Thanh Dạ Độc Hành

Chương 3: Ôm nam chính về nhà



Thẩm Tịch Thanh quả thật không có nhiều kinh nghiệm chăm trẻ nhỏ chứ đừng nói là nuôi dạy một đứa trẻ. Ngay cả cách ôm trẻ Tịch Thanh cũng không biết làm sao, loay hoay một hồi thì kiểu ôm của nàng trở thành không khác ôm một bao gạo, báo hại Cố Dạ Huyền một phen khổ sở.

"Ôm" Cố Dạ Huyền về Ngọc Hành Phong, trên đường doạ mất bao nhiêu đệ tử khác té khỏi pháp khí. Thẩm Tịch Thanh thỉnh thoảng lại sờ sờ lưng Cố Dạ Huyền.

Quá gầy! Nếu không phải nguyên tác nói hắn mười tuổi, nàng quả thực không dám tin, dù cho là trải qua khổ sở cũng đâu đến mức ấy, huống hồ nguyên tác tả gia cảnh nhà cha mẹ nuôi của Dạ Huyền là đủ ăn đủ mặc. Càng nghĩ Thẩm Tịch Thanh càng sinh nghi, quyết không thể bỏ qua, sẵn lần đầu tiên gặp mặt càng nam chính tiện đường mở lời xã giao, bèn hỏi:

"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"

Cố Dạ Huyền thật thà: "Đệ tử năm nay lên bảy."

À, mới bảy tuổi, hèn chi trông hắn nhỏ con như vậy.

Thẩm Tịch Thanh: "..."

Cố Dạ Huyền: "...."

Cái gì? Mới bảy tuổi?

Thẩm Tịch Thanh ngoài mặt tỏ ra bình thản, nhưng thực sự đang vô cùng bối rối, nàng nhanh chóng liên lạc với Phong Nguyên Vạn Diệp.

"Tiểu Diệp Tử, tôi có chuyện muốn hỏi."

Không gian liền ngưng đọng, sau đó một một cục lông liền xuất hiện, đó là một con mèo trắng nhỏ, cực kì xinh đẹp, lông như tuyết trắng không chút tạp chất, đôi mắt xanh biếc long lanh như lưu ly, nó truyền ra giọng nói nam tử quen thuộc:

"Ehe, xin chào nữ thần, tôi đây, chị gọi tôi có việc gì?"

"Tôi nhớ không nhầm thì mười tuổi nam chính mới đi bái sư mà? Sao bây giờ mới có bảy tuổi?" - Thẩm Tịch Thanh có hơi bất ngờ, nàng không kiềm được muốn vuốt ve cục bông nhỏ, nhưng vẫn không quên hỏi chính sự.

Phong Nguyên Vạn Diệp trong thân hình mèo trắng lắc lắc đuôi, sau đó thao tác kiểm tra gì đó, một màn hình toàn con số hiện lên trước mặt y.

"Hmm, tôi vừa kiểm tra lại thì thời gian xuyên không của chị là đúng, hệ thống muốn chị có ba năm để làm quen với thân thể và không gian mới. Tôi quên nói với chị điều này."

Phong Nguyên Vạn Diệp nét mặt nghiêm túc:

"Chị chính là một biến số trong thế giới này, nên nhất cử nhất động của chị đều ảnh hưởng đến cách nó vận hành, về việc Cố Dạ Huyền chỉ mới bảy tuổi là vì trong nguyên tác Thẩm Tịch Thanh đến tận khi Cố Dạ Huyền trở thành một trong những đệ tử ngoại môn của Thiên Huyền Tông thì mới phát hiện và đưa về là đệ tử nội môn của Ngọc Hành Phong."

Con mèo trắng đóng cửa sổ thao tác lại, đưa chân trước lên liếm láp:

"Đằng này bế y về luôn, nói chung Cố Dạ Huyền xuất hiện ở đây có phần do chị đó. Nguyên tác không đề cập quá chi tiết, nên sẽ có những sự kiện chúng ta không biết xảy ra."

"Vậy...tôi phải làm thế nào?"

"Chị đừng lo, chỉ cần nam chính trở thành kẻ mạnh nhất, đứng đầu thiên hạ thì cách thức thế nào cũng không quan trọng." - Phong Nguyên Vạn Diệp cười hi hi: "Chị cứ coi như nguyên tác xảy ra sớm ba năm là được."

Thẩm Tịch Thanh tuy chưa hoàn toàn yên tâm nhưng cũng gật đầu: "Tôi hiểu rồi, đa tạ."

"Không có gì đâu nữ thần, nếu chị không còn vấn đề gì nữa thì tôi xin phép cáo lui nhé."

Dứt lời, con mèo trắng nhảy lên và biến mất vào không trung, mang theo ánh mắt không nỡ xa mèo của Thẩm Tịch Thanh, sự vật xung quanh cũng bắt đầu chuyển động lại.

Bọn họ vượt qua vài ngọn núi, cuối cùng cũng đến nơi.

Thẩm Tịch Thanh ở tại Tịch Nguyệt cung thuộc Ngọc Hành phong, chiếm giữ ở phía bắc, nơi này linh khí quanh năm dồi dào. Cả ngọn núi bị mây mù che khuất, trên đỉnh là toà Tịch Nguyệt sơn, nguy nga tráng lệ.

Ngay khi vừa đáp xuống đất, mùi thảo dược thoang thoảng xông vào mũi, linh khí dồi dào xâm nhập da thịt khiến toàn thân lập tức cảm thấy thoải mái.

Để đến được Tịch Nguyệt Cung, cần phải đi qua rừng trúc phía trước, trúc theo gió chập chờn, ánh mặt trời loang lổ xuyên thấu qua lá trúc rơi trên mặt đất, trông như kim diệp dát trên nền đất xanh.

Bên trái là linh tuyền vòng quanh tiên cung, nước chảy cuồn cuộn. Phía bên phải là vườn thuốc, rất nhiều linh thảo quý hiếm được trồng tại đây.

Phía trước càng đặc sắc hơn, hành lang dài gấp khúc trên mặt nước, dưới nước là hoa sen nở rộ. Hai bên bờ là nguyệt hạ mỹ nhân, loài hoa này chỉ nở vào ban đêm, trăng càng tròn càng sáng hoa càng nở càng đẹp.

Thẩm Tịch Thanh thầm cảm thán, mặc dù nguyên thân tính cách kém nhưng thẩm mỹ quả là không tồi, thật sự là phong cảnh phi phàm.

Thẩm Tịch Thanh để Cố Dạ Huyền xuống đất, giới thiệu: "Từ nay về sau, đây là nhà của ngươi, muốn nghỉ ngơi ở đâu thì tuỳ ý lựa chọn."

Cố Dạ Huyền liếc nhìn bốn phía, cảm giác quen thuộc ùa về trong ánh mắt. Từng có một khoảng thời gian trong quá khứ, hắn xem nơi này là chốn yên bình nhất.

Nếu như kiếp trước sư tôn Thẩm Tịch Thanh không dở trò hạ lưu với hắn thì có lẽ hắn sẽ không đến mức phá huỷ một nơi đẹp như thế này, cũng sẽ không hận nàng đến vậy.

Sau khi tự vẫn vào kiếp trước, Cố Dạ Huyền phát hiện hắn đã quay ngược thời gian, trở về năm sáu tuổi, khi ấy cha mẹ nuôi hắn vẫn còn sống, vẫn ấm áp yêu thương hắn.

Nhưng hắn biết cuộc sống yên bình sẽ không kéo dài được lâu, dựa vào kí ức kiếp trước, Cố Dạ Huyền tự thân tu luyện nhưng tiến bộ không quá nhanh. Cả tu vi lẫn thân thể đều rất kém, nếu muốn ngăn chặn thiên động, dù có dốc sức tu luyện thì một mình hắn cũng không thể chống đỡ được. Vậy nên hắn đã quyết định đến Thiên Huyền Tông, trở thành đệ tử của Thẩm Tịch Thanh, thực lực mới có thể tăng lên nhanh chóng vì nơi sư tôn hắn ở là chỗ thích hợp để tu luyện nhất.

Mặc dù chỉ cần nhìn thấy nàng ta hắn đều thấy ghê tởm chán ghét nhưng vì cha mẹ nuôi, chỉ cần chịu đựng vài năm, lợi dụng ả yêu nữ đó thì có xá gì, hơn nữa chưa đến năm mười sáu tuổi, ả cũng sẽ không đụng đến hắn.

Tất cả mọi chuyện hắn đều nắm chắc trong lòng bàn tay, chỉ là thời điểm Thẩm Tịch Thanh xuất hiện so với kiếp trước sớm hơn ba năm, lại còn nhận hắn làm đệ tử thân truyền, có thể tự do xem tất cả các bí tịch của Thiên Huyền Tông, đối đãi này kiếp trước chưa từng có, lẽ nào thời gian thay đổi nên sự việc cũng thay đổi? Điểm này hắn phải nghiên cứu thật kĩ, cơ hội ông trời ban cho hắn, hắn không thể lãng phí được, không thể để bi kịch lặp lại nữa.

Trông toà Tịch Nguyệt cung nguy nga tráng lệ là vậy nhưng đường đi của nó không hề khó nhớ. Chính điện là nơi tiếp khách, phía sau là gian phòng của phong chủ. Sau đó là một cái hành lang xuyên suốt dẫn qua một toà mới, có rất nhiều gian phòng khác giành cho các đệ tử nghỉ ngơi.

Tuy khá là rộng lớn nhưng Ngọc Hành Phong trước nay lại không nhận nhiều đệ tử.

[Ma đạo ngã hành] từng đề cập: Sư tôn Liễu Dung của Thẩm Tịch Thanh đến khi tạ thế chỉ nhận một mình nàng làm đệ tử. Đến đời Thẩm Tịch Thanh cũng không ngoại lệ, chỉ có hai đệ tử là Cố Dạ Huyền và Tuyết Ly Ca.

Thấy Cố Dạ Huyền đứng im cả nửa ngày, Thẩm Tịch Thanh cho là lần đầu hắn đến nơi này nên có chút sợ sệt, quan sát lại thấy quần áo bụi bặm, tay chân nhơ nhuốc, đến gương mặt xinh đẹp cũng lấm lem bùn đất. Thẩm Tịch Thanh bất đắc dĩ ôm hắn lên, dự định tự thân tắm rửa sạch sẽ cho hắn.

Mấy người hầu lúc đưa nước ấm đến đều lén nhìn Cố Dạ Huyền, có phần sùng bái, được lọt vào mắt xanh của Ngọc Hành trưởng lão, lại còn được cưng chiều như vậy, đối với vị tiểu chủ nhân này phải tận tâm hầu hạ mới được.

Thẩm Tịch Thanh vén tay áo, lấy từ trên cái kệ sau bức bình phong một bình thuốc nhỏ, nhỏ một giọt vào. Nước lập tức chuyển sang màu xanh lam, linh khí lấp lánh nổi lăn tăn trên mặt nước.

Nước thuốc này tên Hồi Lưu, chỉ cần một giọt nó có thể giúp nước bình thường trở thành nước của linh tuyền, chữa được các vết thương ngoài da, cũng có thể giảm được đau đớn từ nội thương, giá thành không rẻ, nên thường chỉ có những tu sĩ có tiền mới sử dụng - trích từ cẩm nang thương hiệu Phong Nguyên Vạn Diệp.

Mắt thấy Cố Dạ Huyền đang bấu chặt lấy áo hắn không chịu cởi ra, Thẩm Tịch Thanh cho rằng hắn ngại, nàng muốn nói vài câu để hắn bớt căng thẳng thì đột nhiên nhớ ra mình làm vậy chẳng khác gì nguyên chủ, mặc dù mục đích khác nhau nhưng quá trình lại giống. Nguyên chủ từng lợi dụng điều này để nhìn thân thể của nam chính, Thẩm Tịch Thanh nghĩ tới liền rùng mình, nàng phải tránh cái death flag* này. Ngọc Hành trưởng lão liền bước đến cửa, nói vọng vào trong trước khi ra ngoài:

"Ngươi tự tắm rửa nhé, vi sư ra ngoài trước. Y phục ta để trên bàn, xong rồi thì đi nghỉ ngơi, ngày mai sẽ bắt đầu tu luyện."

Dứt lời liền đóng cửa lại, Thẩm Tịch Thanh tính toán thời gian, còn khá sớm, chắc là đại hội tuyển đệ tử cũng chưa kết thúc, sau khi căn dặn người hầu dọn dẹp hết mấy căn phòng trống, nàng quyết định đi tham quan một vòng Ngọc Hành phong. Đây cũng mới chỉ là ngày đầu tiên nàng đến đây thôi, nhưng những nơi nàng muốn đi hay đến đều tỏ tường cứ như nàng là người sống lâu năm ở đây vậy, thì ra đây là tác dụng của ngọc giản mà Phong Nguyên Vạn Diệp đã ấn vào đầu nàng lúc nãy.

Bên trong phòng, Cố Dạ Huyền nhìn ngang nhìn dọc, xác định Thẩm Tịch Thanh đã đi xa, hắn mới trút bỏ y phục, bước vào trong thùng nước.

Trong một khắc, da thịt tiếp xúc với nước thuốc, lập tức từng vết xước vết bầm từ từ lành lại, không còn đau đớn, cảm giác thoải mái khi được ngâm trong nước thuốc truyền đến khiến hắn vô cùng dễ chịu, tâm tình cũng bình ổn lại.

Cố Dạ Huyền nhớ đến kiếp trước, năm ấy nhỏ tuổi còn chưa thấu hết sự đời, không phát hiện ra ánh mắt lúc ấy Thẩm Tịch Thanh nhìn mình. Bây giờ nghĩ lại, hận không thể móc mắt ả ta.

Mặc dù Thẩm Tịch Thanh kiếp này không hành động như kiếp trước nhưng chung quy vẫn là giả vờ đạo mạo nhưng cũng đừng hòng qua khỏi mắt hắn. Nàng ta vẫn là một kẻ đê tiện hạ lưu mà thôi.

Nửa canh giờ sau hắn tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ y phục màu trắng tinh khôi, chất liệu mềm mịn, thoáng mát, còn có mùi Nguyệt Hạ Mỹ Nhân ngọt dịu.

Cố Dạ Huyền nhớ đến sư muội hắn, nàng thích nhất là Nguyệt Hạ Mỹ Nhân, một loài hoa chỉ nở vào ban đêm, cánh hoa trắng muốt trong sáng nở toả đều, mang theo hương thơm ngọt ngào dịu nhẹ. Loài hoa này rất hiếm gặp, nhưng ở Ngọc Hành Phong thì có rất nhiều, vào những đêm trăng sáng, hoa nở rộ khoe mình, cho đến khi bình minh thì vẻ đẹp lại chóng phai tàn.

Cố Dạ Huyền đè nén tâm tư lại, rời khỏi phòng tắm, hắn đi loanh quanh Tịch Nguyệt Cung, cuối cùng dừng lại tại căn phòng phía tây bắc, nằm ở ngoài cùng của tiểu viện, là nơi xa phòng của Thẩm Tịch Thanh nhất và cũng là nơi gần Tàng Thư Các nhất, nơi này cất giữ tất cả các bí tịch của Ngọc Hành phong, kiếp trước hắn chưa từng được phép ra vào tự do nơi này, chỉ có thể học những bí tịch nàng ta đưa cho và bí tịch ở khu vực rìa của Tàng Thư Các.

Từ gian phòng của hắn, đi về phía tây một đoạn khá xa, sẽ đến một khu đất trống rất lớn, Cố Dạ Huyền dùng ngọc phù trên tay, truyền vào đó linh lực tinh khiết, tức thì một luồng ánh sáng từ ngọc phù bắn đến khoảng không trước mặt.

Ngay lập tức, trong không gian hiện lên một toà tháp chín tầng, sừng sững một góc trời, vô cùng uy nguy. Chín tầng ứng với chín cảnh giới tu luyện, mỗi tầng được cất giữ những bí tịch công pháp mà Ngọc Hành Phong chủ các đời đã để lại.

Toà tháp được bao phủ thêm một tầng kết giới thứ hai, để tránh các đệ tử không được phép bước vào bên trong, chỉ những ai được Ngọc Hành phong chủ chỉ pháp quyết mới có thể giải được.

Cố Dạ Huyền lẩm bẩm niệm pháp quyết hắn từng được dạy ở kiếp trước, kết hợp việc rót linh lực vào ngọc phù. Sau khi xác nhận thân phận đệ tử của Ngọc Hành Phong, tầng kết giới thứ hai mới được giải.

Cánh cửa gỗ lớn màu đỏ mở ra, không gian rộng lớn hiện ra trước mắt, vô số giá sách và ngọc giản được sắp xếp gọn gàng, trên mỗi giá đều ghi rõ phân loại công pháp, bí tịch,... không khó để tìm được vị trí.

Các loại công pháp được phân ra dựa theo cấp độ. Càng lên cao, mức độ càng tăng.

Ở tầng thứ nhất - tầng trệt, là nơi tồn trữ nhiều sách giấy nhất, chủ yếu là tâm pháp và công pháp dành cho đệ tử cấp luyện khí. Cố Dạ Huyền lướt qua đại khái, tất cả những thứ đó đều đã hiểu, không có gì khó khăn đối với hắn.

Qua tầng thứ hai là những thứ để cho trúc cơ tu sĩ dùng. Đệ tử luyện khí coi cũng không có tác dụng. Đời trước, ở Ngọc Hành Phong hắn cũng chỉ đi được đến đây, tất cả hắn đều đã đọc qua. Cố Dạ Huyền bỏ qua, tiếp tục đi sâu vào.

Khác với hai tầng đầu, khi vào tầng thứ ba phải vượt qua một cấm chế. Muốn qua được cấm chế này thì cần hai điều kiện, thứ nhất là phải có ngọc phù của đệ tử thân truyền hoặc chưởng môn và các vị phong chủ, thứ hai là thần hồn phải đủ mạnh, ít nhất cũng phải đạt kim đan.

Khu vực này chỉ có ngọc giản, muốn tu luyện các công pháp ở đây cần dùng thần hồn để xem, chỉ cần dán vào ấn đường thì coi như đã xem xong, việc này tiết kiệm thời gian hơn so với việc đọc sách thông thường.

Cố Dạ Huyền dễ dàng vượt qua tầng cấm chế, kiếp này tuy thân thể còn yếu nhưng thần hồn hắn vẫn được bảo toàn như kiếp trước khi hắn tự vẫn, thần hồn của một hoá thần kì tu sĩ.

Nhỏ nhất to nhất, trong nhất đục nhất, nhiều cái ngọc giản cỡ bằng cánh tay trôi nổi giữa không trung, cái toả ra ánh sáng sắc màu, cái thì loang loang hoạ tiết, tất cả đều là ngọc giản chứa đựng những bí quyết tu công thượng thặng.

Cố Dạ Huyền tuy tự tin vào trí lực bản thân nhưng cũng không khỏi trầm trồ trước kho tàng bí kiếp của Ngọc Hành phong. Bất giác trong tâm hắn sinh ra kính ngưỡng với Ngọc Hành trưởng lão Thẩm Tịch Thanh, vì nàng đã tỏ tường hết những bí kíp này, nhưng sự kính ngưỡng mới chớm ấy nhanh chóng bị sự chán ghét lấn át, Dạ Huyền buộc miệng khẽ mắng:

"Không ngờ mụ xấu xa ấy lại nắm nhiều bí kíp như vậy!"

Trong lúc đó, ở hậu hoa viên Tịch Nguyệt cung, Thẩm Tịch Thanh đang ngắm vài khóm Nguyệt Hạ Mỹ Nhân thì bỗng nhiên ngứa mũi nhợn hầu, hắt xì liên tiếp tận ba cái. Vừa rút khăn tay lau mũi, nàng vừa tự hỏi:

Hình như có ai đó nói xấu mình! Ai vậy nhỉ?

———————

(Death Flag là một thuật ngữ được dùng để ám chỉ những dấu hiệu được cho là báo trước ᴠề cái chết của một nhân ᴠật trong bộ truуện)