Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 41-2



Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor và Beta: Thượng Chi Phong

Chương 41.2:

Trong nháy mắt Cố Dịch Đồng như rơi vào hầm băng, trước mắt một trận biến thành màu đen, lỗ tai ong ong một lúc lâu, sau đó mới kiềm chế giọng nói run rẩy hỏi: "Bệnh viện nào?"

"Bệnh viện thành phố!"

"Con biết rồi!", một chữ cũng không dám hỏi nhiều, Cố Dịch Đồng hoảng loạn cúp điện thoại, lao ra khỏi nhà hàng thịt nướng.

Đôi tay cầm vô lăng của Cố Dịch Đồng không thể kìm chế được sự run rẩy, Lộc Sanh, không được gặp chuyện xấu, van cầu em, em nhất định phải kiên cường, không được gặp chuyện xấu.

Càng là nóng ruột, càng không thuận lợi, hướng đi tới bệnh viện thành phố bị kẹt xe thành một hàng dài, phóng tầm mắt nhìn cũng không thấy được điểm bị chặn, Cố Dịch Đồng mạnh mẽ đấm mạnh vào tay lái.

Đang lúc này cửa kính ô tô của cô bị đập, cảnh sát giao thông nhìn chằm chằm vào cô một cách hung dữ, ra hiệu cho cô xuống xe.

Cố Dịch Đồng đầu óc rối tung lên, thấy cảnh sát giao thông nhất thời không phản ứng gì, khi cảnh sát giao thông định đập cửa kính xe lần nữa, cô mới nhận ra là đang bảo cô xuống xe.

Chân vừa đứng ở trên đất, cảnh sát giao thông trước mặt liền bắt đầu nổi giận đùng đùng khiển trách: "Cô không muốn sống nữa đúng không? Nơi này không phải cao tốc! Xe của cô chạy nhanh như vậy có phải muốn đi tìm chết không?"

Mấu chốt là khổ cho bọn họ đuổi theo cô, đuổi theo nhanh hơn thì sợ có chuyện mà chạy chậm thì sợ đuổi không kịp cô.

Cô không nghe vào lời nào của cảnh sát giao thông, cô nhìn hàng xe trước mắt, nhìn nó chuyển động chậm chạp, sợ là ít nhất phải ùn tắc một hai tiếng đồng hồ.

Sau khi cảnh sát giao thông phê bình giáo dục một trận, bỗng nhiên cau mày, ngửi một cái: "Cô uống rượu còn lái xe??? Cô đây là muốn bị tịch thu bằng lái cùng nộp phạt một nghìn tệ he! Cô theo tôi về đồn cảnh sát một chuyến, trước tiên kéo xe đi trước..."

Lời còn chưa nói hết, người trước mặt đột nhiên lao vào dòng xe.

Cảnh sát giao thông trợn mắt ngoác mồm nhìn người chạy đi, sau khi phản ứng lại trong lòng lửa giận nổi lên, đuổi theo: "Còn dám chạy!?!?"

Trong đầu Cố Dịch Đồng không có gì khác, cô chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện và gặp Hạ Lộc Sanh mà thôi.

Nhanh chóng lao vào dòng xe cộ đông đúc, thỉnh thoảng va vào xe của người khác, nhưng cố nhịn đau cũng không lo được nói câu xin lỗi, Cố Dịch Đồng cắm đầu chạy về phía trước.

Sau hai mươi phút, cô nhìn thấy bệnh viện, hai chân cô mềm nhũn suýt nữa quỳ trên mặt đất, cô khập khiễng bước vào bệnh viện, run rẩy lấy điện thoại di động ra, hai tay run run không tự chủ được.

Gọi vào số của mẹ Cố, sau khi nhấc máy thì run giọng hỏi: "Lầu mấy?"

Mẹ Cố ngồi ở cửa phòng cấp cứu, nhìn thấy Cố Dịch Đồng đang đi về phía mình với gương mặt trắng bệch, đầu tóc rối bù, trong nháy mắt nước mắt không kềm được, che miệng khóc lớn.

Ánh mắt Cố Dịch Đồng gắt gao nhìn bảng hiệu treo ba chữ "Đang cấp cứu", sức lực chạy đi khi nãy không còn nữa, đôi chân nặng ngàn cân, khó khăn sải bước về phía mẹ.

Mẹ Cố nhìn thấy bộ dáng này của Cố Dịch Đồng, cảm thấy hổ thẹn, cảm thấy có lỗi, mẹ Cố khóc không thành tiếng: "Xin lỗi, xin lỗi con!!".

Cố Dịch Đồng há miệng, muốn an ủi mẹ Cố nhưng cái gì cũng không nói ra được.

"Mẹ đừng khóc, Lộc Sanh sẽ không có chuyện gì, chúng ta đợi em ấy ra", qua một lúc lâu, Cố Dịch Đồng mới đờ đẫn nói.

Sau mấy lời đó là vô tận trầm mặc, hai người song song ngồi ở bên trên ghế ngoài phòng cấp cứu, mẹ Cố không ngừng mà khóc, còn Cố Dịch Đồng thì không nói câu nào.

Chờ đợi dài lâu mà tuyệt vọng, Cố Dịch Đồng cảm giác mình lúc còn sống đều hao tốn thời gian ở nơi này. sự ngột ngạt tăm tối trước đây khi Lộc Sanh tự sát lại hiện về, hô hấp đều thật khó khăn, cô không kìm được giơ tay kéo cổ áo ra, thở hỗn hển như sắp không thở được.

Cổ áo len dường như đã biến thành một đôi tay hung dữ và mạnh mẽ bóp chặt cổ Cố Dịch Đồng, khiến cảm giác ngột ngạt kéo dài, cử động nhỏ của Cố Dịch Đồng chậm rãi đã biến thành giãy dụa, cô liều mạng kéo cổ áo ra..

Mẹ Cố phát hiện có điều gì đó không ổn ở Cố Dịch Đồng, bà hoảng sợ kéo con gái lại: "Dịch đồng, Dịch Đồng, con làm sao vậy Dịch Đồng..."

Cố Dịch Đồng không thể trả lời, cô không thở được cũng không thể nói được. Cổ áo bị cô kéo đến biến dạng, "bộp" một tiếng nhỏ, chiếc cúc áo khoác của cô đã bị bung ra trong khi Cố Dịch Đồng giãy dụa kéo, nút rơi trên mặt đất, nảy vài lần tạo thành thanh âm lanh lảnh.

Trong phút chốc, thân thể Cố Dịch Đồng mềm nhũn, dựa vào chiếc ghế phía sau thở hổn hển, không khí... không khí vẫn còn, cô còn sống... còn sống.

Mẹ Cố gần như suy sụp, bà ôm Cố Dịch Đồng không dám khóc lớn tiếng, nhưng lại tuyệt vọng hoảng sợ.

Cũng không biết trải qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu được mở ra từ bên trong. Cố Dịch Đồng cùng mẹ Cố "xoạt" một tiếng đứng lên, nhìn về phía cửa một cách lo lắng. Khi cánh cửa mở ra hoàn toàn, ngược lại lùi bước sợ hãi.

Bác sĩ bước ra ngoài, tháo khẩu trang xuống, nhìn hai người rồi hỏi: "Các người có phải là người nhà của bệnh nhân bên trong không?"

Cố Dịch Đồng gật đầu, căng thẳng nói không lưu loát: "Đúng, chúng tôi là... là người nhà, em... em gái tôi.... thế nào rồi?"

"Đã cấp cứu xong, tính mạng có thể giữ được nhưng còn đang trong giai đoạn nguy hiểm. Phải xem tình huống trong hai mươi bốn giờ này, có thể vượt qua thì sẽ không sao".

Vẫn đang gặp nguy hiểm, khuôn mặt của Cố Dịch Đồng trắng bệch.

Bác sĩ nhìn dáng vẻ Cố Dịch Đồng thất thần chán nản, không đành lòng nói: "Tỉ lệ vượt qua an toàn là khoảng bảy mươi phần trăm, cô cũng đừng quá lo lắng, sẽ không sao đâu."

Vừa nói xong, Hạ Lộc Sanh ở trên giường bệnh được đẩy ra, trên trán quấn vòng vòng băng gạc trắng tươi, cánh tay treo bình dịch, mũi miệng được chụp bình dưỡng khí. Thân hình Cố Dịch Đồng run lên, cùng mẹ Cố đỡ nhau đi lên, vừa đi được hai bước muốn đến bên người Hạ Lộc Sanh đã bị y tá đưa tay ngăn cản.

"Bây giờ chúng tôi sẽ đưa bệnh nhân đến phòng chăm sóc đặc biệt."

Hai y tá khác đẩy Hạ Lộc Sanh đi về phía trước, tiến vào thang máy, Cố Dịch Đồng cùng mẹ Cố theo sát đi vào, đến phòng chăm sóc đặc biệt trên tầng bốn. Cố Dịch Đồng nhìn họ đẩy Hạ Lộc Sanh vào phòng.

Cô cùng mẹ Cố hai người ngồi ở ngoài cửa.

"Đến tột cùng là chuyện quái gì đã xảy ra vậy mẹ???", cho tới giờ khắc này, Cố Dịch Đồng mới bắt đầu hỏi nguyên nhân.

Mẹ Cố vừa hối hận vừa tức giận cúi đầu: "Hôm nay đi du xuân mọi người rất vui nên nói muốn chơi lâu một chút. Lúc tối vốn là định đi về nhưng lại gặp phải một đám trẻ choai choai, cầm mấy dụng cụ nói muốn xem các hành tinh, xem sao, nói chúng ta chiếm chỗ của bọn họ, bảo chúng ta nhanh nhanh đi đi. Đám nhỏ kia nói chuyện rất tục tĩu, giáo viên cùng phụ huynh đều tức giận, vốn định đi liền không đi nữa. Đám nhỏ kia không đuổi được chúng ta nên giở trò với chúng ta".

"Lúc đó Lộc Sanh đang ngồi bên sông. Con bé nghe thấy động tĩnh trong dòng nước, thấy thích thú nên muốn ngồi nghe lâu một chút. Mẹ... mẹ thấy Lộc Sanh đang rất vui nên không ngăn con bé lại. Cũng không bao lâu thì Lộc Sanh nói với mẹ là thấy lạnh nên để mẹ giúp con bé cầm áo khoác tới, mẹ liền quay đi, kết quả...."

Nói tới đây, âm thanh mẹ Cố bắt đầu run rẩy: "Kết quả mẹ còn chưa kịp cầm áo khoác th đãì nghe thấy có người hét lên Lộc Sanh rơi xuống nước. Chờ lúc Lộc Sanh được cứu lên thì đã hôn mê, mọi người vội vàng gọi cấp cứu, nhưng... nhưng.... đường bị tắc... cấp cứu tới rất chậm..."

Nghe xong mẹ Cố nói, Cố Dịch Đồng thở ra một hơi, lau mặt rồi một lần nữa xốc lại tinh thần: "Lộc saSh sẽ không có chuyện gì đâu!".

Lời này không biết là nói cho mẹ Cố hay là đang tự nói với bản thân mình.

"Chạy hả! Chạy tiếp đi! Để coi cô còn chạy đi đâu! Xe cũng không cần đúng không?", thanh âm đột ngột từ trên hành lang truyền tới, Cố Dịch Đồng cùng mẹ Cố theo bản năng nhìn sang, cảnh sát giao thông thở hồng hộc trừng mắt nhìn Cố Dịch Đồng.

Cảnh sát giao thông: "Cô chạy cũng rất nhanh ha. Tôi phải xem camera giám sát hai tiếng rưỡi mới biết cô chạy tới đây. Đi thôi, theo tôi về đồn cảnh sát một chuyến!"

Mẹ Cố ngẩn ra, nhìn một chút Cố Dịch Đồng lại nhìn một chút cảnh sát giao thông: "Dịch Đồng, này, chuyện gì vậy?"

Cố Dịch Đồng không muốn để mẹ Cố lo lắng cho mình, mím mím môi, nói: "Đây là bạn con, tìm con có việc. Mẹ, mẹ ở đây coi chừng Lộc Sanh nha. Con đi với anh ta một chút rồi trở lại nhanh thôi".

Nói xong, Cố Dịch Đồng đứng dậy hướng về cảnh sát giao thông đi tới, khập khiễng từng bước, người cảnh sát giao thông nhìn Cố Dịch Đồng nhíu nhíu mày, chợt nhận ra đây là tầng của phòng chăm sóc đặc biệt.

"Đồng chí cảnh sát, phiền phức anh theo tôi tới đây nói", sau khi đến gần Cố Dịch Đồng nhỏ giọng.

Cảnh sát giao thông chần chờ liếc mắt nhìn Cố Dịch Đồng, theo cô vào lối thoát hiểm, đứng ở đầu cầu thang, cảnh sát giao thông nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Cố Dịch Đồng: "Cô muốn nói gì với tôi?"

Cố Dịch Đồng không có quanh co lòng vòng, cô nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi vi phạm quy định là lỗi của tôi, giấy phép lái xe để trên xe. Tôi không thể đến đội cảnh sát giao thông với anh. Anh cũng thấy rồi đó, em gái tôi mới từ trong phòng cấp cứu ra, hiện tại còn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ nói hai mươi bốn giờ này là giai đoạn nguy hiểm, tôi không thể rời đi."

Cảnh sát giao thông kinh ngạc nhìn Cố Dịch Đồng, hắn nhíu nhíu mày, chần chờ chốc lát hỏi: "Cô lái xe nhanh như vậy, để đến bệnh viện?"

Cố Dịch Đồng gật đầu.

Cảnh sát giao thông trù trừ một chút, lại hỏi: "Sau khi tôi ngăn cô lại, cô xoay người bỏ chạy là để đến bệnh viện gặp em gái sao?"

Cố Dịch Đồng lại tiếp tục gật đầu.

Cảnh sát giao thông nhất thời không biết nói gì, hắn xem camera giám sát khẳng định người trước mặt từ từ Đại Kiều một đường chạy tới. Lúc xem camera hắn còn cảm khái người này là vận động viên đúng không? Nếu không thì một cô gái sao có thể chạy nhanh như vậy. Nhưng lúc này...

Bầu không khí im lặng hồi lâu, Cố Dịch Đồng ngẩng đầu nhìn cảnh sát giao thông, trong mắt hiện lên vẻ cầu xin: "Được không? Hiện tại tôi thật sự không thể quay lại đồn cảnh sát giao thông với anh, tôi phải troong chừng em gái tôi".

Cảnh sát giao thông bắt gặp ánh mắt của Cố Dịch Đồng, lòng kịch liệt run lên, hắn không đành lòng lại nhìn, cúi đầu xem cầu thang dưới chân, "Cô... cô an tâm chăm sóc em gái mình đi. Xe nhất định phải bị kéo về đồn, bất quá tôi thay cô ghi biên bản, bằng lái cùng tiền phạt, chờ em gái cô xuất viện rồi hãy nói đi. Tôi sẽ cho cô thời gian"

Cố Dịch Đồng cảm kích hướng cảnh sát giao thông cúi đầu cảm ơn: "Cảm ơn anh rất nhiều!"

Sau khi cảnh sát giao thông đi rồi, Cố Dịch Đồng không có lập tức đi ra ngoài mà là ngồi ở trên bậc thang của lối thoát hiểm, không có ai ở đó, Cố Dịch Đồng yếu đuối liền lộ ra. Cô nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, đôi mắt chậm rãi ướt át.

Lộc Sanh bị tai nạn, không thể trách Lộc Sanh cũng không thể trách mẹ, cuối cùng là cô không có chăm sóc tốt Lộc Sanh nên hôm nay mới xảy ra chuyện như thế này. Là cô để Lộc Sanh đi trung tâm đào tạo, là cô từ chối đi du xuân cùng em ấy, Cố Dịch Đồng đem sai lầm quy kết ở trên người mình.

Trong đầu bất giác nghĩ đến chuyện ở chung với Hạ Lộc Sanh.

—— Khi đưa Lộc Sanh về nhà từ Ma Bà Đậu Hủ, cô nói với em ấy: "Chúng ta về nhà, Lộc Sanh".

——Khi Lộc Sanh mẫn cảm bất an không tự tin, cảm giác mình sẽ gây rắc rối cho người khác, là sự tồn tại dư thừa, cô nói: "Lộc Sanh, em không phải là gánh nặng, em là sự tiếp nối của dì Hạ trên thế giới này, là bảo bối của chúng tôi".

——Trong khi chơi xe điện đụng, cô thề son sắt nói cho Lộc Sanh: "Tin tưởng tôi, Lộc Sanh, tôi sẽ không để em gặp nguy hiểm".

"Ding Ding Ding..." nhạc chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Dịch Đồng, cô không có tâm tư nhấc máy, đơn giản tùy ý để chuông điện thoại không ngừng vang lên. Sau khi tự động cúp máy, xung quanh trở lại im lặng.

Bị một cú điện thoại làm cho tỉnh táo lại, Cố Dịch Đồng tự giễu nở nụ cười, mày dựa vào cái gì mà muốn Lộc Sanh tin tưởng mày? Đây là cái mà mày nói là sẽ không để Lộc Sanh gặp phải nguy hiểm? Cố Dịch Đồng ơi Cố Dịch Đồng.

Cố Dịch Đồng nhếch môi, viền mắt đỏ bừng, sau khi ngồi ngơ ngác nửa ngày, đột nhiên giơ tay cho mình một cái tát, bộp một tiếng, đỏ bừng nửa bên mặt. Lộc Sanh nếu như có chuyện gì, Cố Dịch Đồng mày liền hối hận xưng tội cả đời đi.