Thành Phố Zombie

Chương 21:




Dương Tiểu Trúc mở file ghi âm đầu tiên lên, âm thanh trong chiếc hang nhỏ hẹp này vang vọng lại khiến cô giật mình. Nội dung bên trong là cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông. Cả hai giọng này cô đều chưa từng nghe qua.
“Cậu gọi tôi ra đây có việc gì? Biết bây giờ là mấy giờ không?”
“Giáo sư Doãn, do tôi đang có một ý tưởng rất hay ho, nếu không bàn luận ngay bây giờ thì tôi sợ mình sẽ quên mất.”
“Nếu thế thì tôi có thể hiểu, nhưng có nhất thiết phải ra đây không?”
“Bình thường không phải tôi và ông vẫn thường bàn luận tại đây sao?”
“Đó là bình thường, còn nửa đêm thế này gió thổi lạnh quá, thôi thì cũng được, cậu mau trình bày đi, chẳng phải cậu sợ mình quên mất ý tưởng sao.”
“Được rồi, tôi nói ngay đây. À mà quên mất, tôi để phác thảo ở trong phòng rồi. Giáo sư đợi tôi ở đây một chút nhé, tôi sẽ trở về ngay.”
“Nhanh chân lên nhé.”
Một khoảng im lặng ngắn.
“Này, hay là tôi cùng cậu vào phòng nhé. Bên ngoài này hơi lạnh. Cậu… cậu định làm gì.”
“Ồ, ông xoay người lại càng hay, như thế sẽ trông giống một vụ tự sát hơn.”
Một tiếng súng vang lên.
Dương Tiểu Trúc trầm ngâm suy nghĩ, đoạn đối thoại vừa rồi có thể thấy một người là giáo sư Doãn, ông đã bị dụ ra ngoài và bắn. Người còn lại có lẽ là một người rất thân tín với ông nên mới có thể hẹn giáo sư Doãn ra ngoài vào lúc nửa đêm.
Cô hướng sự chú ý đến đoạn ghi âm thứ hai. Nó được ghi lại sau đoạn thứ nhất không lâu. Có lẽ đó là lời cuối của ông trước lúc trút hơi thở cuối cùng.
Thông tin này chắc chắn cũng rất quan trọng, Dương Tiểu Trúc mở nó lên.
“Tôi là Doãn Phi, người đứng đầu của viện nghiên cứu thành phố Thiên Đường. Lúc có người nghe được đoạn ghi âm này có lẽ tôi đã không trụ được trên đời này nữa. Bây giờ tôi muốn tố cáo trợ lý của tôi là Thi Viễn, cậu ta đang muốn tạo ra một thảm họa zombie. Dự án đó ban đầu là biến đổi các loại nấm để tạo ra một loại có tác dụng kích thích não bộ phục vụ cho y học. Nhưng mọi thứ lại không như chúng tôi tính toán, loại nấm đó chỉ khống chế hệ thần kinh, khiến chúng ta trở thành những xác sống không biết làm gì khác ngoài cố gắng lan truyền các bào tử nấm bằng cách cắn người khác. Lúc đó, tôi đã thấy trong mắt Thi Viễn dường như đang có một ý nghĩ nào đó, nhưng tôi đã tự trấn an rằng mình đã nghĩ quá nhiều. Tối nay, cậu ấy đã gọi tôi ra sân sau viện nghiên cứu để nói chuyện và ra tay với tôi. Mọi người chắc cũng thấy đoạn ghi âm phía trước, do tôi nghi ngờ cậu ấy sẽ thuyết phục tôi cùng cậu ấy sử dụng nấm zombie cho mục đích riêng nên đã lén ghi âm lại, chỉ là không ngờ Thi Viễn lại sẵn sàng ra tay tàn ác với cả người đã nâng đỡ và chỉ dạy cho mình. Nếu tôi đoán không nhầm, thì kế hoạch của Thi Viễn sẽ là phát tán zombie ra khắp thành phố, sau đó thì công bố thuốc giải, có lẽ là để kiếm tiền, hoặc là kiếm danh tiếng người hùng của thành phố. Thằng nhóc ngu ngốc đó không biết được việc làm của nó sẽ gây ra hậu quả đối với không biết bao nhiêu người. Hay là nó biết nhỉ? Suy cho cùng, có những con người mang trong mình linh hồn của ác quỷ mà ta không thể ngờ được. Tôi bắt đầu cảm thấy lạnh rồi, không phải do vừa rơi xuống nước đâu, mà là do thời gian của tôi sắp hết rồi. Tôi sẽ ngưng đoạn ghi âm tại đây.”
Dương Tiểu Trúc cũng thấy lạnh người, tất nhiên không phải thời gian của cô sắp hết, mà là do ớn lạnh bởi cái kế hoạch không có nhân tính đó.
Cũng đã có nhiều lúc cô mơ ước mình có thật nhiều tiền để sống một cuộc đời thật sung sướng, vô lo vô nghĩ. Cũng có lúc cô đã mơ mình lập được một chiến công lớn, trở thành anh hùng của tổ quốc, được người người tôn sùng, kính nể. Nhưng để đổi lấy việc đó bằng cách đẩy cả thành phố vào thảm họa zombie? Chắc chắn cô không bao giờ làm.
Người cô chuyển từ lạnh sang nóng vì tức giận trước con ác quỷ tên Thi Viễn kia, Cô nhớ lại cái chết của Vương Hạ, điều đó gián tiếp làm biến chất một người đầy triển vọng như Uông Kiếm. Rồi ngoài kia còn bao nhiêu người bị biến thành zombie vô tình bỏ mạng, những người sống sót liệu có vượt qua ám ảnh tâm lý của thảm họa này?
Càng nghĩ, Dương Tiểu Trúc càng quyết tâm phải tống được tên Thi Viễn này vào tù. Không, người như hắn xứng đáng bị tử hình, cô nghĩ.
Tuy nhiên, những điều đó chỉ là tưởng tượng của cô, nó sẽ không thể biến thành sự thật nếu cô vẫn mắc kẹt ở đây.
Việc Doãn Phi chết do vết thương súng bắn giúp cô có một hy vọng, đó là có đường thoát khỏi đây, chẳng qua là giáo sư Doãn mất máu quá nhiều, thay vì tìm đường thoát thì ông chọn cách để lại đoạn ghi âm làm bằng chứng.
Nghĩ như vậy, Dương Tiểu Trúc liền tắt điện thoại của Doãn Phi đi rồi dùng ánh sáng từ điện thoại mình tiếp tục mò mẫm xung quanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.