Thanh Mai Rất Khó Theo Đuổi

Chương 13: Ngoan, gọi anh trai



Edit by Shmily

#Do not reup#

--------------------------------

Cho nên... Kế tiếp là phân đoạn phân biệt Ngộ Không thật giả?

Tần Niệm không tỏ thái độ rõ ràng, chờ đợi luận điểm trái ngược được nói ra.

Cố Từ giống như không biết mở miệng như thế nào, do dự trong chốc lát, hỏi: "Anh ta nói gì với cậu rồi?"

Tần Niệm thấy thái độ của cậu giống như muốn công bằng, cho nên nếu như mình không nói thì khó tránh khỏi có chút xấu hổ, vì thế uyển chuyển đáp: "Anh ấy nói trước kia cậu không chịu kết bạn..."

Cố Từ làm ra biểu tình một lời khó nói hết: "Cậu thích làm bạn với đám trẻ con trong nhà trẻ sao? Gào gào nghịch nghịch, còn động một tý là vừa khóc vừa nháo?"

"... Tớ có thể dẫn bọn họ chơi cùng."

"Ừ, trước kia tớ có cảm giác như vậy với đám bạn học của tớ. Nhưng mà tớ không kiên nhẫn, không muốn chơi cùng bọn họ."

"..."

"Sau đó ba tớ nói với tớ, bảo tớ mang theo đám bạn trong vườn trẻ đi chơi thì mới có thể lấy lại được món đồ chơi của mình. Tớ cũng chỉ có thể đối xử với bọn họ tốt một chút, phối hợp cùng chơi với họ."

Tâm Tần Niệm nghẹn lại, cái suy nghĩ khác người này của cậu khiến người ta hiểu rằng: Tuổi tâm lý của cậu và bạn cùng lứa tuổi là có sự chênh lệch, sinh ra những chuyện khác nhau phía sau.

Còn chưa kịp mất mát, Cố Từ đã cười với cô: "Nhưng cậu thì khác."

Tần Niệm giống như hoa hướng dương nhìn thấy ánh mặt trời, sáng mắt ngẩng đầu.

Trong lòng nóng lên, trên mặt còn có chút ngượng ngùng, móc cái này moi cái kia, ánh mắt đảo loạn: "Tớ thì sao?"

Cô muốn nghe thêm vài câu dễ nghe, trấn an một chút nội tâm bị tổn thương đêm qua, kết quả cậu lại cười mỉm ném ra hai chữ: "Cậu ngoan."

Tớ ngoan?

Ý gì?

Dù sao chính là đang khen cô đi.

Tần Niệm cảm thấy mỹ mãn, không so đo hiềm khích trước đây, bị lời vô cùng đơn giản này dỗ dành: "Nói như vậy, vì cái gì mà cậu lại không nói cho người nhà biết?" Giống như không dễ tiếp cận, đến cả người nhà cũng không muốn nói.

Cố Từ dựa vào ven tường rũ mắt chọc chọc đệm mềm, nói không rõ là vì cái gì.

Một lát sau, lại làm bộ tùy ý bĩu môi: "Tớ có nói cũng chẳng có ai nghe, cũng không có ai để ý, sau đó liền không nói nữa."

Khả năng là bởi vì vẻ mặt của cậu bây giờ không quá giống với vẻ yên lặng bình thường, Tần niệm bị lây nhiễm phần u ám không nói rõ kia, đột nhiên không có cách nào hỏi tiếp được.

Có điểm liên quan này, cậu nói lại khá chung chung, Tần Niệm đột nhiên có cảm giác đồng cảm.

Ba mẹ cô gần đây cũng thế, bận đến điên đảo ngày đêm, tâm tư phảng phất đều không ở nhà. Có đôi khi ngồi cùng nhau thì cô nói họ đáp lời, ngoài miệng thì đáp nhưng không biết suy nghĩ đã chạy tới tận đâu, thực sự khiến người khác mất hứng.

Sau đó, cô lại không muốn đi quấy rầy họ nữa, cũng không chủ động nhắc tới chuyện của mình, không biết Cố Từ có cảm giác này hay không.

"Tớ biết bọn họ sẽ không đưa tớ về thủ đô trong thời gian ngắn, sau khi tớ tới cũng không muốn chạy, chỉ muốn lấy lại người máy của mình. Trực tiếp làm loạn thì không thành công, trước đó đã thử qua rất nhiều lần rồi, cho nên chỉ có thể làm theo yêu cầu của ba tớ. Ông ấy nói bữa tiệc sinh nhật của tớ ông ấy không tới được, bảo tớ gửi một đoạn video buổi tiệc hoặc là một đoạn ghi âm qua, cũng như thế..." Cố Từ dùng tăm xỉa răng chọc táo, chọc ra mấy cái lỗ nhỏ, "Chuyện này từ đầu tới cuối mà giải thích với cậu thì sẽ rất phức tạp, cho nên tớ nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cũng sợ cậu nghĩ nhiều cho nên không nói riêng với cậu, không nghĩ tới Cố Yến sẽ chạy đến mật báo cho cậu."

Chuyện tương tự, trình bày dưới một góc độ khác, mang đến cảm giác khác biệt quá lớn.

Tần Niệm nhận được lời giải thích chính diện, trong lòng so với tưởng tượng thì vui vẻ hơn nhiều.

Ngẫm theo ý tứ của Cố Từ, cảm giác cách làm của cậu cũng không nhiều tật xấu lắm, rất nhanh liền gật đầu bình thường trở lại: "Thì ra là thế ~"

Chỉ là kỳ quái, Cố Yến với Cố Từ theo lý mà nói là anh em thủ túc, tình cảm hẳn là vô cùng thân thiết mới đúng, tại sao quan hệ giữa họ lại có chút xa cách một cách vi diệu như vậy, ít nhất thì không giống với các cặp anh em bình thường mà cô biết.

Cô thậm chí ngẫu nhiên có thể cảm nhận được từ sinh hoạt hằng ngày của họ, Cố Từ đối với Cố Yến có một loại cảm xúc mâu thuẫn, bài xích lại như không bài xích.

Nghĩ lại bản thân hôm qua còn nhất trí thông đồng với Cố Yến, cô tức khắc cảm thấy xấu hổ: "Anh Cố Yến cũng chỉ lo lắng cho cậu mà thôi."

Cậu nhấc mắt, ánh mắt sâu kín đảo qua: "Cậu thích anh ta?"

Ở cái tuổi này, nói thích, tự nhiên là chưa có cái ý tứ sâu xa kia, chỉ mang theo cảm xúc thân mật đơn thuần.

Tần Niệm ngây thơ gật gật đầu: "Lúc anh ấy không đùa cợt Điểm Tâm thì vẫn rất tốt mà." Dừng một chút, ấp úng bổ sung, "Anh ấy còn biết vẽ tranh nữa."

Lời này rơi xuống, Cố Từ cơ hồ là bằng mắt thường có thể thấy được là không hề vui vẻ.

Cậu mím môi, chua chua hừ mạnh một tiếng.

Tần Niệm không biết nên khuyên như thế nào, chủ động cắm táo đưa cho cậu, nở nụ cười ngoan ngoãn: "Ăn không?"

Cố Từ chưng cái vẻ mặt làm giá hai giây, cuối cùng vẫn duỗi cổ, há miệng ăn táo.

Theo vị ngọt thanh của miếng táo trong miệng, sắc mặt của cậu cũng hòa hoãn đi rất nhiều, liếc mắt qua đây.

"Cậu gọi anh ta là anh trai, sao lại không gọi tớ như vậy?"

"... Chúng ta là bạn học."

"Nhưng tớ lớn hơn so với cậu."

"Sao cậu biết?"

Cố Từ thong thả ung dung chọc một miếng táo: "Cậu sinh tháng 8 năm 99, tớ sinh tháng 5, cậu nói xem?"

Tần Niệm: "..."

Cậu đắc ý cong cong khóe miệng: "Ngoan, gọi anh trai."

"..."

Tần Niệm nhìn hai mắt đen láy của cậu một phút, sống chết không gọi.

Nội tâm có loại ảo giác mãnh liệt, nếu như cô gọi thành tiếng thì sau này khẳng định sẽ bị cậu chèn ép gắt gao.

Cho nên liền bẹp miệng nói sang chuyện khác: "Trời sắp tối rồi, cậu không về, bà nội cậu không lo lắng sao?"

Cố Từ thuận theo nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, sắc trời đã ảm đạm, mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống dưới đường chân trời, chỉ còn xót lại ánh sáng đỏ sậm dưới đám mây. Mây dày nặng treo ở trên trời, nặng trĩu.

Nhà cậu không có ai, về sớm hay về muộn thì cũng như nhau, nhưng cũng không thể ăn vạ ở nhà người khác được.

Cố Từ xách cặp đứng dậy, đi ra cửa, nghĩ nghĩ lại nói: "Cậu cho tớ số điện thoại nhà cậu đi."

Khi đó điện thoại còn chưa quá thông dụng, mỗi nhà một hộ cơ hồ đều chỉ trang bị một chiếc điện thoại để bàn, Tần Niệm không nghĩ nhiều, tùy tiện xé một tờ giấy nhớ viết một dãy số vào rồi đưa cậu.

Sau khi tiễn người xuống lầu, Tần Niệm trở về nhà, một mình đối mặt với ngôi nhà trống không, nụ cười trên mặt lập tức sụp xuống.

Đứng ở cửa phí thời gian một lúc lâu, lấy hết can đảm chạy tới mở TV lên. Cũng không phả vì muốn xem mà là cô sợ hãi sự yên tĩnh cùng tối tăm ở trong nhà, một chút gió thổi cỏ lay thôi cũng khiến cô sợ đến tim đập nhanh.

Tần Niệm vội vàng chạy đến WC nấu nước rửa mặt, nghĩ sớm chút lên giường thì có lẽ sẽ đỡ hơn.

Tiếng vang từ phim truyền hình không che giấu được không khí quạnh quẽ không người trong nhà, Tần Niệm cứ cảm thấy sau lưng lạnh căm căm, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía sau, mỗi khi liếc mắt một cái lại đột nhiêm cảm thấy hãi hùng khiếp vía, mồ hôi lạnh ròng ròng.

Rất kỳ lạ, một khi ở một mình vào buổi tối, trong hoàn cảnh yên tĩnh lại kín đáo như vậy, trong đầu người ta sẽ rất dễ lặp lại những câu chuyện ma quỷ mà trước kia từng được nghe.

Nữ quỷ với dung mạo xấu xỉ xuất hiện trong gương, có cánh tay từ bồn cầu vươn lên, mặt quỷ ngoài cửa sổ hay có ma chui ra dưới gầm giường.

Không thể nghĩ nữa.

Tần Niệm run lập cập, vỗ nước lạnh lên mặt, lau xong rồi nhanh chóng chạy ra khỏi WC, giống như có người đuổi theo cô từ phía sau.

Đi qua phòng khách, cô nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn tiếc tiền điện, tắt TV đi.

Bò lên trên giường, đóng chặt cửa phòng, mở đèn ngủ, dùng chăn quấn chặt mình từ đầu tới chân.

Từ trước tới nay Tần Niệm đều ngủ với bà nội, bây giờ ngủ một mình, có ban công, không gian rất lớn, có thể nhìn thấy giá treo quần áo, cho nên cô liền cảm thấy sợ, vì thế liền tới thư phòng ngủ trên cái phản nhỏ.

Lúc này đã là mùa hè, thư phòng nhỏ, đóng cửa lại thì sẽ không có gió, nằm trong chăn liền cảm thấy vô cùng nóng.

Cô đổ mồ hôi đầy đầu, nhắm mắt lại đếm cừu, mong có thể ngủ sớm một chút, vừa mở mắt là sẽ sang ngày mai, cái gì cũng sẽ không sợ nữa.

Nhưng càng nghĩ muốn ngủ thì lại càng không ngủ được.

Mơ mơ màng màng không biết qua bao lâu, một tiếng sấm vang lên ngoài cửa sổ.

Cửa sổ rung lên, phát ra tiếng vang ầm ầm, giống như có người bên ngoài dùng sức gõ.

Tim Tần Niệm đập nhanh hơn, đôi mắt ngay lập tức mở to. Mắt thấy cửa sổ không đóng chặt, rèm cửa bị gió thổi lên, có cái gì đó chiếu vào giống như bóng người đang đứng thẳng.

Cô sợ hãi nắm chặt chăn, lông tơ dựng đứng, lui về góc tường, co rúm thành một cục.

Sấm sét nặng nền cuồn cuộn không ngừng, một tiếng lại một tiếng như có thể thẳng tắp xông vào trong lòng, ép cho người ta không thể thở được.

Mưa rền gió dữ tới cùng một lúc, động tĩnh xung quanh dường như đều được phóng đại, một trận thanh âm to lớn mà hung hãn, giống như thiên quân vạn mã dời non lấp biển, tràn ngập khí phách vô tình lạnh thấu xương.

Đêm dông tố đen nhánh, trong chớp mắt giống như chỉ còn lại một mình cô.

Tứ cố vô thân, không nơi nương tựa.