Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 24



Lý Lôi nháy mắt mấy cái, nhìn Hạ Lộc Sanh chốc lát, đột nhiên nở nụ cười.

Vừa vặn Cố Dịch Đồng mua kem trở về, nhìn Lý Lôi một cách khó hiểu, hỏi: "Làm sao vậy? Có gì đáng cười sao?"

Lý Lôi mím môi cười: "Em chỉ cảm thấy Lộc Sanh đáng yêu thôi"

Hạ Lộc Sanh bị Lý Lôi cười có chút bực bội, dùng sức muốn thoát khỏi tay Lý Lôi.

Cố Dịch Đồng nhìn hai người họ một cách khó hiểu, nhưng cũng không hỏi tới, đưa một cây kem trong tay cho Lý Lôi, sau đó lấy tượng sét từ trong tay Hạ Lộc Sanh.

"Chị cầm giúp em, em ăn kem đi".

Hạ Lộc Sanh cầm cây kem và cắn một miếng, Cố Dịch Đồng không nhịn được nói: "Ăn từ từ thôi, đừng để quá lạnh miệng, coi chừng đau đầu đó".

Lý Lôi mắt cong cong cười nhìn Hạ Lộc Sanh, trước đó Hạ Lộc Sanh chưa bao giờ cười cũng không chịu nói lời nào, cô chưa bao giờ dám nói chuyện với cô gái xa lạ và lãnh đạm này, nhưng lúc này cô mới chợt nhận ra thì ra Hạ Lộc Sanh cũng sẽ như bọn cô, cũng sẽ có tính khí thất thường như những thiếu nữ khác, khi tính chiếm hữu trong lòng phát tác cũng sẽ ngây thơ ấu trĩ như vậy.

Nghĩ đến đây, Lý Lôi trong lòng cảm thấy thân thiết với Hạ Lộc Sanh như những người bạn đồng trang lứa.

Lúc ba người trở về khách sạn, đã hơn tám giờ tối.

Dư Kỳ bọn họ nhìn thấy đồ ăn Cố Dịch Đồng mang về thì nhảy cẫng lên, rất phấn khích: "Chị Dịch Đồng thiệt là tốt! Yêu chị ghê!!"

"Cảm ơn chị Dịch Đồng!!!"

Dư Kỳ cầm trên tay cánh gà nướng vàng óng, ngửi một cái, sau đó nhắm mắt lại cắn xuống, "Ý chời, ngon quá!!! Chị Dịch Đồng quả nhiên là số dzách trong lòng em".

Cố Dịch Đồng bị những lời nịnh bợ này làm cho mắc cười.

Lý Lôi lặng lẽ nhìn về phía Hạ Lộc Sanh, đúng như dự đoán, Hạ Lộc Sanh nghe được lời của Dư Kỳ bọn họ thì khuôn mặt nhỏ nhắn tối hẳn đi, dáng vẻ vô cùng mất hứng.

Hạ Lộc Sanh kéo kéo góc áo Cố Dịch Đồng: "Em mệt, muốn về phòng!!!"

Cố Dịch Đồng không nghĩ nhiều: "Được."

Sau khi trở lại phòng, Hạ Lộc Sanh sờ soạng đem tượng sét đặt trên bàn, đứng trước bàn đưa lưng về phía Cố Dịch Đồng không nhúc nhích.

Cố Dịch Đồng kỳ quái nhìn Hạ Lộc Sanh, tiến lên kéo kéo Hạ Lộc Sanh: "Làm sao vậy? Em đứng ở chỗ này làm gì? Không phải mệt sao?"

Hạ Lộc Sanh quay lại chính xác bắt được cổ tay Cố Dịch Đồng, cô phồng mặt lên: "Chị là chị của ai?"

Câu hỏi đột ngột khiến Cố Dịch Đồng ngơ ngẩn ra.

Hạ Lộc Sanh không nghe thấy câu trả lời, sức lực nắm cổ tay cũng tăng lên, giọng điệu của cô tựa như làm nũng, cố chấp muốn chiếm được một câu trả lời: "Chị là chị của ai???"

Một nụ cười hiện trên khuôn mặt của Cố Dịch Đồng, theo lời của Hạ Lộc Sanh nói: "Chị của em, là chị của Lộc Sanh".

Hạ Lộc Sanh khẽ hừ một tiếng, buông lỏng cổ tay Cố Dịch Đồng ra.

Nhìn dáng vẻ tức giận của Hạ Lộc Sanh, nụ cười của Cố Dịch Đồng càng nở rộng, đưa tay chọc chọc vào gò má Hạ Lộc Sanh.

Cho đến khi trận đấu bước vào trận chung kết, Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh mới lại đi đến hội trường thi đấu, như Triệu Nhã Tô từng nói, cuộc thi nhỏ thế này cũng không có gì đáng kinh ngạc, đến đây chỉ là để làm quen với cảm giác cùng bạn bè đồng lứa thăm dò trình độ của nhau một chút thôi.

Sau khi cuộc thi kết thúc, trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, nhóm người đã hoạt động tự do trong hai ngày ở thành phố S.

Lý Lôi chạy đến bên cạnh Hạ Lộc Sanh, chủ động nắm lấy tay Hạ Lộc Sanh, nói: "Lộc Sanh, mình phát hiện cái này vui lắm, đi nào".

Triệu Nhã Tô mỉm cười nhìn hai người đi xa xa, đối với Cố Dịch Đồng bên cạnh cảm khái: "Lộc Sanh cùng Lý Lôi đều là hai cô bé hướng nội, không nghĩ tới hai người bọn họ lại thân thiết với nhau"

Sau khi chơi cùng nhau ngày hôm đó, Lý Lôi liền bắt đầu có thời gian thì sẽ đến tìm Hạ Lộc Sanh, như là không phát hiện được sự thờ ơ của Hạ Lộc Sanh, Lý Lôi đối với Hạ Lộc Sanh đều là khuôn mặt tươi cười chờ đợi.

Lộc Sanh đối với Lý Lôi thái độ cũng từ ban đầu né tránh không nói chậm rãi biến thành giao tiếp bình thường, rồi lại giống như hiện tại vậy.

Cố Dịch Đồng do dự một lúc, cuối cùng hỏi những nghi vấn suốt mấy ngày qua: "Thân thể Lý Lôi bị làm sao vậy ạ? Em ấy không thể nghe được tiếng đàn sao?"

Nghe vậy, Triệu Nhã Tô có chút tiếc nuối thở dài, nhẹ giọng nói: "Mẹ của Lý Lôi cực kỳ si mê đàn Cello, từ khi Lý Lôi còn nhỏ, bà ấy bắt em ấy học đàn, Lý Lôi cũng không chịu thua kém, đối với đàn Cello rất có thiên phú, thế nhưng mẹ của em ấy vẫn không vừa lòng, ép buộc Lý Lôi tham gia các cuộc thi lớn nhỏ khác nhau, chỉ cần Lý Lôi không đạt được thứ hạng, sẽ đối với em ấy tay đấm chân đá".

Cố Dịch Đồng ngạc nhiên: "Cho nên Lý Lôi đối với đàn Cello sinh ra ám ảnh sao?"

Bất ngờ là Triệu Nhã Tô lại lắc đầu: "Không có, là bởi vì trong một lần thi đấu, Lý Lôi đã thi đấu không tốt như bình thường, em ấy bị xếp hạng ở top cuối, mẹ em ấy đã bị đả kích thật mạnh, xuất huyết não đột ngột chết ngay tại chỗ. Lúc đó... Lý Lôi ở ngay bên cạnh mẹ mình, tận mắt nhìn thấy mẹ mình qua đời, từ đó về sau, chỉ cần Lý Lôi nghe thấy tiếng đàn Cello, thân thể sẽ sinh ra phản ứng kịch liệt. Tính cách em ấy cũng càng ngày càng hướng nội..."

Thì ra là như vậy... Cố Dịch Đồng nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Trong một khoảnh khắc, Cố Dịch Đồng dường như đã hiểu ra lý do tại sao Lý Lôi lại gắn bó với Lộc Sanh như vậy, đại khái từ một phương diện khác mà nói thì hai cô bé ấy đều là cùng một kiểu người, có cảm giác tìm thấy đồng loại.

Hai người đều có những nỗi khổ riêng, đây là điều mà người khác không thể đồng cảm, chỉ có tự bản thân các em ấy mới hiểu rõ, hơn nữa, cả hai đều không có mẹ.

Triệu Nhã Tô nói tiếp: "Lý Lôi biết rằng mong muốn lớn nhất của mẹ em ấy là làm cho em ấy đứng trên đỉnh cao của giới chơi đàn Cello, vì lẽ đó Lý Lôi không muốn từ bỏ, một mực cố gắng vượt qua chính mình."

Vừa vào lúc này, hai cô gái nhỏ đã rời đi đã trở lại.

Lý Lôi nâng vòng hoa trong tay lên và nói với Cố Dịch Đồng: "Chị Dịch Đồng, nhìn này, chị xem Lộc Sanh đeo vòng hoa đẹp ghê nè!"

Nói xong, Lý Lôi đem vòng hoa đang cầm trong tay đặt lên đầu Hạ Lộc Sanh, Hạ Lộc Sanh không vui muốn lấy xuống, lại bị Lý Lôi đè tay lại.

"Rất đẹp", Cố Dịch Đồng cười đáp lại.

Trước khi cả nhóm lên đường đến buổi hòa nhạc, Cố Dịch Đồng lo lắng nhìn Lý Lôi, nhỏ giọng nói với Triệu Nhã Tô: "Lý Lôi cứ như vậy đi biểu diễn có được không cô? Lỡ như..."

Triệu Nhã Tô ra hiệu Cố Dịch Đồng yên tâm: "Đừng lo lắng, người tổ chức buổi diễn quen biết với cô, cô đã cùng bọn họ chào hỏi rồi, khi nào Lý Lôi cảm thấy không khỏe sẽ lập tức được lui vào hậu trường".

Cố Dịch Đồng không nói thêm.

Sau khi đến địa điểm, nhân viên nhìn thấy Triệu Nhã Tô đã tiến lên chào đón: "Cô Triệu, cô có thể tới thật sự quá tốt rồi, đã sớm giữ lại vị trí cho cô và mọi người, tôi sẽ dẫn mọi người tới đó".

Triệu Nhã Tô cười cảm ơn: "Thực sự là làm phiền rồi."

Nhân viên vội vàng nói: "Không phiền, không phiền. Cô Triệu khách sáo quá. Rất nhiều người ở hậu trường biết hôm nay cô tới, đều nói đi nói lại với tôi, nói khi nào cô đến nơi nhất định phải báo cho bọn họ."

Trong lúc trò chuyện, rất nhiều người nhìn họ, cũng có người nhìn thấy Triệu Nhã Tô thì vẻ mặt hưng phấn, muốn tiến lên chào hỏi lại không dám

"Cô...cô Triệu, em là fan của cô, cô có thể ký tên cho em không?", người đó rốt cuộc cũng có dũng khí tiến lên, một mặt kích động đối với Triệu Nhã Tô.

Triệu Nhã Tô mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên có thể".

Người xin chữ ký rất phấn khích, không biết nói cái gì cho phải, những người xem thấy có người đã xin chữ ký thành công, họ đồng loạt bước tới xin.

"Cô Triệu, tôi đã thích cô từ lâu rồi. Gặp cô thật vui!"

"Cô Triệu, tôi rất thích tác phẩm của cô. Bài hát "Hồ nữ nhi" mà cô sáng tác rất hay. Cảm xúc rất tinh tế. Mỗi lần nghe lại, tôi lại có một cảm giác khác nhau."

Đây là lần đầu tiên Cố Dịch Đồng cảm nhận được danh tiếng và uy tín của cô Triệu.

Hạ Lộc Sanh bị người đông đúc vây quanh, cô theo bản năng nắm chặt tay Cố Dịch Đồng, chăm chú đứng sát bên Cố Dịch Đồng.

Cố Dịch Đồng kéo Hạ Lộc Sanh ra khỏi đám đông, sau khi ra khỏi đó Hạ Lộc Sanh thở phào nhẹ nhõm.

Một lúc sau, cô ấy hỏi, "Chị Dịch Đồng, chị trước đây có nói em học có thành tựu sẽ kiếm được nhiều tiền, có phải là sẽ có danh tiếng như cô Triệu không?"

Cố Dịch Đồng gần như đã quên bản thân cô đã từng nói như vậy. Lúc này Hạ Lộc Sanh hỏi cô về điều đó, một lúc sau mới nhớ ra, đây là những gì cô đã nói khi thuyết phục Lộc Sanh học Cello từ cô Triệu.

Suy nghĩ một chút, cô nói: "Không, không phải đâu. Cô Triệu rất tài giỏi, đã vượt ra khỏi phạm vi tiền bạc, nên gọi khái quát là người làm nghệ thuật".

Nghe vậy, Hạ Lộc Sanh trầm mặc một lúc lâu, nói: "Nhưng em không muốn những hư danh thế này, em chỉ muốn kiếm tiền thôi".

Cố Dịch Đồng xoa xoa đầu Hạ Lộc Sanh: "Được, chúng ta kiếm tiền, không cần những hư danh này".

"Chị Dịch Đồng, Lộc Sanh, mau đến đây!", thanh âm của Trần Gia Nhạc vang lên, Cố Dịch Đồng quay đầu lại nhìn sang, thấy những người vây quanh Triệu Nhã Tô đã giải tán.

"Đi thôi.", Cố Dịch Đồng dẫn Hạ Lộc Sanh đuổi theo mấy người đó.

Sau khi buổi hòa nhạc bắt đầu, hội trường cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng đàn đôi khi nhẹ nhàng, đôi khi du dương vang lên bên tai. Giai điệu Cello cổ điển và sâu lắng, ngay cả một người ngoại đạo như Cố Dịch Đồng đều bị mê hoặc.

Nhưng Lý Lôi vẫn là không thể chịu đựng được lâu, Cố Dịch Đồng vẫn lưu ý động tĩnh Lý Lôi, phát hiện Lý Lôi có phản ứng bất thường thì lập tức từ trong túi cô bé lấy lọ thuốc ra.

"Hai viên!", Triệu Nhã Tô ở một bên vội vã mở miệng.

Sau khi cho Lý Lôi uống thuốc, Triệu Nhã Tô dìu em ấy đi tới phòng nghỉ ở bên trong hậu trường, Cố Dịch Đồng không yên lòng, căn dặn Dư Kỳ coi chừng Lộc Sanh, sau đó đuổi theo.

Các nhân viên dẫn mấy người họ vào một phòng chờ và sốt sắng nói với Triệu Nhã Tô: "Đây là phòng nghỉ ngơi cách âm tốt nhất, được cố ý làm riêng, cô Triệu yên tâm, sẽ không có người tới quấy rầy".

"Cảm ơn."

Lý Lôi yếu ớt ngồi trên sô pha, đầu rũ xuống có chút ủ rũ.

Bầu không khí trầm mặc ngột ngạt, Triệu Nhã Tô nhìn thấy Lý Lôi như vậy có chút đau lòng, cô tiến lên sờ sờ đầu Lý Lôi: "Đừng ép buộc chính mình, bác sĩ đã nói em càng ép buộc bản thân thì phản ứng sẽ càng kịch liệt hơn".

Lý Lôi khẽ gật đầu một cái, chỉ chốc lát sau đối với hai người nói: "Cô Triệu, chị Dịch Đồng, em muốn ở một mình một lát."

Triệu Nhã Tô cùng Cố Dịch Đồng liếc mắt nhìn nhau, hai người yên lặng rời khỏi phòng nghỉ.

Hai người một đường không nói gì trở về khán đài, lúc nhìn thấy người trên sân khấu, cả hai đều kinh ngạc dừng lại. Người trên sân khấu thẳng lưng ngồi ở đó, trong ngực ôm đàn Cello, nhắm mắt tập trung vào rung dây kéo đàn.

Đó không phải ai khác, chính là Hạ Lộc Sanh.