Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 14



Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 14:

Hạ Lộc Sanh trong lòng phiền muộn, ôm chặt Cố Dịch Đồng, không biết nên an ủi như thế nào, lần đầu tiên tức giận chính mình miệng lưỡi ngốc nghếch.

Sau khi Cố Dịch Đồng nói xong, nhắm mắt lại để giảm bớt cảm xúc một lúc rồi lại mở mắt ra như bình thường, đưa tay lên xoa đầu Hạ Lộc Sanh, cười khẽ: "Được rồi, tôi không sao, đừng lo lắng".

Nhưng Cố Dịch Đồng càng như thế này, lòng Hạ Lộc Sanh càng khó chịu.

Chờ Cố Dịch Đồng đưa Hạ Lộc Sanh xuống lầu một lần nữa, đã đến giờ ăn trưa, mẹ Cố bưng một cái lọ để trên bàn ăn.

Quay đầu lại nhìn thấy hai người, cười nói: "Xuống thật đúng lúc, Lộc Sanh, rửa tay rồi đến ăn cơm nè con".

Trên bàn ăn, mẹ Cố nhiệt tình dùng đũa gắp thức ăn cho Hạ Lộc Sanh: "Nè, Lộc Sanh".

Hạ Lộc Sanh: "Dạ cảm ơn dì Cố".

Ăn được nửa bữa, chú Kỳ nhìn về phía Hạ Lộc Sanh, hỏi: "Lộc Sanh, bây giờ buổi sáng con học đàn Cello đúng không?"

"Dạ".

Chú Kỳ do dự một chút, nói: "Lộc Sanh, chú muốn mời một giáo viên dạy chữ nổi cho con. Con có thể học vào buổi chiều, con thấy thế nào?"

Hạ Lộc Sanh ngẩn ra.

Cố Dịch Đồng nhìn Hạ Lộc Sanh một chút, nói tiếp: "Chú Kỳ, con có nghĩ tới chuyện này rồi. Con cũng đã liên hệ giáo viên cho Lộc Sanh, sau khi kết thúc nghỉ lễ Quốc Khánh thì sẽ bắt đầu học".

Cố Dịch Đồng đang nói sự thật, bây giờ Lộc Sanh vừa mười sáu tuổi, là thời điểm học tập tiến bộ, cô muốn Hạ Lộc Sanh ở bên cạnh cô ngày càng tốt hơn mà không phải dừng ở đây hoặc là tự chôn vùi bản thân em ấy.

Lộc Sanh nên có nhiều con đường để lựa chọn hơn, tương lai của em ấy không nên khép chặt lại.

Hạ Lộc Sanh ở một bên càng thêm sửng sốt, cô chưa bao giờ nghe Cố Dịch Đồng nhắc qua chuyện này.

Cố Dịch Đồng lặng lẽ nắm lấy tay Hạ Lộc Sanh trên bàn, ra hiệu cho em ấy an tâm.

Mẹ Cố nhướng mày, có chút nhẹ nhõm nhìn về phía Cố Dịch Đồng, ánh mắt mang mấy phần vui mừng: "Mẹ luôn cho rằng đứa nhãi này còn nhỏ suy nghĩ không chu đáo, xem ra là mẹ đã đánh giá thấp con rồi".

Kỳ Cảnh Văn cứ như người được khen ngợi là cậu ta vậy, kiêu ngạo ngẩng đầu lên: "Đúng rồi, chị gái con đương nhiên không phải bình thường rồi! Con sùng bái nhất chính là chị gái con đó!".

Chú Kỳ tức giận: "Trước tiên thành tích học tập của con đuổi kịp một nửa chị con đi rồi hả nói tới chuyện sùng bái".

Nói đến kết quả học tập, Kỳ Cảnh Văn nhất thời ỉu xìu.

Cố Dịch Đồng buồn cười nhìn Kỳ Cảnh Văn, sau đó do dự chốc lát, nói: "Mẹ, chú Kỳ, công ty con có rất nhiều chuyện chưa xử lý xong. Ngày mai con và Lộc Sanh sẽ trở về".

Mẹ Cố ngước mắt nhìn Cố Dịch Đồng, rồi nghiêng đầu nhìn Hạ Lộc Sanh, bà muốn nói lại thôi chốc lát, cuối cùng gật gật đầu: "Được rồi, nhớ chăm sóc tốt Lộc Sanh".

Cố Dịch Đồng nhìn thấy phản ứng của mẹ, lập tức hiểu rằng mẹ trong lòng cái gì cũng đều đã hiểu rõ, mẹ biết cô chỉ lấy công việc làm cái cớ, cũng biết nguyên nhân thật sự là bởi vì Hạ Lộc Sanh.

Nhưng là mẹ Cố cũng không nói gì, trong nháy mắt này Cố Dịch Đồng là thay Hạ Lộc Sanh cảm kích sự chăm sóc của mẹ Cố.

Buổi tối, Kỳ Cảnh Văn gõ gõ cửa phòng Cố Dịch Đồng, lười nhác thong dong đi vào.

"Chị, chơi hai ván game với em đi".

Lúc này Cố Dịch Đồng đang sấy tóc cho Hạ Lộc Sanh, nghe được Kỳ Cảnh Văn nói cũng không ngẩng đầu lên đáp: "Không có thời gian".

Kỳ Cảnh Văn không nghĩ tới Cố Dịch Đồng từ chối thẳng thắn như vậy, nhất thời như nghẹt thở, tính khí nổi lên: "Chị ở đây sấy tóc cho Lộc Sanh mà không có thời gian chơi game với em?!?"

Cố Dịch Đồng sờ sờ tóc Hạ Lộc Sanh, đã khô được tám phần rồi, cô tắt máy sấy nhìn về phía Kỳ Cảnh Văn: "Chị đang chờ một cuộc gọi, chuyện công việc".

Nếu là thường ngày, Kỳ Cảnh Văn sẽ nghe lời không quấn quít lấy Cố Dịch Đồng.

Nhưng bây giờ, Kỳ Cảnh Văn không muốn như vậy, cậu ấy mặc dù biết Cố Dịch Đồng đem Hạ Lộc Sanh chăm sóc tỉ mỉ như vậy là bởi vì đôi mắt Hạ Lộc Sanh, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chị gái của mình bị người khác cướp mất rồi.

Trước kia, Cố Dịch Đồng trở về, đa số thời gian đều là chơi với cậu ta, cùng cậu ta chơi game, sau đó kiểm tra bài tập của cậu, lại dạy kèm cho cậu, nhưng lần này cho tới bây giờ, đừng nói là chơi game, ngay cả việc học Cố Dịch Đồng cũng không quan tâm.

Hơn nữa, xưa nay Cố Dịch Đồng vốn chưa bao giờ gay gắt với cậu ấy. Ngày hôm nay bởi vì Hạ Lộc Sanh mà khiển trách cậu ấy, mặc dù biết đó là lỗi của mình nhưng cậu vẫn cảm thấy khó chịu.

Giống như một đứa trẻ đang tranh giành yêu thương, Kỳ Cảnh Văn căm giận bất bình trừng mắt Cố Dịch Đồng, trong lòng cảm giác vô cùng oan ức.

"Em mặc kệ! Dù sao thì chị sấy tóc cho Lộc Sanh xong thì chơi game cùng em!", Kỳ Cảnh Văn giận hờn mở miệng.

Hạ Lộc Sanh cúi đầu im lặng khi nghe được lời nói của Kỳ Cảnh Văn, nắm lấy góc quần áo của mình.

Cố Dịch Đồng tất nhiên là chú ý tới phản ứng của Hạ Lộc Sanh, lo lắng Hạ Lộc Sanh sẽ lại đem tính khí nóng nảy của Kỳ Cảnh Văn trách tội đến trên người mình, lập tức nói: "Về phòng em rồi nói".

Kỳ Cảnh Văn đứng im bất động, mạnh miệng, cố chấp nhìn Cố Dịch Đồng: "Chị nói trước đi, chị sẽ chơi game cùng em sao?"

Cố Dịch Đồng cau mày nhìn cậu ta, âm thanh thấp mấy phần: "Cảnh Văn!".

Kỳ Cảnh Văn trong lòng càng ủy khuất, nhìn Hạ Lộc Sanh một chút lại nhìn Cố Dịch Đồng một chút, quay đầu rời đi, đem cửa phòng đóng sầm một tiếng.

Hạ Lộc Sanh rũ đầu nhỏ, không thể nhìn rõ vẻ mặt của em ấy.

Cố Dịch Đồng ngồi xổm trước mặt Hạ Lộc Sanh, nâng lên khuôn mặt nhỏ của em ấy, ra lệnh: "Đừng suy nghĩ nhiều, mâu thuẫn của tôi và Cảnh Văn không liên quan tới em".

Tâm tư Hạ Lộc Sanh bị Cố Dịch Đồng nhìn thấu, chợt nghe lời của Cố Dịch Đồng, Hạ Lộc Sanh mím mím môi: "Em....Em hiểu rõ cảm giác của Cảnh Văn. Cậu ấy cho rằng em đã cướp mất chị gái của cậu ấy".

"Nói bậy bạ gì đó, đừng suy nghĩ nhiều, em ngoan ngoãn chờ ở đây, buồn ngủ thì ngủ trước, tôi đi gặp Cảnh Văn một lát".

Hạ Lộc Kỳ Cảnh Văn không khóa, Cố Dịch Đồng bước vào rất thuận lợi. Nghe thấy tiếng bước chân, người nằm trên giường lập tức lật người, quay mặt vào trong, nắm lấy chăn che kín mặt.

Cố Dịch Đồng kéo kéo chăn nhưng không lôi nó ra.

"Thực sự rất tức giận? Không phải chỉ chơi trò chơi thôi sao? Nào, tới đây, chơi liền nè."

Người trên giường ngồi bật dậy, hai mắt đỏ hoe nhìn Cố Dịch Đồng: "Không chơi! Em không chơi với chị nữa!".

Cố Dịch Đồng suýt nữa bị Kỳ Cảnh Văn làm cho bật cười.

"Lộc Sanh mắt không nhìn thấy, sấy tóc không Kỳ Cảnh Văn hỏi.

Kỳ Cảnh Văn giọng điệu rất hung hăng, nhưng lời nói không có ác ý: "Em biết! Em không nghĩ rằng chị không nên giúp Lộc Sanh, nhưng mà..... Nhưng lần này trở về chị đều không có nói chuyện như bình thường với em. Em...em rất tức giận, chị đi ra ngoài, đi ra ngoài! Em không muốn nhìn thấy chị nữa!"

Cố Dịch Đồng lần này thật sự bị Kỳ Cảnh Văn làm cho buồn cười: "Tại sao em lại như một bé gái thế này? Ngạo kiều lại khó chịu, nhà chúng ta nuôi một cô công chúa nhỏ sao?"

Kỳ Cảnh Văn tức giận nhặt cái gối lên đập về phía Cố Dịch Đồng, không nói dễ nghe dỗ dành cậu thì thôi đi, ngược lại còn cười nhạo cậu ấy nữa!