Thanh Mai Rất Khó Theo Đuổi

Chương 17: Em gái



Edit by Shmily

#Do not reup#

-------------------------------

Tần Niệm an tĩnh vài giây, không chút biểu cảm đi lên, mở hộp KFC ra.

Cách một cái túi nilon, bên trong là hương vị mà cô đã nhớ thương từ lâu, nhưng bởi vì quá đắt nên cô chưa từng ăn qua cánh gà rán.

Lúc xoay người đối mặt với Cố Từ, trên mặt còn mang theo chút ý cười: "Có cánh gà nè, cậu ăn không?"

Tần Niệm giơ cánh gà, tầm mắt lại rũ xuống, lẩm bẩm tự khuyên: "Hình như tớ về quá muộn, mẹ bận quá nên đã đi trước rồi. Chuyện đêm qua mẹ cũng không nhắc lại. Nhưng lại mua gà cho tớ ăn, còn nói yêu tớ, chính là có ý tứ nhận sai đúng không?"

Cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ là hy vọng có thể có được một hai câu giải thích, để cô biết được lúc ba mẹ bỏ cô một mình ở đây thì ít nhất từng áy náy với cô, ít nhất là từng không yên lòng về cô.

Ba mẹ rất bận, cô không phải không thể hiểu.

Cái cô chú ý là thái độ không để bụng của họ, ngay cả một câu nói cũng không có.

Cố Từ cắn miếng gà trên tay cô, chăm chú nhìn đầu ngón tay cuộn lên vì mất mát của cô, chậm rãi an ủi nói: "Ừ, là ý này, chỉ là bọn họ không biết xin lỗi mà thôi."

Mấy câu như "Mẹ sai rồi", "Xin lỗi con" là những lời sống chết cũng không muốn nói ra.

Chỉ cần thỏa mãn chút tâm tư nguyện vọng nho nhỏ của bọn trẻ thì việc này sẽ qua nhanh thôi/

Tần Niệm nghĩ lại, dường như đúng là thế.

"Như vậy cũng không tốt." Tay cô rũ xuống, "Mẹ lại bỏ tớ ở nhà một mình rồi."

Cố Từ sờ sờ cái đầu nhỏ đang gục xuống của cô, muốn vuốt phẳng cảm xúc phập phồng của cô, ôn thanh đáp: "Đừng buồn, cậu rất quan trọng, chỉ là bọn họ quá bận mà thôi."

Nếu không có người nào an ủi, cô nhất định sẽ tự mình giải quyết, thử lý giải ý tứ của mẹ. Phòng bếp không có dấu vết có người động qua, mẹ không ăn thứ đồ ăn vặt này, có lẽ bận đến mức quên mất phải ăn cơm, vội vàng mua đồ ăn cho cô xong liền đi rồi.

Nhưng một khi có người ở bên mềm giọng nói, ủy khuất trong cô lại dễ dàng bị gợi lên, Tần Niệm hơi nghẹn ngào: "Tớ là đứa trẻ không hiểu chuyện sao? Tớ chỉ là lúc quá sợ hãi nên mới muốn mẹ ở bên mà thôi, này cũng là quá đáng sao?"

"Không đâu, cậu ngoan lắm."

"Hu hu hu, mẹ còn gạt tớ, còn không nói lời xin lỗi với tớ, thật sự là quá đáng."

"... Ừ."

Cô nức nở oán giận, bỗng nhiên chuyển biến, sầu khổ nói: "Cậu nói xem có phải họ không thích tớ không?"

Cố Từ nhìn biểu tình nhíu mày nghiêm túc này của cô, quả thực muốn bật cười, tốt xấu gì cũng nhịn xuống được, nghiêm túc đáp: "Không đâu, không có người nào không thích cậu cả."

Thanh âm hít mũi của Tần Niệm dần lớn hơn, lau nước mắt: "Còn lâu đi! Nhị cẩu bên phố Tây không hề thích tớ, còn từng thả chó đuổi tớ cơ!"

"..."

Ví dụ luận điểm thật sự rất sắc bén.

Cố Từ dở khóc dở cười: "Tớ nói là, ba mẹ cậu chắc chắn là rất thích cậu."

Cô trề môi, cũng hiểu được, cái "không có người" mà cậu nói đại để chỉ là văn mẫu mà thôi, cái chính là chỉ ba mẹ cô.

Thút tha thút thít nức nở: "Cô giáo nói, lúc nói chuyện phải có ý tứ rõ ràng không được nhiều nghĩa, như thế mới thể hiện sự nghiêm túc."

"... Lần sau tớ nhất định sẽ chú ý."

Kỳ thật không thể tính là nghĩa khác, cậu thấy cô rất khiến người ta yêu thích, cảm thấy sẽ không có ai ghét cô, cho nên mới tự nhiên nói như vậy.

Tần Niệm tự buồn trong chốc lát rồi mới làm ra quyết định: "Tớ sẽ không so đo với bọn họ nữa."

Cố Từ dừng trong chốc lát, chậm rãi gật đầu.

Quan hệ gia đình, cha mẹ tuyệt đối là người nắm quyền khống chế, có thể làm ra lựa chọn bỏ hay không bỏ, mà phần lớn những đứa trẻ đều chỉ có thể bị động chấp nhận.

Cho nên có thể nghĩ thông cũng tốt, ít nhất thì tâm tình sẽ rộng rãi hơn một chút, sẽ không giống như ngày hôm nay, khóc nháo đến mức bản thân không thoải mái.

Cô gái nhỏ đang trong độ tuổi cần được che chở, yếu ớt lại thích khóc, đối với tình cảm của gia đình, cha mẹ có rất nhiều sự ỷ lại, khi thì phẫn nộ rối rắm, khi thì nỗ lực tự mình giải quyết, có loại ngây thơ thuần túy không rành thế sự.

Cố Từ xoa cái đầu xù xù của cô, trong lòng đột nhiên có cảm giác bao dung trìu mến, giống như xoa con chó con mà cậu nhặt được từ nhiều năm trước, ánh mắt dần trở nên từ ái.

Tần Niệm hít cái mũi, khóc lóc một hồi, đột nhiên ngửa đầu nhìn cậu: "Cố Từ..."

Đôi mắt ngập nước của cô hồng hồng, lông mi cong vút còn vương chút nước mắt, vùi đầu vào trong ngực cậu.

"Cậu mà là anh trai tớ thì tốt quá."

Khuôn mặt nhỏ trong ngực mềm mụp, bím tóc nhỏ hơi chếch lên của Tần Niệm chọc vào cổ cậu, Cố Từ bị ngứa đến cười không ngừng. Lại không nghĩ chọc cô khóc, cố ý dỗ dành: "Không phải cậu không chịu gọi tớ sao?"

"Tớ gọi cậu là được sao?"

Cố Từ há miệng muốn nói gì đó.

Cô đột nhiên nghiêm túc như vậy, làm cậu có chút không biết phải làm sao.

Cứ cảm thấy hai chữ này mang theo chút trọng lượng, cùng với những xưng hô thông thường khác có sự khác biệt khá lớn.

Cậu mơ hồ cảm thấy lời vui đùa kia không quá tốt, vô cùng có khả năng sẽ khiến bản thân lâm vào bế tắc, đang muốn tùy tiện tìm cớ cho qua...

"Anh ơi."

Tần Niệm gấp không chờ nổi gọi lên thành tiếng.

Cố Từ há miệng, ngây dại một lát.

Tên đã lên dây, không rảnh nghĩ nhiều.

Một lúc sau, mặt cậu đỏ lên, xấu hổ đáp lại: "Ừ."

Có thân phận chính thức, rốt cuộc cậu cũng có thể thuận theo lòng mình, công khai duỗi tay, nhéo nhéo mặt bánh bao của Cố Từ.

Xúc cảm trong tay mềm mại, vừa trơn vừa tinh tế.

Tần Niệm có được tiếng đáp lại này, trên mặt dính đầy nước mắt ngây ngốc cười với cậu.

Tần Niệm ở trong bên nội bên ngoại lẫn trong cả tiểu khu An Trí này đều thuộc lứa em út, tính cách nhát gan cẩn thận, gặp chuyện cũng không dám ló đầu, khi còn nhỏ luôn thích chạy theo sau mông người khác, luôn luôn sùng bái không có lý do đối với các anh chị lớn tuổi.

Cố Từ thì trái ngược, tính tự cao của cậu lớn, tất cả những hành động lẫn suy nghĩ đều có chủ kiến, giống như một thái tử gia, ngay cả lão Thiên Vương cũng không sợ. Quan trọng nhất là cậu nguyện ý mang theo cô.

Tần Niệm càng thêm ỷ lại vào cậu.

Cô rất ít khi lộ ra biểu cảm ỷ lại đối với bạn cùng lứa tuổi, rốt cuộc thì cô cũng là lớp trưởng, là một người phải gánh trên vai rất nhiều trách nhiệm. Bởi vậy có thể thấy được rằng, ở trong lòng cô, Cố Từ đã được xếp vào nhóm các "anh chị" lớn tuổi rồi.

Cô ỷ lại cậu, cũng hy vọng cậu có thể giống như anh trai yêu quý cô, cho nên mới có chuyện như thế này.

Thật may là cậu đã đồng ý.

Có một chuyện vui, những chuyện xấu khác cũng có thể thuận lợi bỏ qua.

Tần Niệm vui vui vẻ vẻ nhìn cậu, nhớ tới gì đó, lạch bạch cầm lấy cánh gà cô thích ăn nhất đưa qua: "Anh Từ, anh thích ăn cái này không? Còn mấy cái nữa đấy."

Anh Từ...

Gương mặt Cố Từ nóng lên.

Tình cảm của hai người đều bởi vì cái xưng hô này mà có biến hóa vi diệu.

Phảng phất như càng thêm thân mật.

Một người có thái độ càng kính trọng.

Một người lại có biểu tình càng thêm từ ái.

Cố Từ ổn trọng như núi, nói không cần: "Nguội rồi, cất đi, buổi tối em hâm lại rồi hẵng ăn."

Tần Niệm gật đầu nói được, giữa trưa cô ăn quá nhiều, giờ ăn không nổi nữa. Cất đồ vào trong hộp, thu dọn xong liền cho vào tủ lạnh.

Bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời của cô làm cho Cố Từ rất vừa lòng.

Còn không phải là nhiều thêm một đứa em gái sao, có thể xảy ra chuyện lớn gì chứ? Sau này chăm sóc, chiếu cố nhiều chút là được.

***

Mấy ngày hôm sau, Cố Từ đưa tới cho Tần Niệm một cái thùng, nói là Cố Yến gửi tới. Vừa mở ra liền thấy, bên trong là sách dạy vẽ cùng với bút vẽ, còn có một đống tờ giấy ghi chú cho Cố Yến viết, dặn cô những thứ lưu ý khi làm bài tập.

Tần Niệm vốn cho rằng Cố Yến chỉ thuận miệng nói mà thôi, không nghĩ tới anh ấy sẽ để bụng chuyện này, cô mừng đến điên rồi, lay thùng giấy lắc tới lắc lui.

Nghe thấy bên ngoài phòng có tiếng bước chân, sắc mặt cô biến đổi, vội vàng giấu sách dưới gầm giường, sợ mẹ sẽ phát hiện ra, nói cô lại làm việc linh tinh.

Cố Từ ở bên cạnh nhìn đến chậc một tiếng.

Mấy quyển sách này đã khiến cô mừng đến phát điên như vậy, đúng thật là không có tiền đồ mà, hừ.