ vọng của Hoàng thượng dành cho mình đây? Tuy việc nô tỳ của Ngọc Quý nhân va chạm Hoàng thượng không liên quan đến ngươi nhưng cũng là do ngươi thân là chủ vị lại dạy dỗ không tốt dẫn đến sự cố. Lần này nô tỳ đường đột xông vào tẩm điện, nếu lần sau có ý xấu làm long thể của Hoàng thượng bị thương, liệu ngươi gánh nổi hay không?"

"Hoàng hậu nương nương dạy rất phải! Hoàng hậu nương nương dạy rất phải!" Thuần Tần quỳ gối dập đầu, nét mặt vô cùng áy náy: "Tần thiếp vô dụng, tần thiếp không có năng lực. Ngọc Quý nhân đã lâu chưa được ân sủng, người bên cạnh nàng ta có chút lạ lẫm với quy củ thị tẩm. Tuy nhiên nô tỳ kia thật sự không cố ý, từ lâu Ngọc Quý nhân đã có thói quen nửa đêm dậy uống nước, tần thiếp vẫn luôn biết chuyện này. Nô tỳ kia chỉ vào để đưa chén nước cho Ngọc Quý nhân, tạm thời quên mất Hoàng thượng đang ở bên trong..."

Thuần Tần dập đầu không ngừng: "Tóm lại chuyện này từ Chung Túy cung mà ra, tần thiếp khó lòng chối tội. Xin Hoàng thượng bớt giận, người hãy trừng phạt tần thiếp đi!"

Tú Nguyệt quỳ bên cạnh, bấy giờ mới rõ nguồn cơn sự việc. Đêm qua Hoàng thượng giá lâm đến Chung Túy cung, khi Ngọc Quý nhân đang thị tẩm thì cung nữ hầu hạ vô tình xông vào. Tỳ nữ kia phạm lỗi, nhưng có cần chuyện xé bé to thế này không?! Lúc Hoàng thượng sủng hạnh phi tần, cung nhân hầu hạ ngoài điện không hề ít, nửa đêm có khối người vào để bưng trà rót nước; chẳng qua tiểu cung nữ này tiến vào mà không được dặn dò, nàng ta đưa chén nước cho Ngọc Quý nhân, vô tình chạm mặt thôi, vậy mà đến nỗi liên lụy cả cung Chung Túy bị khởi binh hỏi tội sao?

Tú Nguyệt không khỏi ngẩng lên đôi chút, lặng lẽ nhìn Hoàng thượng. Hoàng đế như vầy hình như không giống Hoàng đế trong ấn tượng của nàng.

Nếu xử phạt những sai lầm nàng đã phạm phải như sự việc ngày hôm nay, chỉ e đã sớm bị nghiền xương thành tro. Ngoài mặt Hoàng thượng rất hung dữ, cứ hay nghiêm khắc quở trách nàng; nàng vừa nhận sai, thành thật nhận lỗi, cuối cùng hắn cũng không thật sự trị tội nàng.

Về mặt nào đó, nàng vốn chỉ định thăm dò tính cách Hoàng thượng nên chẳng hề biết sợ, thậm chí chưa từng để mấy chuyện vượt quá khuôn phép đó ở trong lòng, thế nhưng giờ đây nhìn cảnh tượng trước mắt, uy phong của thiên tử, bỗng dưng không kiềm được kinh hãi, nghĩ lại mà sợ.

Mỗi khi đến nước cuối cùng, Hoàng thượng đều buông tha nàng, nhưng lại vô tình khiến nàng quen thói vượt quá bổn phận khi đối mặt với hoàng quyền của bậc Đế vương.

Hoàng thượng mình biết và hình tượng Đế vương trước mặt chồng lên nhau, nàng chợt cảm thấy hoa mắt.

"Ngươi nhìn chằm chằm trẫm làm gì?"

Hoàng thượng đột nhiên lên tiếng với nàng, Tú Nguyệt sợ hết hồn, bỗng chốc xấu hổ vì bị vạch trần. Nàng hoảng hốt cúi đầu nằm rạp xuống đất, chẳng qua chỉ nhìn lén thôi mà, hơn nữa còn có Thuần Tần quỳ gối trước mặt, sao lại bị phát hiện thế nhỉ?

Ngung Diễm phẫn nộ: "Trẫm đang hỏi ngươi, ngẩng đầu!"

Lục cung đều đang ở đây, uy nghiêm của thiên tử đương nhiên không chấp nhận nàng né tránh cho qua chuyện. Vẻ mặt Tú Nguyệt vô cùng khó coi, ước gì tìm một cái lỗ để chui vào. Nàng đành ngẩng đầu mỉm cười: "Hồi bẩm Hoàng thượng, thân phận tần thiếp thấp kém, hiếm khi gặp Hoàng thượng một lần nên không kiềm được nhìn thêm mấy phen."

Ngung Diễm hừ một tiếng, nàng lại quen thói lừa gạt qua chuyện rồi, coi hắn là Trần Đức kia sao? Mấy hôm trước, ngày nào cũng được khiêng vào Dưỡng Tâm điện, ở đâu ra khó gặp? Còn dám có gan ăn nói lung tung, khi quân phạm thượng! Hắn bất mãn nhìn Tú Nguyệt, nói giọng u ám: "Ngươi muốn gặp trẫm thế sao? Vậy tới đây quỳ đi! Trẫm cho ngươi nhìn đủ!"

"Vậy... vâng, vâng..."

Làm trò trước mặt chúng phi tần, Tú Nguyệt đành căng da đầu đứng dậy, đi lên mấy bước. Hoàng hậu ngồi ở bên phải Hoàng thượng, nàng dịch sang bên trái, quỳ xuống trước mặt hắn, cúi đầu cực thấp.

"Không phải ngươi nói muốn nhìn trẫm sao? Cúi đầu làm gì?"

"Hoàng thượng." Hoàng hậu ngồi cạnh đột nhiên lên tiếng, nói xen vào: "Hoàng thượng, ngài vẫn nên xử lý chuyện ở cung Chung Túy trước thì hơn."

Khỏi phải nói, Tú Nguyệt cảm kích Hoàng hậu ra mặt giải vây cho nàng. Phi tần lục cung bên dưới đều đang nhìn, nàng không quay đầu nhưng cũng cảm nhận được ánh mắt họ sắp bắn mình thành cái sàng.

Hoàng đế được nhắc nhở, dường như cũng nhận thấy không ổn. Hắn thu hồi ánh mắt, chuyển sang nhìn phía đại điện, cánh tay lơ đãng vắt sang một bên: "Hoàng hậu là người đứng đầu hậu cung, nàng cảm thấy nên xử lý thế nào?"

"Đúng vậy." Hoàng hậu đứng dậy: "Thần thiếp là người đứng đầu hậu cung, trách nhiệm quan trọng nhất của hậu cung là hầu hạ Hoàng thượng. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy cũng do thần thiếp là Hoàng hậu mà không dạy dỗ nghiêm khắc, chẳng những cung Chung Túy bị phạt, thần thiếp là Trung cung Hoàng hậu không thể đổ trách nhiệm cho người khác. Thần thiếp nguyện chịu phạt một năm, sau này mỗi ngày thỉnh an sẽ nghiêm khắc dạy dỗ các tỷ muội, tuyệt đối không để xuất hiện tình trạng va chạm Hoàng thượng nữa."

"Còn cung nữ của cung Chung Túy phạm phải lỗi lớn, đức hạnh như vậy thật sự không hợp ở lại trong cung, phạt đánh năm mươi gậy rồi cho rời cung, bán mình làm nô lệ. Ngọc Quý nhân là phi tần mà vô lễ với Thánh thượng, kể từ hôm nay hàng vị làm Đáp ứng, dọn ra khỏi Chung Túy cung, cấm túc tại Cảnh Kỳ các ngoài Bắc Tam sở, không được ra ngoài. Thuần Tần là chủ vị Chung Túy cung, có Hoàng thượng ở đây, thần thiếp không tiện làm chủ, xin Hoàng thượng định đoạt."

Hoàng hậu nói xong, nàng vẫn đứng đó nhìn Hoàng đế, đợi hắn lên tiếng.

Hoàng thượng không tiếp lời, hắn nhìn thẳng nói: "Ý của Hiền phi thế nào?"

Đây quả là thể diện cực lớn trước mặt lục cung.

Mỗi khi gặp trường hợp này, Hoàng thượng đều sẽ hỏi ý của Hiền phi. Tuy không phải lần đầu, nhưng khi nghe được câu ấy, ánh mắt Hiền phi vẫn ngời sáng, sau đó che miệng cười nói: "Hoàng thượng và Hoàng hậu đều ở đây, chuyện đã thế này, sao đến lượt thần thiếp lên tiếng được."

Hoàng thượng nhìn Hiền phi, quay đầu lại cười mà chẳng nói gì.

Hoàng hậu cười nhẹ, cho Hiền phi bậc thang: "Tỷ tỷ đừng khiêm tốn từ chối. Tỷ tỷ theo hầu Thánh giá lâu nhất, tư lịch[1] sâu, hơn nữa là người duy nhất ở chức Phi, đứng đầu chúng phi tần, vốn dĩ có thể lên tiếng."

[1] Tư lịch: Tư cách và sự từng trải.

Hiền phi đứng dậy nhún người: "Đa tạ Hoàng hậu nương nương."

Sau đó nàng ta ngoảnh đầu nhìn Thuần Tần đang quỳ ở trong điện, hơi nhoẻn miệng cười: "Hoàng hậu nương nương khoan dung nhân hậu, tần thiếp lại nghĩ tác phong thế này không nên kéo dài. Ngày thường, phi tần ở hậu cung đã hưởng hết vinh hoa phú quý trong Tử Cấm Thành, chẳng những được sủng ái mà người nhà còn được phong quan phong cáo mệnh. Hoàng thượng đối đãi như vậy mà ngay cả một yêu cầu nho nhỏ là hầu hạ cho tốt cũng không làm được! Đối xử với Hoàng thượng không để tâm như vậy, nếu không xử phạt nghiêm khắc, chẳng phải sau này sẽ lật trời sao!"

"Theo ý thần thiếp, nô tỳ Chung Túy cung vô lễ, nên sung quân Y Lê làm nô, người nhà cũng cùng bị sung quân Y Lê làm nô, Ngọc Quý nhân chẳng những bị cấm túc mà còn phải hỏi tội nhà mẹ. Về phần Thuần Tần, Hoàng thượng vô cùng coi trọng vị trí chủ cung, Thuần Tần thật sự không gánh nổi vị trí này, càng khó trốn tội trị người dưới không nghiêm, giáng xuống làm Quý nhân!"

Tú Nguyệt quỳ cạnh đó, nghe vậy không kiềm nổi lo lắng mà ngẩng đầu. Nàng ở trong cung, nhận rõ lòng người ấm lạnh, thói đời dễ dàng thay đổi, Thuần Tần nương nương là người duy nhất đưa than cho nàng sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Còn những nương nương khác làm chủ trong nội đình này, ví như Tốn Tần quá kém, Thuần Tần nương nương là người lương thiện còn lại trong số đó, hiện giờ cũng rơi vào kết cục bị giáng chức.

Những ngày kế tiếp, hậu cung còn ngày nào trời trong mây tạnh không...

"Hiện phi, chuyện này... xử phạt không tới nỗi liên lụy nhà mẹ chứ..." Hoàng hậu nương nương nhíu mày nhìn Hiền phi, muốn nói lại thôi.

Hiền phi cười nhẹ: "Hoàng hậu nương nương đừng trách thần thiếp phạt nặng, những người đó một mực chỉ biết cầu bổng lộc của Hoàng thượng lại nuôi ra nữ nhi như vậy, đưa vào cung mà ngỗ ngược phạm thượng, đúng là nên bị trừng phạt!"

Nhưng nàng ta mau chóng xoay chuyển lời nói: "Tuy nhiên Hoàng thượng bảo thần thiếp nói, thần thiếp chỉ phát biểu vài ý thôi. Xưa nay Hoàng thượng khoan dung nhân hậu, cuối cùng xử phạt thế nào thì phải xem ý của Hoàng thường ạ."

"Hoàng thượng, ngài thấy sao ạ?" Hoàng hậu hơi ghé mắt nhìn sắc mặt Hoàng thượng, thử hỏi một câu.

Ngung Diễm thu hồi tầm mắt nhìn phi tần ngồi đầy bên dưới, giọng nói trầm thấp xen lẫn sự buồn bực: "Gần đây trong cung xảy ra quá nhiều chuyện, hết đợt này đến đợt khác. Trẫm cảm thấy đám nô tài càng ngày càng không biết giữ quy củ, trẫm ở tiền triều dốc toàn lực vây quét trấn áp nông dân khởi nghĩa từ Xuyên - Sở - Thiểm[2], quan lớn càng cầm nhiều binh càng ăn hại, cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, vậy mà hậu cung lại sóng gió chẳng ngừng, khiến trẫm khó lòng bớt lo."

[2] Vùng Tứ Xuyên - Lưỡng Hồ - Thiểm Tây

Hoàng hậu vừa nghe đã xúc động, lập tức đứng dậy quỳ xuống ngay tại chỗ: "Đều là lỗi của thần thiếp đã làm Hoàng thượng lo lắng, thần thiếp có tội." Tuy nàng nói lời tạ tội, nhưng phần lớn là đau lòng.

Trung cung quỳ xuống, lục cung quỳ theo, đồng thanh: "Xin Hoàng thượng thứ tội!"

"Thôi."

Ngung Diễm nhìn các phi tần đang quỳ bên dưới, thản nhiên giơ tay lên: "Trẫm biết Hoàng hậu luôn dốc lòng hết sức, các ngươi đều đứng dậy cả đi."

Tú Nguyệt thẳng lưng lên, nghe thấy chữ "đều", nàng sắp sửa đứng dậy thì dừng lại, nhìn Thuần Tần nương nương sau lưng mình vẫn quỳ không nhúc nhích. Tú Nguyệt suy nghĩ giây lát lại quỳ tiếp.

Hoàng đế nhìn dáng vẻ nàng mà bực bội, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cũng đứng dậy đi!"

Đầu gối Tú Nguyệt quỳ dưới đất đau muốn chết, nghe Hoàng thượng có ý thả ra, nàng vội đứng dậy: "Tạ Hoàng thượng khoan dung bỏ qua."

"Ai nói trẫm khoan dung bỏ qua cho ngươi?" Ngung Diễm liếc nàng. Tú Nguyệt đứng dậy, bây giờ hắn mới thấy rõ nửa bên mặt nàng, không khỏi ngẩn người nhíu mày: "Mặt ngươi... là... bị sao vậy..."

Tú Nguyệt hoảng hốt, vội vã cúi đầu ôm mặt. Lần trước thỉnh an, nàng cố ý nhờ Bảo Yến làm dấu tay nặng hơn một chút, chiếm được ít lợi. Lần này lập tức khỏi hẳn sẽ khiến người ta nghi ngờ, vì vậy nàng mới lặp lại chiêu cũ, mặc dù dấu tay không nặng như trước nhưng còn giữ lại mấy phần dữ tợn.

Vừa vào Trữ Tú cung nàng đã bị cuốn vào bầu không khí căng thẳng, tạm thời quên chuyện vết thương giả trên mặt, ai ngờ khéo làm sao lại bị Hoàng thượng bắt ngay tại trận!

Tú Nguyệt hối hận không kịp, vốn dĩ chuyện Trần Đức đã để lại rất nhiều ấn tượng xấu cho hắn như gian xảo, lươn lẹo... lần này nàng bị bắt tại trận, chỉ e trong lòng Hoàng thượng càng chứng thực nàng là nữ nhân mưu ma chước quỷ. Hoàng thượng để ý thanh danh như vậy, không tiếc hao phí thời gian, nhiều lần lá mặt lá trái [3] với nàng. Bây giờ nàng cố ý biến mình thành thế này, khiến cả hậu cung suy đoán hành vi bạo ngược của Hoàng thượng, Hoàng thượng làm sao có thể tùy ý tha cho nàng?

[3] lật lọng, tráo trở, trở mặt. Ở đây ý nghĩa là trở mặt.

Mặt mày Ngung Diễm nhăn tới nỗi không thể nhăn hơn, hắn nhìn vết thương trên mặt nàng, tốn hơn nửa đời người mà nói chẳng nên lời: "Đây... rõ ràng là... ngươi..."

Một cái tát hắn đánh nàng trên giường kia dùng bao nhiêu sức, trong lòng cả hai người đều biết rõ. Khi ấy không hề sưng đỏ, sao bây giờ lại bị thương nặng như vậy!