Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 38



Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Beta: Thiên Lam

Chương 38:

Qua mấy ngày Tết, Cố Dịch Đồng trở lại công ty, cũng phải đến Tết Nguyên Tiêu công ty mới từ trong bận rộn khôi phục lại trạng thái bình thường.

Mẹ Cố mang theo Hạ Lộc Sanh về trong thành phố. Ngay khi buổi tối tan tầm về nhà, Cố Dịch Đồng đã ngửi thấy mùi đồ chiên.

Cố Dịch Đồng nhíu nhíu mày, cất cao giọng: "Mẹ, Lộc Sanh, hai người làm món gì ăn vậy?"

Bên trong phòng bếp, Hạ Lộc Sanh đang chậm rãi mò mẫm vo gạo trong bồn nước, nghe được thanh âm của Cố Dịch Đồng liền vội vàng đáp lại: "Chị Dịch Đồng, dì đang chiên bánh quẩy".

Cố Dịch Đồng cởi áo khoác đi vào bếp, đi tới bên người Hạ Lộc Sanh, tự nhiên cầm lấy nồi cơm từ trong tay em ấy, vừa vo gạo vừa nhìn về phía mẹ Cố: "Sao đột nhiên mẹ lại muốn làm bánh quẩy? Thật phiền phức mà!"

Mẹ Cố vui rạo rực nói: "Hôm nay cô Triệu nói rằng ngày mốt sẽ để Lộc Sanh đi tham gia cuộc thi, cô ấy đã ghi danh cho Lộc Sanh rồi! Mẹ đều đã nghĩ kỹ, hôm nay, ngày mai, ngày mốt, ba ngày này mỗi ngày đều cho Lộc Sanh ăn một cái bánh quẩy và hai quả trứng gà! Một trăm điểm nha!"

Cố Dịch Đồng không biết nên khóc hay cười: "Mẹ, ăn một cái bánh quẩy hai trứng gà là cho mấy cô cậu học sinh đi thi. Lộc Sanh đây là tham gia thi kéo đàn nha!"

Mẹ Cố bị dội gáo nước lạnh, trên mặt thu lại ý cười, bất mãn liếc mắt Cố Dịch Đồng: "Vậy thì sao, mẹ cũng không quan tâm, dù sao bản chất cũng giống nhau. Ăn bánh quẩy cùng trứng gà, lúc chấm điểm giám khảo cũng sẽ cho Lộc Sanh nhà chúng ta điểm cao chút".

Cố Dịch Đồng bất đắc dĩ, ánh mắt mỉm cười gật gù.

Hạ Lộc Sanh tham gia thi đấu, Cố Dịch Đồng trong lòng rất lo lắng, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là gọi điện cho Triệu Nhã Tô, tỉ mỉ hỏi chi tiết về cuộc thi, Triệu Nhã Tô bị sự trịnh trọng của Cố Dịch Đồng làm mắc cười: "Dịch Đồng em đừng căng thẳng, chỉ là cuộc thi nhỏ thôi, trình độ của Lộc Sanh tuyệt đối không thành vấn đề".

Dừng một chút, Triệu Nhã Tô lại nói: "Nói thật với em, cuộc thi ngày mốt chỉ là bàn đạp thôi, cuộc thi quan trọng diễn ra vào tháng năm".

Cố Dịch Đồng nghi hoặc: "Bàn đạp?"

"Đúng vậy, Lộc Sanh lần trước biểu diễn ở buổi hòa nhạc thành phố S đã được một người bạn của tôi chú ý tới, cô ấy cũng như tôi, cảm thấy Lộc Sanh là hạt giống tốt, muốn giúp Lộc Sanh mở đường trong khả năng của mình. Có một cuộc thi lớn cấp quốc gia ở thành phố A vào tháng năm, nhưng yêu cầu đối với thí sinh dự thi cũng nhiều, cô ấy có thể giúp giải quyết những chuyện khác nhưng còn một điều quan trọng chính là thí sinh cần phải có kinh nghiệm thi đấu trong các cuộc thi khác mới được tham gia".

Nghe vậy, Cố Dịch Đồng hiểu ý của Triệu Nhã Tô: "Vậy nếu ngày mốt Lộc Sanh không thể giành được giải thưởng..."

Triệu Nhã Tô cắt ngang lời của Cố Dịch Đồng, tự tin nói: "Đây là một cuộc thi nhỏ. Phần thưởng không hấp dẫn người khác cũng không có tính khiêu chiến, chỉ cần Lộc Sanh có thể phát huy trình độ như bình thường, không nói nhất định sẽ giành giải nhất nhưng ba vị trí đầu tuyệt đối không thành vấn đề!"

Triệu Nhã Tô có thể đạt đến vị trí của mình ngày hôm nay trong giới Cello thì năng lực nhìn người cùng khả năng dự đoán nhất định là có.

Cố Dịch Đồng yên tâm, lại cùng Triệu Nhã Tô nói chuyện phiếm hai câu liền cúp điện thoại.

Trong nháy mắt đã đến ngày thi.

Cố Dịch Đồng xin nghỉ phép. Sáng sớm hôm đó, cô đã cùng mẹ đưa Hạ Lộc Sanh tới địa điểm thi đấu.

Khi đến nơi, Triệu Nhã Tô đã đợi sẵn, nhìn thấy mấy người bọn họ thì vẫy vẫy tay, chờ họ tiến đến thì Triệu Nhã Tô nhìn Hạ Lộc Sanh hỏi: "Em có căng thẳng không?"

Hạ Lộc Sanh khẽ gật đầu: "Dạ có một chút, nhưng không sao ạ"

Triệu Nhã Tô bật cười: "Hồi hộp là điều tốt. Chỉ khi hồi hộp, em mới có thể dốc hết sức lực bản thân ra. Chúng ta cùng đi vào hậu trường nào!"

Vòng sơ khảo không để thí sinh tự chọn bài của mình mà đưa ra bốn tiết mục, thí sinh chọn một trong bốn tiết mục, chờ đến vòng thứ hai sẽ chơi các bài do mình chuẩn bị, thời gian biểu diễn cho vòng sơ khảo và vòng hai của mỗi người không quá mười phút.

Hạ Lộc Sanh bốc thăm số thứ tự biểu diễn, sau đó Triệu Nhã Tô thay Hạ Lộc Sanh chọn khúc nhạc vòng sơ loại báo lên ban tổ chức. Tám giờ rưỡi thời gian thi đấu chính thức bắt đầu.

Từ phía sau sân khấu có thể nghe được người phía trước biểu diễn, Hạ Lộc Sanh ngồi ở một bên nghiêng tai chăm chú nghe màn trình diễn của những người trước cô, trong lòng đánh giá cao thấp.

Khi đến lượt Hạ Lộc Sanh, đã gần mười giờ rưỡi, Cố Dịch Đồng dẫn Hạ Lộc Sanh bước lên sân khấu, những người dưới khán đài giật mình khi thấy hai người đi lên.

Cố Dịch Đồng dẫn Hạ Lộc Sanh đến chỗ thi đấu và ngồi xuống, sau đó đặt cây đàn Cello nằm trên đùi Hạ Lộc Sanh, người bên dưới sân khấu nhìn thấy động tác của Cố Dịch Đồng thì xì xào bàn tán.

Một giám khảo hắng giọng, nói với giọng không tán thành: "Vị người nhà này, xin chào, tôi muốn nói chút chuyện không liên quan đến thi đấu. Chuyện gia đình giáo dục con em trong nhà không liên quan gì tới tôi nhưng tôi thật sự không nhìn nỗi. Để con em chuyên tâm chơi Cello là tốt nhưng ngoại trừ chơi Cello thì cái gì cũng không biết làm, thậm chí ngay cả đi thi cũng cần phải có người thân đem đàn Cello đeo trên lưng, đặt trên đùi dùm, cách giáo dục này có phải quá không thích hợp rồi không? Tuy rằng con em còn nhỏ nhưng phải để cho bọn họ tự mình trưởng thành độc lập".

Nghe theo lời của giám khảo, đã có sự hưởng ứng của khán giả.

"Đúng vậy, đúng vậy, làm sao có thể nuôi dạy con em như vậy chứ! Đây không phải là đang nuôi thành đứa trẻ hư hay sao?"

"Cô gái này xem ra cũng mười sáu mười bảy tuổi rồi, lên sân khấu còn không tự đeo đàn Cello..."

Cố Dịch Đồng sắc mặt không hề thay đổi, hướng về dưới sân khấu cúi chào: "Cảm ơn vì sự chỉ bảo tận tình của ban giám khảo, nhưng ban giám khảo đã hiểu lầm. Em gái tôi bị mù, bản thân em ấy không tìm được phương hướng lên sân khấu nên tôi mới dẫn em ấy lên".

Lời này vừa nói ra, chiều gió dưới khán đài lập tức thay đổi, ban giáo khảo vô cùng ngạc nhiên nhìn Hạ Lộc Sanh.

"Rất xin lỗi vì làm chậm trễ thời gian của ban giám khảo cùng các thí sinh khác", Cố Dịch Đồng lại cúi đầu một cái, quay vào hậu trường.

Sau khi Cố Dịch Đồng rời đi, cô gái nhỏ từ chỗ ngồi đứng lên, hướng những người dưới khán đài cúi chào một cái, nói: "Xin chào các thầy cô, các vị giám khảo, em tên là Hạ Lộc Sanh, tấu khúc em chọn biểu diễn là [A Cool Breeze]"

Nói xong, Hạ Lộc Sanh ngồi xuống, bày xong tư thế, sau đó nhắm mắt rung cung đàn, cung đàn chạm vào dây đàn, thanh âm đàn Cello trầm thấp vang lên, vang vọng cả đấu trường.

Sự kinh ngạc của ban giám khảo còn chưa lắng xuống thì lại bị sốc, trình độ của cô gái nhỏ này rõ ràng là có thể đánh bại những người chơi trước đó, đã đến trình độ này mà cô gái này còn tham gia cuộc thi nhỏ của bọn họ!.

Mười phút đi qua rất nhanh, Cố Dịch Đồng lần thứ hai lên sân khấu, nắm tay Hạ Lộc Sanh nói với ban giám khảo: "Cảm ơn quý vị!".

Nói xong lời này, hai người cũng không ở trên sân khấu lâu thêm, vác lên đàn Cello cùng Hạ Lộc Sanh trở về hậu trường.

Triệu Nhã Tô hài lòng nhìn Hạ Lộc Sanh: "Phát huy không sai biệt lắm, rất tốt!"

Mãi đến sau ba giờ chiều mới có kết quả sơ loại, điểm của Hạ Lộc Sanh so với những người khác cao hơn nhiều, thuận lợi tiến vào vòng hai. Vòng thi đấu thứ hai diễn ra vào ngày hôm sau.

Qua sơ loại ngày hôm nay, mấy người bọn họ đã nắm được đại khái trình độ chung của các tuyển thủ. Cố Dịch Đồng thở phào nhẹ nhõm, nếu đây là trình độ bình thường của các tuyển thủ thì nếu như không có gì bất ngời xảy ra, Lộc Sanh đoạt giải quán quân cũng thật không phải vấn đề gì khó khăn.

Trên đường trở về, mẹ Cố dương dương tự đắc: "Thế nào? Mẹ đã nói bánh quẩy cùng trứng gà hữu dụng đúng không? May mà mẹ nghĩ thấu đáo, sáng sớm đã chuẩn bị bột làm bánh quẩy, ngày hôm nay làm tiếp, Lộc Sanh, buổi tối chúng ta tiếp tục ăn!"

Hạ Lộc Sanh thì thào nói: "Mấy bánh quẩy dì làm thật là khó ăn..."

Mẹ Cố ở phía sau chỉ nghe thấy giọng nói của Hạ Lộc Sanh nhưng không nghe rõ cô nói gì, "Lộc Sanh, con nói gì? Dì nghe không rõ"

Hạ Lộc Sanh vội vàng nói: "Dạ được! Về nhà tiếp tục ăn bánh quẩy cùng trứng gà!"

Mẹ Cố hài lòng nở nụ cười.

Cố Dịch Đồng nhìn khuôn mặt nhỏ bé nhăn nhó của Hạ Lộc Sanh thì vui vẻ, ý cười ở trong lòng tràn ngập, cô vừa nãy nghe rõ lời phàn nàn của Hạ Lộc Sanh nha.

Mẹ Cố nói làm liền làm, sau khi về đến nhà thật sự khuấy bột làm bánh.

Hạ Lộc Sanh đứng ở cửa phòng bếp, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, vẻ mặt rối rắm khi nghe âm thanh trong chảo dầu.

Bên kia mẹ Cố vừa quay đầu lại liền thấy được vẻ mặt Hạ Lộc Sanh, ngẩn người: "Lộc Sanh làm sao vậy? Sao mặt con lại nhăn thành bộ dạng này?"

Trong lòng Hạ Lộc Sanh khổ nhưng không thể nói.

Vào lúc này Cố Dịch Đồng đi lên trước, nói: "Mẹ, con nghĩ vẫn còn hai quả trứng trên bàn. Hãy hâm nóng cho Lộc Sanh ăn trước, Lộc Sanh ăn ít, còn một lát nữa mới tới giờ cơm. Giờ ăn thì chút nữa cũng có thể ăn thêm chứ đợi đến lúc ăn cơm mới ăn thì em ấy không ăn nổi đâu".

Mẹ Cố cân nhắc một chút, nói: "Cũng được".

Không lâu lắm, Cố Dịch Đồng bưng trứng gà cùng bánh quẩy ra, cô nói: "Lộc Sanh, lại đây ăn bánh quẩy trứng gà nè".

Hạ Lộc Sanh đi từng bước nhỏ tới, ngồi xuống ghế.

Cố Dịch Đồng đem trứng gà nhét vào trong tay Hạ Lộc Sanh, tăng cao âm lượng: "Trước tiên ăn bánh quẩy nè!".

Hạ Lộc Sanh cầm trứng gà vẻ mặt ngơ ngác, đây không phải trứng gà sao?

"Xuỵt, em ăn trứng gà, tôi ăn bánh quẩy thay em, đừng để mẹ biết", Cố Dịch Đồng tiến đến bên tai Hạ Lộc Sanh, thấp giọng nói.

Vẻ mặt của Hạ Lộc Sanh sáng ngời.

Hai người ở trên bàn cơm sau khi lén lén lút lút ăn xong bánh quẩy cùng trứng gà thì bưng mâm không trở lại nhà bếp.

Mẹ Cố không biết hai người mờ ám, quay đầu lại liếc mắt nhìn cái đĩa, nói: "Lộc Sanh ăn xong rồi? Nhanh như vậy?"

Hạ Lộc Sanh ở cửa đã cảm thấy tội lỗi khi nghe những gì mẹ Cố nói. Cô chột dạ, căng thẳng siết góc áo không dám nói gì.

"Dạ, ăn xong rồi", Cố Dịch Đồng đem đĩa không đặt trong bồn rửa, lại nói: "Mẹ, con cùng Lộc Sanh đi đọc sách, bữa tối giao cho mẹ nha".

Mẹ Cố phất tay đuổi người: "Đi đi, đi đi".

Hai người vừa vào thư phòng, liền lập tức đóng cửa lại, Hạ Lộc Sanh thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực liên tục nói nhỏ: "Em sợ muốn chết, sợ dì phát hiện".

Nhìn thấy vẻ mặt hoạt bát của Hạ Lộc Sanh, Cố Dịch Đồng bất giác mềm lòng, cô mỉm cười nhìn vào mắt Hạ Lộc Sanh, nghĩ, nếu như Lộc Sanh có thể nhìn thấy, vậy thì lúc này đôi mắt này chắc hẳn sẽ sáng ngời, tinh thần phấn chấn vừa giống như con mèo trộm được cá vậy.

Hạ Lộc Sanh nắm lấy tay Cố Dịch Đồng, hạ thấp giọng căn dặn: "Chị Dịch Đồng, đây là bí mật giữa hai chúng ta, đừng nói cho ai biết!"

Cố Dịch Đồng suýt nữa bị Hạ Lộc Sanh chọc cười, bí mật thay ăn bánh quẩy?

Nhưng trong miệng lại không chút do dự, đáp lại lời của Hạ Lộc Sanh: "Được, bí mật của hai chúng ta, không nói cho những người khác biết".

Nghe vậy, ý cười trên mặt Hạ Lộc Sanh sâu sắc thêm, khóe mắt cong lên