Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 39



Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Beta: Thiên Lam

Chương 39:

Hôm sau trời vừa sáng, ba người liền tới hậu trường nơi thi đấu.

So với ngày hôm qua không người chú ý, hôm nay có vẻ khác một chút, những thí sinh cùng tham gia thi đấu ở phía sau hậu trường đang chuẩn bị ở trong bóng tối đánh giá Hạ Lộc Sanh, trong mắt hiện lên vẻ tò mò.

Hạ Lộc Sanh ngồi trên băng ghế, trên đùi đặt bản nhạc chữ nổi. Cô chăm chú đọc bản nhạc một cách nghiêm túc để chuẩn bị cho vòng đấu.

"Bán thảm, thật buồn nôn, thảo nào là một tên mù, hóa ra là tâm địa bất chính".

Giọng nói đột ngột vang lên sau lưng Hạ Lộc Sanh, thanh âm không lớn, nhưng cũng khiến người ta nghe được rõ rõ ràng ràng.

Động tác dò bản nhạc của Hạ Lộc Sanh dừng lại, Cố Dịch Đồng quay đầu lại nhìn về phía người nói chuyện, cậu bé trạc tuổi Hạ Lộc Sanh liếc nhìn Hạ Lộc Sanh, trong ánh mắt có vẻ khinh thường.

Cố Dịch Đồng ánh mắt lạnh xuống.

Đôi mắt của cậu bé cùng Cố Dịch Đồng vừa chạm vào nhau thì ngẩn ra, nhưng ngay sau đó trừng lại, quang minh chính đại hướng về Cố Dịch Đồng lộ ra biểu hiện khinh thường.

Những người chơi khác ở phía sau cũng nghe thấy lời của cậu bé, lặng lẽ theo dõi phản ứng của Cố Dịch Đồng. Thấy Cố Dịch Đồng đứng dậy đi tới trước mặt cậu bé, mỗi người đều ngừng thở hóng chuyện, căng thẳng nhìn Cố Dịch Đồng cùng cậu bé kia.

"Cậu nói cái gì?", Cố Dịch Đồng sắc mặt bình tĩnh nhìn cậu bé mà hỏi.

Cậu bé co người lại khi bị Cố Dịch Đồng hỏi, dư quang thoáng nhìn Hạ Lộc Sanh, sự không phục ở đáy lòng cậu bé lại bắt đầu dâng trào. Cậu ta sửa sang dáng vẻ lại, nhìn Cố Dịch Đồng nói: "Ngày hôm qua cố ý ở trên sân khấu nói mình là người mù còn không phải bán thảm thì là cái gì? Thật buồn nôn! Ban giám khảo cũng thật nực cười, lại còn nhận thảm của các người, cho cô ta điểm cao như vậy!"

Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu cậu bé rõ ràng là sự căm giận bất bình.

Cố Dịch Đồng bị tức nở nụ cười, cô nhìn cậu bé nói: "Cậu nghĩ giám khảo không công bằng sao? Cảm thấy trình độ của em gái tôi không thể đạt được điểm cao như vậy? Cậu đã hoài nghi tính công bằng của cuộc thi thì sao không dám lớn tiếng nói ra? Ở đây chửi bới oán giận thì là hành vi đáng được khen ngợi sao?"

Cậu bé bị Cố Dịch Đồng làm cho nghẹn lời, ấp úng một lúc, cậu bé châm chọc: "Đừng có nói nhiều như vậy, người mù như cô ta đạt được điểm cao như vậy rõ ràng chính là có quỷ! Bây giờ còn đang giả vờ giả vịt mò mẫm bản nhạc gì đó, tôi thấy rằng cô ta không nhất định là xem hiểu nhạc phổ đâu! Có thể tiến vào vòng hai ai biết có gì mờ ám hay không?"

"Tuổi cũng không lớn lắm nhưng sao trong lòng nhiều điều cong vẹo vậy? Gặp ai cũng đều nghĩ là người xấu?", lần này Cố Dịch Đồng thật sự nở nụ cười, ánh mắt cô ôn hoà nhìn cậu bé: "Vòng thi đấu hôm qua là thi công khai, em gái tôi trình độ thế nào cậu không nghe thấy sao? Nếu cậu thật sự nghi ngờ thì không sao cả, ban tổ chức có video thi đấu ngày hôm qua, chúng ta cùng nhau xem thử? Xem thử xem điểm số của em gái tôi có bị làm mờ ám không nhé?"

Nói xong, Cố Dịch Đồng liền thúc giục cậu bé cùng đi tìm người của ban tổ chức.

Dù sao tuổi tác cậu bé không lớn, lời nói ra chỉ là nhất thời kích động lẫn không phục trong lòng mới có thể nói như vậy. Vốn chỉ xúc động nói ra không hề nghĩ tới hậu quả, không đủ can đảm để tìm gặp người của ban tổ chức để chất vấn. Lúc này bị Cố Dịch Đồng ép sát có chút hoảng rồi.

Lúc này một người phụ nữ chạy tới, bảo vệ cậu bé phía sau, cô ta nhìn Cố Dịch Đồng với vẻ mặt cảnh giác, ngữ khí không tốt lắm: "Dương Dương, làm sao vậy? Cô là ai? Bắt nạt con trai tôi hả?"

Sau đó, người phụ nữ quay lại nhìn cậu bé và hỏi chuyện gì đang xảy ra. Cậu bé tên Dương Dương đem sự tình kể cho người phụ nữ nghe, cũng không có che giấu điều gì.

Nhưng ai biết rằng sau khi nghe xong, người phụ nữ không những không hối lỗi mà càng tỏ ra quả quyết hơn: "Con tôi nói đúng! Cô ta là người mù ở vòng đấu loại làm sao lại điểm cao như vậy, nói không có quỷ ai tin chứ! Kéo hai tiếng Cello liền thật giả lẫn lộn mà so tài? Thực sự là chuyện cười!"

Cố Dịch Đồng bị lời nhận xét của người phụ nữ làm cho tức chết, đang muốn mở miệng nói lại thì giọng của Triệu Nhã Tô vang lên từ phía sau: "Vậy thì làm sao mới có thể không thật giả lẫn lộn?"

Triệu Nhã Tô kìm nén cơn tức giận trong lòng, chậm rãi đi về phía mấy người bọn họ.

Ngày hôm qua không có ai chú ý bọn họ, cũng không có người nhận ra Triệu Nhã Tô, lúc này ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người cô ấy, có người hít vào một ngụm khí lạnh, kinh ngạc thốt lên: "Là Triệu Nhã Tô!"

Loại cuộc thi nhỏ này thực sự thu hút được Triệu Nhã Tô thì cũng giống như hoạt động ở trường mẫu giáo mà hấp dẫn được siêu sao lên sân khấu biểu diễn vậy, làm cho người ta khó có thể tin được.

Cậu bé cũng nhận ra Triệu Nhã Tô, một mặt khiếp sợ nhìn cô ấy hướng bọn họ bước tới.

Triệu Nhã Tô đi tới trước mặt bọn họ, đứng lại, nhìn người phụ nữ kia rồi hỏi lại một lần nữa: "Như thế nào mới không coi là thật giả lẫn lộn? Trình độ thế nào mới có thể tham gia thi đấu?"

Người phụ nữ nhìn Triệu Nhã Tô có chút quen mắt, nhíu nhíu mày, cậu bé phía sau kéo tay áo người phụ nữ và thì thầm: "Mẹ, đây là Triệu Nhã Tô, cô Triệu đó. Lúc trước con cho mẹ xem thật nhiều video của cô ấy, [Nữ nhi hồ] là do cô ấy sáng tác!"

Được cậu bé nhắc nhở, người phụ nữ chợt nhớ ra, thấy Triệu Nhã Tô thì vẻ mặt trở nên kích động, cô ta xoa xoa tay, vội vàng nói với Triệu Nhã Tô: "Cô Triệu, chào cô chào cô! Có thể nhìn thấy cô thật sự tôi rất vui, nào nào, Dương Dương, mau đến đây!"

Triệu Nhã Tô vừa xuất hiện, dáng vẻ hung hãn của người phụ nữ đó trong nháy mắt biến mất, đem Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh ném ra sau đầu, trong mắt chỉ có Triệu Nhã Tô.

Cô ta kéo cậu bé phía sau đến trước mặt mình và nói: "Cô Triệu, con trai của tôi rất ngưỡng mộ cô, bình thường ở nhà không có chuyện gì liền xem video của cô, còn chuyên nghe các ca khúc cô sáng tác đó!"

Cậu bé lo lắng lắp bắp: "Cô... cô Triệu, cô khoẻ!"

Triệu Nhã Tô cau mày nhìn hai người, bầu không sau khi khí yên lặng mấy giây, Triệu Nhã Tô quay người đi về phía Hạ Lộc Sanh, sau đó dẫn Hạ Lộc Sanh đi tới trước mặt người phụ nữ và cậu bé.

"Vừa rồi ở cửa tôi nghe thấy lời của cô, hình như là đối với trình độ học trò của tôi rất hoài nghi. Như vậy đi, vì để cho các người yên tâm, cũng vì trả lại sự trong sạch cho học trò của mình, chúng ta sẽ đi tìm người của ban tổ chức ngay, đem video ngày hôm qua ra xem thử coi học trò của tôi được điểm cao đến tột cùng là có quỷ hay không!"

Triệu Nhã Tô vừa nói ra, xung quanh là một trận tiếng hít vào.

Người mù này vậy mà lại là học trò của cô Triệu!

Cả người phụ nữ và cậu bé kia đều sững sờ, một lúc sau, người phụ nữ lúng túng nở nụ cười: "Hóa ra là học trò của cô Triệu, thảo nào kéo đàn hay như vậy. Cô Triệu đừng nóng giận, vừa rồi là tôi nổi nóng nói lung tung, không thể coi là thật, cô gái này ngày hôm qua kéo đàn tôi cũng có nghe, rất tốt!"

Nghe người phụ nữ nói, lông mày Hạ Lộc Sanh khẽ nhíu, nhưng không hề nói gì.

Người phụ nữ kéo cậu bé lại và nói: "Dương Dương, còn không mau xin lỗi đi!"

Cậu bé kinh ngạc nhìn người phụ nữ, nhưng không thể chịu nổi xô đẩy của bà ta mà chậm rãi đến trước mặt Hạ Lộc Sanh, ngữ khí có chút không tình nguyện: "Xin lỗi!"

Người phụ nữ nghĩ rằng sự tình như vậy là xong, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ai biết Hạ Lộc Sanh vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng.

"Tôi không tha lỗi!"

Cả người phụ nữ và cậu bé đều sửng sốt.

Cố Dịch Đồng nhìn nghiêng về phía Hạ Lộc Sanh, cô gái nhỏ trên mặt mang theo vẻ bình tĩnh, cô thậm chí không nhìn ra được sự tức giận của em ấy, sau khi nhìn một lúc, Cố Dịch Đồng không khỏi mỉm cười, bước lên trước cầm lấy tay của Hạ Lộc Sanh, nói: "Đi thôi, cuộc thi sắp bắt đầu rồi, còn nhớ nhạc phổ nữa!"

Hạ Lộc Sanh ngoan ngoãn gật đầu, theo Cố Dịch Đồng ngồi trở lại vị trí, đặt bản nhạc chữ nổi lên đùi, lần nữa mò mẫm.

Từ sự việc lần trước với Tôn Bình Chi, mẹ Cố liền cảm thấy Hạ Lộc Sanh nhìn mềm yếu dễ bị bắt nạt nhưng thật ra hoàn toàn không phải vậy, ngay lúc nghe được Hạ Lộc Sanh mở miệng, mẹ Cố càng chắc chắn hơn về ý nghĩ này.

Triệu Nhã Tô cũng không nghĩ tới cô gái nhỏ lại có tính cách như vậy, nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của người phụ nữ và cậu bé, cô cảm thấy thật hả giận, khẽ cười một tiếng quay đầu nhìn về phía Cố Dịch Đồng đang dắt người đi.

Chuyện xảy ra ở hậu trường cuối cùng đã kinh động đến ban tổ chức. Khi biết có Triệu Nhã Tô ở đây, một số giám khảo đã kích động đến hậu trường, đồng thời họ cũng có chút xấu hổ như kiểu múa rìu qua mắt thợ, bình luận ở trước mặt Triệu Nhã Tô cũng thật là.... không nói ra được cảm giác xấu hổ.

Triệu Nhã Tô được ban tổ chức mời đi, hậu trường trở lại yên tĩnh, ánh mắt lúc trước lặng lẽ nhìn đánh giá Hạ Lộc Sanh giờ khắc này đổi thành ghen tị. Hạ Lộc Sanh không biết suy nghĩ của người khác, cô đang nghĩ về chuyện khác.

Cố Dịch Đồng thấy ngón tay đang dò chữ nổi của Hạ Lộc Sanh không nhúc nhích, ngước mắt nhìn về phía em ấy: "Lộc Sanh, nghĩ gì thế? Bởi vì chuyện mới vừa rồi mà không vui sao?"

Hạ Lộc Sanh hoàn hồn, sau đó lắc đầu: "Không phải, em chỉ đột nhiên hiểu rõ có danh tiếng thật sự là một chuyện tốt".

Cố Dịch Đồng cùng mẹ Cố liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt nhau nhìn thấy sự ngạc nhiên của đối phương.

Mẹ Cố cau mày: "Lộc Sanh..."

Mím môi, cô sắp xếp lại ngôn ngữ một hồi, sau khi rõ ràng mới mở miệng: "Trước khi cô Triệu đến, thái độ của bọn họ đối với con là khinh thường, nhưng khi cô Triệu xuất hiện, họ thậm chí lời phản bác cũng không nói ra. Chỉ cần nói con là học trò của cô ấy bọn họ liền đổi miệng đi nịnh nọt, bọn họ thật sự tán đồng với khả năng của con sao? Không phải, để cho bọn họ khuất phục chính là cô Triệu, bọn họ tán đồng với cái danh học trò của cô Triệu mà thôi!"

Dừng một chút, cô gái nhỏ tiếp tục: "Nếu muốn được công nhận, muốn không còn ai hoài nghi trình độ của con, không còn ai dám ở trước mặt con nói xằng nói bậy thì đầu tiên phải có thực lực cùng với tiếng tăm. Chị Dịch Đồng, em nhất định sẽ trở nên giống như cô Triệu vậy!!", sau đó sẽ không cần chị phải vì em mà tranh chấp với người khác như vậy.

Vẻ mặt Hạ Lộc Sanh kiên định.

Ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện, người khác luôn gọi cô là người mù nhưng cô căn bản không để chuyện này trong lòng. Trước khi đến thành phố S, ở sân bay Trần Gia Nhạc có nói một câu cô thật giống như là không nhìn thấy thì cô liền nhạy cảm muốn trốn vào vỏ ốc của bản thân nhưng mà vừa rồi người phụ nữa cùng cậu trai kia xem thường cô như vậy, cô thậm chí cũng không quan tâm mà chỉ tức giận vì cô không đủ mạnh mẽ.

Bất tri bất giác, thật giống như có cái gì đó đã không còn giống như lúc trước.

Cố Dịch Đồng trong lúc nhất thời không biết làm sao đáp lại, chỉ đưa tay sờ sờ đầu Hạ Lộc Sanh.

Lại qua một hồi lâu, giọng nói của người dẫn chương trình vang lên phía trước, cuộc thi sắp bắt đầu. Tâm tư của Cố Dịch Đồng từ chuyện vừa rồi thu lại, cẩn thận đem đàn Cello kiểm tra một lần, sau đó chờ đưa Hạ Lộc Sanh lên sân khấu.

Mỗi người có thời gian mười phút, thật nhanh đã đến lượt của Hạ Lộc Sanh lên sân khấu.

Cố Dịch Đồng nắm tay dẫn Hạ Lộc Sanh đưa lên sân khấu như ngày hôm qua. Lần này ban giám khảo và khán giả theo dõi hành động của Cố Dịch Đồng đều im lặng.