Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 33



Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Beta: Thiên Lam

Chương 33:

Quảng trường cách nhà không xa, tầm mười mấy phút sau mẹ Cố đã dẫn Hạ Lộc Sanh đến quảng trường.

Cố Dịch Đồng cầm lấy hai quả táo, một quả đưa cho mẹ Cố, một quả đặt vào tay Hạ Lộc Sanh: "Uhm, đây là quả táo, Giáng Sinh vui vẻ".

Mẹ Cố mang theo ý cười tiếp nhận quả táo, ngoài miệng lại nói: "Ngày lễ của người nước ngoài có gì vui đâu."

Từ trưa đến giờ đã gần mười tiếng không nhìn thấy Hạ Lộc Sanh, ánh mắt Cố Dịch Đồng lặng lẽ rơi vào cô ấy một lúc, sau đó nói: "Trước tiên tìm một nơi để ăn cơm đã".

"Con bây giờ mà vẫn chưa ăn à?", Mẹ Cố nhíu mày.

Cố Dịch Đồng cười khổ: "Lúc gọi cho mẹ là vừa mới hết bận, cơm tối chưa kịp ăn".

Mẹ Cố trừng Cố Dịch Đồng một chút.

Ba người ở bên cạnh quảng trường tìm được một quán ăn, chắc là vì hôm nay là đêm Giáng Sinh, trong quán rất đông người, náo nhiệt hẳn lên.

Cố Dịch Đồng hâm nóng rượu, rót một ly cho mẹ Cố, sau đó nhìn Hạ Lộc Sanh một chút, rót cho em ấy một ly nước lọc, tiếng ghi-ta trong quán ăn nhỏ, tiếng hát vui tươi cũng theo tiếng đàn mà vang lên. Cố Dịch Đồng nghiêng đầu nhìn, trên sân khấu là một cô gái đeo đàn ghi-ta đang nhắm mắt hát.

Sau khi kết thúc bài hát, cô gái cầm micro và huýt sáo đầy sức sống: "Chúc mọi người đêm Giáng Sinh an lành!"

Khách trong quán vỗ tay hưởng ứng, không khí rất hòa hợp.

Mẹ Cố đột nhiên nói: "Lộc Sanh, dì thấy trên sân khấu có đàn Cello, con cũng đến kéo một khúc đi".

Hạ Lộc Sanh mở miệng muốn từ chối.

Mẹ Cố giành nói: "Coi như là món quà giáng sinh con tặng cho dì và Dịch Đồng đi!"

Nghe vậy, trên mặt Hạ Lộc Sanh hơi lộ ra chần chờ, quay đầu về phía Cố Dịch Đồng, chờ Cố Dịch Đồng mở miệng.

Cố Dịch Đồng vẫn hi vọng Lộc Sanh có thể thích nghi hoàn cảnh xã hội nhiều hơn nên khi nghe mẹ Cố đề nghị thì tự nhiên sẽ không từ chối, cô cười nhìn Hạ Lộc Sanh, nói: "Được không em?"

Hạ Lộc Sanh trầm ngâm chốc lát, sau đó từ chỗ ngồi đứng lên: "Dạ được".

Cố Dịch Đồng dẫn Hạ Lộc Sanh lên sân khấu, những người bên dưới thấy có người lên sân khấu thì liền vỗ tay. Dắt Hạ Lộc Sanh ngồi xuống, sau khi đem đàn cello đưa cho Hạ Lộc Sanh, Cố Dịch Đồng bước xuống dưới chờ một bên.

Tiếng đàn trầm và dài vang lên, vang vọng trong quán rượu. Tiếng đàn cello so với tiếng ghi-ta thì dày hơn. Ai đó trong khán giả đã nghe ra ca khúc Hạ Lộc Sanh đang kéo là bài nào, huýt sáo phụ theo. Hạ Lộc Sanh ở trên sân khấu vốn đã quen với việc biểu diễn, lúc này bầu không khí vừa vặn, cả người thả lỏng, cây cung trong tay run lên, chuyển điệu nhanh chóng, càng kéo càng nhanh, người ở dưới vỗ tay theo.

Cố Dịch Đồng mỉm cười nhìn Hạ Lộc Sanh, hơi có chút tự hào. Cô quay lại để xem phản ứng của mẹ mình. Kết quả vừa quay đầu, liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mặc áo len cổ lọ màu sẫm và đeo kính không gọng không chớp mắt đang nhìn chằm chằm vào Hạ Lộc Sanh. Ý cười của Cố Dịch Đồng dần dần tiêu biến.

Vừa vặn ca khúc của Hạ Lộc Sanh cũng đã kéo xong, Cố Dịch Đồng nhanh chân lên sân khấu dẫn Hạ Lộc Sanh đi xuống, bảo hộ em ấy ở phía sau mình.

"Lộc Sanh, đi thôi".

Ra khỏi quán rượu, Hạ Lộc Sanh loạng choạng bước theo bước chân của Cố Dịch Đồng.

Mẹ Cố đuổi theo phía sau, vội vàng nói: "Dịch Đồng! Con chậm một chút! Lộc Sanh không thể theo kịp con!"

Cố Dịch Đồng quay đầu lại liếc nhìn lại người phụ nữ trung niên theo sau ra khỏi quán rượu, không trả lời mẹ Cố. Cô bước nhanh hơn, ngay khi Hạ Lộc Sanh vừa ngồi vào trong xe, Cố Dịch Đồng liền "oành" một tiếng đem cửa xe đóng lại.

"Mẹ, mẹ lên xe theo Lộc Sanh trước đi!", Giọng điệu của Cố Dịch Đồng rất nghiêm túc.

Vốn là Cố Dịch Đồng rủ mẹ mình cùng Hạ Lộc Sanh ra ngoài, muốn đi dạo một chút ở quảng trường, nhưng hiện tại hiển nhiên không có tâm tư làm chuyện đó rồi.

Cố Dịch Đồng sải bước về phía người phụ nữ trung niên đã đi theo họ suốt quãng đường. Người phụ nữ kia nhìn thấy Cố Dịch Đồng thì ngẩn người nhưng không tránh đi, hai người mặt đối mặt nhau.

Người phụ nữ trung niên chắp tay trước người, nhìn Cố Dịch Đồng mở miệng trước: "Xin chào, tôi là Tôn Bình Chi, cô của Lộc Sanh. Cháu có phải là con gái bạn của Tú Vân không? Lộc Sanh ở trong nhà của cháu quấy rầy một thời gian dài như vậy thật sự là làm phiền quá".

Tú Vân là tên của dì Hạ.

Ánh mắt sắc bén của Cố Dịch Đồng nhìn người phụ nữ kia, trong lời nói có vẻ bất cần: "Lộc Sanh sống mười mấy năm chưa từng nghe nói em ấy có một người gọi là cô".

Tôn Bình Chi hơi sửng lại, đẩy kính trên sống mũi, nụ cười trên mặt biến mất: "Tôi là cô ruột của Lộc Sanh, đây không phải chuyện mà người khác dùng một câu có thể xóa bỏ".

Trong lòng Cố Dịch Đồng nổi lên mỉa mai, vậy sao không tới sớm đi?

"Nếu đã gặp nhau thì tôi cũng đi thẳng vào vấn đề. Ba của Lộc Sanh cũng chính là anh trai của tôi đang bệnh nặng. Anh ấy muốn trong hai năm cuối đời đem Lộc Sanh đón về để bù đắp tổn thương cho Lộc Sanh".

Cố Dịch Đồng nhìn Tôn Bình Chi mặt không đỏ không thở gấp nói xong những câu nói này, nhịn cười không được.

Tôn Bình chi cau mày: "Cháu cười cái gì?"

Cố Dịch Đồng cong lên con ngươi nói: "Xem mấy người có thể không biết xấu hổ như thế nào. Lộc Sanh đã ngậm bao nhiêu đắng, chịu bao nhiêu tội các người có biết không? Hiện tại dì Hạ đã mất, Lộc Sanh cũng đã trưởng thành, không cần các người nữa. Các ngươi một câu hối hận muốn bù đắp liền muốn đem những chuyện của mười mấy năm qua xóa bỏ, nghĩ có khả năng không? Nghĩ cũng hay quá nhỉ!"

Nói xong, Cố Dịch Đồng xoay người rời đi.

Tôn Bình chi tức giận vì những gì Cố Dịch Đồng nói, đuổi về phía trước hai bước, nói: "Chúng tôi mới là người nhà của Lộc Sanh! Chúng tôi bất quá là muốn đón Lộc Sanh về nhà mình, cô có tư cách gì.... "

"Suỵt, đừng để người ta khinh bỉ các người nữa!", Cố Dịch Đồng quay đầu lại giơ ngón trỏ lên đặt ở bên môi, nói tiếp: "Lộc Sanh đã trưởng thành, em ấy có thể tự chọn người giám hộ cho mình."

Tôn Bình Chi lập tức lật lọng trở lại: "Huyết thống là không thể vứt bỏ được! Không có ai không muốn bản thân có người nhà! Lộc Sanh trưởng thành thì thế nào, trưởng thành cũng phải nhận tổ quy tông!"

Cố Dịch Đồng cười nhẹ, cố ý nói Lộc Sanh đã trưởng thành nhưng người này lại thật sự không biết Lộc Sanh bao nhiêu tuổi, một người cô như vậy, Cố Dịch Đồng tự hỏi có dám yên tâm đem Lộc Sanh giao cho bà ta không.

Không có nói dông dài tiếp làm gì, Cố Dịch Đồng cất bước rời đi.

Về đến nhà đem Hạ Lộc Sanh dỗ dành đi ngủ xong thì cô đến phòng ngủ phụ. Mẹ Cố đang đắp mặt nạ, cô giơ chân lên đá vào bao cát: "Vừa rồi ở quảng trường con gặp cô của Lộc Sanh, cũng có nói chuyện với bà ta".

Mẹ Cố lệch tay, chiếc mặt nạ nhăn nhúm trên mặt.

Mẹ Cố tháo mặt nạ ra, nhìn lại Cố Dịch Đồng: "Ở quảng trường? Con nói cái gì với cô ta?"

Cố Dịch Đồng kể lại cuộc nói chuyện của cô với Tôn Bình Chi cho mẹ nghe, mẹ Cố nổi giận, nhất thời tức muốn lộn ruột: "Phi! Thật là vô liêm sỉ! Lúc trước nhà bọn họ ghét bỏ Lộc Sanh bị mù, nhất quyết đòi ly hôn cũng là nhà bọn họ, cái nhà đó có còn mặt mũi nói bốn chữ nhận tổ quy tông nữa hả?"

Ngoài cửa truyền đến động tĩnh nhẹ, Cố Dịch Đồng căng thẳng trong lòng, ba chân bốn cẳng tiến lên mở cửa ra, Hạ Lộc Sanh đang mặc váy ngủ đứng ở cửa.

Mẹ Cố cùng Cố Dịch Đồng đều kinh ngạc, Lộc Sanh đến đây lúc nào? Đã nghe được bao nhiêu phần cuộc nói chuyện của hai người rồi?

"Lộc... Lộc Sanh... ", Cố Dịch Đồng gọi tên Hạ Lộc Sanh.

Hạ Lộc Sanh cầm gậy dẫn đường trong tay ngẩng đầu lên: "Chị Dịch Đồng, đột nhiên em nhớ ra máy nước nóng nhưng nước không có nóng mà chị muốn tắm rửa thì chờ một chút hãy đi. Em tới để nói với chị một tiếng".

Nói xong, Hạ Lộc Sanh xoay người lần mò đi về phòng ngủ chính.

Mới vừa đi hai bước đã bị Cố Dịch Đồng kéo cổ tay lại: "Em đã nghe được đúng không?"

Hạ Lộc Sanh không nói gì.

Nhìn dáng vẻ nặng nề của Hạ Lộc Sanh, Cố Dịch Đồng khẽ thở dài một cái, kéo em ấy: "Vào đây rồi nói".

Hạ Lộc Sanh vào phòng, bị Cố Dịch Đồng kéo đến bên giường ngồi xuống.

Đưa tay ôm lấy vai Hạ Lộc Sanh, Cố Dịch Đồng một bên vuốt tóc em ấy, một bên nói: "Em cũng nghe thấy rồi đó, tôi và dì Cố của em không muốn để cho em rời đi, chúng tôi gạt không để em biết thứ nhất là tôi không muốn ảnh hưởng tâm tình của em, hai là không muốn để cho bọn họ lại xuất hiện trước mặt em. Bây giờ em đã nghe được rồi, Lộc Sanh, em có thể nói cho chúng tôi biết em nghĩ như thế nào không?"

Hạ Lộc Sanh khẽ nhúc nhích, nhỏ giọng nói: "... Em muốn đi theo chị."

Tuy rằng Cố Dịch Đồng đã dự liệu được câu trả lời này, nhưng cô vẫn rất vui khi nghe được lời của Hạ Lộc Sanh. Cô vò đầu của Hạ Lộc Sanh làm nói rối bù, khóe miệng khẽ mỉm cười: "Vậy thì chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau."

Hạ Lộc Sanh hơi thất thần, vẫn sẽ...sao?

Mẹ Cố nhìn hai người, trong lòng lại bắt đầu chua xót, thật sự là vô lương tâm mà, mặc kệ mình đối xử với con bé tốt thế nào thì cũng không thể so được với con nhóc Dịch Đồng này, giờ hai đứa lại còn ôm nhau một chỗ làm bản thân mình như trong cùng lúc mất đi hai đứa con gái rượu vậy.

"Được rồi được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, hai con mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai ai đi làm còn phải đi làm, ai học đàn cũng còn phải học đàn nữa.", mẹ Cố không nhìn nổi hai người, bắt đầu giục hai người mau chóng rời đi.

Bởi vì mẹ Cố đến đây nên Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh hiện tại cùng nhau ngủ ở phòng ngủ chính, hai người họ bị mẹ Cố đuổi ra khỏi phòng.

Chờ Cố Dịch Đồng bước ra khỏi phòng tắm, Hạ Lộc Sanh đã ngủ thiếp đi, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Hạ Lộc Sanh, Cố Dịch Đồng đi nhẹ nhàng rón rén lên giường.

Mới vừa nằm xuống, Hạ Lộc Sanh đang ngủ say liền nhúc nhích, đem đầu gối lên cánh tay của Cố Dịch Đồng, gò má dán sát vào cánh tay Cố Dịch Đồng.

Cố Dịch Đồng nghiêng đầu cụp mắt xuống, nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say, lòng cô dịu lại, khóe môi nở một nụ cười nhẹ.

Cô gái nhỏ trong giấc ngủ dường như cảm thấy có ai đó đang nhìn trộm mình, cái đầu nhỏ của cô bé rụt lại hướng về dưới cánh tay Cố Dịch Đồng, cuộn tròn như một chú mèo con lười biếng giấu cái đầu nhỏ của mình khi đang ngủ, ý cười bên môi Cố Dịch Đồng lan rộng.

Cánh tay bị Hạ Lộc Sanh gác lên không dám nhúc nhích, Cố Dịch Đồng đưa tay còn lại của mình lên nhẹ nhàng kéo kéo chăn, đắp chăn cho Hạ Lộc Sanh.

Một đêm ngon giấc.

Ngày hôm sau, Cố Dịch Đồng vẫn không đợi Hạ Lộc Sanh thức đã đến công ty.

Lễ Giáng Sinh bận rộn hơn đêm Giáng Sinh, vẫn phải sắp xếp khách hàng vào buổi tối và giới thiệu kế hoạch ăn uống thỏa đáng cho những khách hàng đặt bữa ăn vào ngày Tết Dương lịch.

Hơn nữa, nếu là Cố Dịch Đồng nhớ không lầm thì vào hôm nay của năm 2009 công ty sẽ nhận được đơn đặt hàng lớn. Tuy rằng không dám xác định chuyện này có xảy ra như cũ hay không nhưng Cố Dịch Đồng vẫn chuẩn bị trạng thái tốt nhất.

Buổi trưa Cố Dịch Đồng không về nhà, cô ăn đồ ăn từ nhà ăn ở tầng dưới, cùng các đồng nghiệp đi ăn trưa.

Vẫn chưa kịp ăn xong, điện thoại trong văn phòng của Tề Điệp đã vang lên, Tề Điệp vội vàng nhận điện thoại, sau mười phút, Tề Điệp kích động từ trong văn phòng xông ra ngoài vồ lấy Cố Dịch Đồng.

"Ahhhhhhhhhh! Giải trí Thịnh Hoa gọi điện thoại cho chúng ta! Ahhhhhhhhh tiệc tất niên của bọn họ giao cho chúng ta toàn quyền xử lý!!! Giải trí Thịnh Hoa nha!!!! Hơn nửa làng giải trí đều xuất thân từ công ty này đó!!!!! Làng giải trí bọn họ tụ hội với nhau có ý nghĩa gì mọi người biết không? Có nghĩa là chúng ta có thể kiếm được rất nhiều tiền đó!"

Cố Dịch Đồng cảm thấy nhẹ nhõm, chậm rãi cười nói, thật giống như trước đây, sau đơn hàng này công ty bọn họ sẽ thành danh trong giới rồi!