Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 42



Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Beta: Thiên Lam

Chương 42:

Từ lối thoát hiểm đi ra, Cố Dịch Đồng đã sắp xếp lại hết cảm xúc của mình, mẹ Cố nhìn dấu tay đỏ rực trên mặt con gái, giật mình, lập tức viền mắt đỏ bừng, môi mấp máy: "Dịch Đồng...."

"Mẹ, mẹ về trước đi. Phòng khách chỉ có một chiếc giường, chúng ta đều ở đây cũng không có ích gì", Cố Dịch Đồng ngắt lời mẹ Cố.

Mẹ Cố không chút nghĩ ngợi từ chối, "Mẹ làm sao có thể quay về được chứ, Lộc Sanh còn đang ở bên trong".

Ngồi xuống bên cạnh mẹ Cố, Cố Dịch Đồng kìm nén cảm xúc trong lòng, nói với mẹ mình: "Mẹ, Lộc Sanh đang ở phòng chăm sóc đặc biệt. Chúng ta không thể vào chăm sóc em ấy, con cũng ở đây rồi. Tối nay mẹ trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đến đây thay với con. Hai chúng ta chia nhau ra, như vậy mới có thể chăm sóc cả ngày cho Lộc Sanh được".

"Có thể...", nhưng hiện tại Lộc Sanh còn đang trong giai đoạn nguy hiểm, bà làm sao có thể yên tâm trở về nghỉ ngơi?

Bắt gặp ánh mắt của Cố Dịch Đồng, mẹ Cố nhất thời không nói được gì, ánh mắt bà hướng về nơi khác, chậm rãi gật đầu.

Mười một giờ đêm, y tá đến phòng chăm sóc đặc biệt để kiểm tra tình hình, thấy Cố Dịch Đồng đang ngồi ở cửa ngẩn người thì sửng sốt, y tá ân cần nhắc nhở: "À... Cô ơi, chúng tôi có phòng nghỉ cho gia đình, cô có thể đi đến đó để nghỉ..."

Cố Dịch Đồng hướng y tá kéo kéo khóe miệng: "Cảm ơn, tôi biết rồi".

Y tá vào phòng để xem tình hình của Hạ Lộc Sanh, sau khi bước ra, cô ấy nhìn vào mắt Cố Dịch Đồng, không đợi Cố Dịch Đồng hỏi cô đã nói: "Tình trạng của bệnh nhân rất ổn định."

Trái tim căng thẳng của Cố Dịch Đồng khẽ buông lỏng.

Y tá cứ đều đặn mỗi giờ đến đây kiểm tra một lần. Năm giờ sáng, y tá nhìn Cố Dịch Đồng đã ngồi bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt cả đêm, cô có chút không chịu nổi, một lần nữa thuyết phục, "Cô nên về phòng khách cho gia đình nghỉ ngơi một chút đi. Một ngày còn dài lắm, cứ như vậy thân thể cô sẽ không chịu nỗi".

Cố Dịch Đồng lại hướng y tá mỉm cười, nhưng không trả lời, y tá lắc đầu bất lực rồi quay đi.

Sau khi y tá đi xa, nụ cười trên mặt Cố Dịch Đồng cũng dần biến mất, thân thể không chịu nổi sao? Không chịu nổi mới đúng, Lộc Sanh hiện tại còn đang nằm trong đó, cô dựa vào cái gì mà có thể dễ chịu?

Vào buổi sáng, mẹ Cố mang theo bữa sáng vội vàng đến bệnh viện.

Nhìn Cố Dịch Đồng qua một đêm đã tiều tụy đi rất nhiều, mẹ Cố cực kỳ đau lòng: "Dịch Đồng, ăn một chút gì đi con".

Cố Dịch Đồng xua tay từ chối: "Con không đói".

"Vậy con trở về nghỉ ngơi đi, mẹ sẽ coi chừng Lộc Sanh".

Cố Dịch Đồng: "Con không mệt, tí nữa rồi đi".

Nhìn bộ dáng này của Cố Dịch Đồng, mẹ Cố càng cảm thấy có lỗi, Lộc Sanh là đi cùng bà mà xảy ra chuyện, nếu như bà trông coi Lộc Sanh thật kỹ thì con bé đã không có chuyện gì, Dịch Đồng cũng sẽ không như thế này.

Mẹ Cố giống như một đứa trẻ mắc lỗi không biết làm sao để bù đắp, bà luống cuống đứng trước mặt Cố Dịch Đồng: "Dịch Đồng, là lỗi của mẹ. Mẹ đã không chăm sóc tốt cho Lộc Sanh..."

Cố Dịch Đồng bị vẻ mặt hoảng sợ của mẹ làm cho nhói đau, cô miễn cưỡng xốc lên tinh thần, nắm tay mẹ mình: "Mẹ, đừng nói vậy, con không trách mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, Lộc Sanh sẽ không có chuyện gì đâu".

Mẹ Cố nắm ngược lại tay của Cố Dịch Đồng, viền mắt đỏ lên.

Tám giờ, bác sĩ đến kiểm tra phòng bệnh, mười phút sau khi vào, bác sĩ mang theo vẻ tươi cười đối với mẹ Cố cùng Cố Dịch Đồng nói: "Đừng lo lắng, bệnh nhân đang trong tình trạng ổn định".

"Có điều...", bác sĩ đột ngột nói, trong lòng Cố Dịch Đồng căng thẳng, bác sĩ nói: "Trên đầu bệnh nhân bị va chạm phải khâu mấy mũi, trên trán nhất định sẽ để lại sẹo".

Hóa ra là để lại sẹo, Cố Dịch Đồng thở phào nhẹ nhõm, sau khi thanh tĩnh lại mới phát giác bản thân đang đổ mồ hôi lạnh cả người: "Thân thể em ấy có vấn đề gì không ạ?"

Vào giữa buổi sáng, Cố Dịch Đồng nhận được điện thoại của Tề Điệp. Tề Điệp muốn đến thăm Hạ Lộc Sanh, Dịch Đồng cự tuyệt: "Không cần tới, Lộc Sanh đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, cậu đến cũng không gặp được. Đại Điệp, phía công ty mấy ngày này mình sẽ không đến, khổ cực cho cậu rồi".

Sau ngày hôm qua, Tề Điệp đã triệt để hiểu rõ Hạ Lộc Sanh ở trong lòng của Cố Dịch Đồng quan trọng như thế nào. Nghe Cố Dịch Đồng nói vậy, Tề Điệp vội nói: "Không sao không sao, công ty giao cho mình, cậu yên tâm. Cậu cứ ở bệnh viện chăm sóc tốt cho Lộc Sanh đi".

"Cảm ơn".

Cúp điện thoại, Cố Dịch Đồng có chút mệt mỏi dựa vào trên tường phía sau, nhắm mắt chốc lát rồi quay trở lại cửa phòng chăm sóc đặc biệt. Cố Dịch Đồng theo thói quen nhìn vào ô cửa sổ trên cửa, vừa nhìn nhất thời ngây ngẩn cả người.

Cô đột ngột quay đầu lại, gọi mẹ: "Mẹ, mẹ mau đến xem, đến xem, Lộc Sanh có phải đã tỉnh rồi hay không? Có phải em ấy đang cử động không?"

Mẹ Cố đột nhiên đứng dậy, vội vàng bước tới trước cửa sổ, nhìn vào trong, giọng nói của bà run lên vì kích động: "Đúng, đúng, Lộc Sanh đang cử động. Tay Lộc Sanh đang động..."

Hạ Lộc Sanh trên giường bệnh, tay treo bình dịch đang khẽ đưa lên trên, tựa hồ muốn đem mặt nạ dưỡng khí trên mặt cởi ra, bởi vì cử động của cô, ống truyền dịch có một dòng máu đỏ tươi chảy ngược vào.

Đồng tử của Cố Dịch Đồng co rút lại, lập tức quay sang chạy đến phòng làm việc của bác sĩ: "Bác sĩ! Bác sĩ! Em gái tôi tỉnh rồi!!! Tay em ấy vừa động, máu đã tràn vào ống truyền dịch rồi!!!"

Bác sĩ sửng sốt, phản ứng xong liền đứng dậy đi theo Cố Dịch Đồng đến xem, phát hiện Hạ Lộc Sanh thật sự đang cử động thì vội vàng thay quần áo khử trùng xong lại vội vàng đi vào.

Cố Dịch Đồng cùng mẹ Cố đứng ở bên ngoài nhìn qua cửa sổ, bác sĩ đang đứng trước giường của Hạ Lộc Sanh, không ngừng ấn vào tay Hạ Lộc Sanh lại như đang cùng em ấy nói chuyện. Chỉ chốc lát sau, Hạ Lộc Sanh mới bình tĩnh lại, bác sĩ nhìn một chút kim truyền trên tay em ấy, một lần nữa đâm vào sau khi nó bị tuột ra khi em ấy cử động.

Không biết bác sĩ nói gì, Cố Dịch Đồng nhìn thấy Hạ Lộc Sanh khẽ gật đầu một cái.

Bước ra từ phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ nói với Cố Dịch Đồng: "Bệnh nhân đã tỉnh, tình trạng so với dự đoán của tôi thì tốt hơn nhiều lắm. Tỉnh lại nhanh như vậy thật đúng là phúc lớn mạng lớn. Bước đầu tôi đã kiểm tra thì không có dấu hiệu tổn thương não bộ cũng không có dấu hiệu não bị thiếu dưỡng khí cục bộ. Tuy nhiên, cần phải kiểm tra cụ thể đã, sau đó sẽ chụp CT và MRI não. Phổi của bệnh nhân có nước ứ đọng, tuy rằng hiện tại đã rút ra nhưng vẫn có khả năng bị viêm phổi, cần phải nằm viện quan sát một thời gian".

Cố Dịch Đồng gật đầu liên tục: "Tốt, tốt. Nên nằm viện theo dõi".

Bác sĩ đã nghe y tá nói Cố Dịch Đồng đã ở bên ngoài canh giữ suốt một đêm, ông ấy do dự, hỏi: "Người nhà bệnh nhân có thể đi vào thăm khoảng nửa tiếng. Tôi sẽ để y tá dẫn hai người đi thay quần áo vô trùng, hai người vào thăm nhưng phải giữ yên lặng, không cho phép ầm ĩ. Hơn nữa bây giờ bây giờ còn không biết bệnh nhân có bị tổn thương não hay không, vì vậy nên cố gắng không để bệnh nhân suy nghĩ nhiều".

"Cảm ơn bác sĩ", Cố Dịch Đồng không khống chế được ướt khóe mắt.

Sau mười phút, Cố Dịch Đồng cùng mẹ Cố bước vào phòng chăm sóc đặc biệt dưới sự hướng dẫn của y tá. Hai người thay trang phục vô trùng bước đi lặng lẽ vào phòng. Hạ Lộc Sanh mắt khép hờ nằm ở trên giường, trông giống như một con búp bê sứ dễ dàng tan vỡ khi đụng vào.

Cố Dịch Đồng vô cùng đau lòng, cô ấy bước tới, nhẹ giọng mở miệng: "Lộc Sanh!!"

Hạ Lộc Sanh vốn như một con rối vô hồn, khi nghe thấy giọng của Cố Dịch Đồng thì mở choàng mắt ra, cô hướng Cố Dịch Đồng nghiêng đầu sang.

"Lộc Sanh, em đừng sợ, tôi với dì Cố ở bên ngoài với em"

Y tá bước tới, tháo mặt nạ dưỡng khí của Hạ Lộc Sanh xuống, Hạ Lộc Sanh giật giật môi, suy yếu mở miệng: "Chị Dịch Đồng, em... em đang ở bệnh viện sao? Em không thích nơi này, ở đây có mùi rất khó chịu, em muốn về nhà~".

Cố Dịch Đồng dỗ dành: "Tôi cũng không thích nơi này, nhưng Lộc Sanh, em trước tiên hãy dưỡng bệnh thật tốt, chờ em khỏe mạnh rồi chị Dịch Đồng sẽ đưa em về nha".

Mẹ Cố nói theo: "Lộc Sanh, con cứ dưỡng bệnh thật tốt, chờ con khôi phục thì chúng ta lập tức về nhà".

Đảo mắt nửa tiếng đã qua, y tá nhắc nhở Cố Dịch Đồng đã hết giờ, Hạ Lộc Sanh cũng phải làm kiểm tra rồi.

Cố Dịch Đồng ôn nhu nói với Hạ Lộc Sanh: "Lộc Sanh, em đừng sợ, ngoan ngoãn làm kiểm tra, tôi cùng dì ở ngoài chờ em, sẽ ở bên cạnh em. Chúng tôi ở bên ngoài có thể nhìn thấy em, em không phải sợ nha".

Đến chiều mới có kết quả, bác sĩ nhìn vào kết quả kiểm tra hết sức ngạc nhiên: "Thật không thể tin được! Bệnh nhân được cứu khỏi đuối nước muộn năm phút, đã lâm vào trạng thái nguy kịch, có thể qua khỏi hay không cũng phải xem ý trời nhưng kết quả kiểm tra hiện tại cho thấy bệnh nhân ngoại trừ trong phổi ứ nước thì những chỗ khác đều không có vấn đề gì, rất nhanh đã tỉnh táo lại, chuyện này..."

Càng nghe Cố Dịch Đồng càng từ hoảng sợ trở nên vui mừng, cũng còn tốt, Lộc Sanh không có chuyện gì, cũng còn tốt....

Hạ Lộc Sanh thật may mắn. Tốc độ hồi phục của cô khiến bác sĩ phải kinh ngạc, hết lần này đến lần khác nói rằng thật khó mà tin được. Cố Dịch Đồng cùng mẹ Cố mỗi ngày đều vào quan sát Hạ Lộc Sanh nửa tiếng. Mỗi lần Cố Dịch Đồng cùng mẹ Cố đi vào thăm, khuôn mặt nhỏ của Hạ Lộc Sanh đều trở nên thật rạng rỡ mà lúc họ phải rời đi, tuy rằng không muốn nhưng cũng không có làm khó gì, Hạ Lộc Sanh ngoan ngoãn làm cho Cố Dịch Đồng đau lòng.

Một tuần sau, bác sĩ cuối cùng đã thông báo rằng Hạ Lộc Sanh có thể rời phòng chăm sóc đặc biệt chuyển đến phòng bệnh thường.

Dưới sự yêu cầu của mẹ Cố, Hạ Lộc Sanh được chuyển đến phòng bệnh VIP. Cố Dịch Đồng cùng mẹ Cố mỗi người ngồi một bên giường của Hạ Lộc Sanh.

"Lộc Sanh, con cảm thấy sao rồi? Có khó chịu ở đâu không? Trên đầu có đau hay không?", mẹ Cố nắm tay Hạ Lộc Sanh hỏi một loạt.

Trên đầu Hạ Lộc Sanh vẫn đang quấn băng gạc, cô lắc đầu: "Dì, con không sao."

Mẹ Cố vẫn không yên lòng, không ngừng mà hỏi Hạ Lộc Sanh có khó chịu chỗ nào hay không.

Cố Dịch Đồng trầm mặc nghe hai người nói chuyện, ánh mắt lẳng lặng rơi vào trên người Hạ Lộc Sanh, không biết đang suy nghĩ gì.

"Dì Cố, chị Dịch Đồng đâu...?", một lúc lâu, Hạ Lộc Sanh không nhịn được hỏi ra.

Mẹ Cố: "Chị Dịch Đồng của con ở đây, ở đây".

Cố Dịch Đồng nãy giờ vẫn không lên tiếng rốt cục đã mở miệng, cô nghiêng người về phía trước và nắm tay Hạ Lộc Sanh, nhẹ giọng nói: "Tôi ở đây".

Hạ Lộc Sanh người vừa rồi còn trò chuyện rất tốt với mẹ Cố, khi nghe đến giọng nói của Cố Dịch Đồng thì trong nháy mắt đột nhiên ủy khuất, giống như một đứa trẻ gặp phải vô vàn sợ hãi bàng hoàng, lộ ra sự yếu đuối trước mặt người mà mình có thể dựa vào.

Đã nhiều ngày trôi qua, Hạ Lộc Sanh không hề có biểu hiện như vậy khi ở trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Cô cầm lấy tay của Cố Dịch Đồng, nắm chặt lấy mang theo tiếng khóc nức nở, lung tung mở miệng nói chuyện không có trật tự: "Chị Dịch Đồng, lúc tỉnh lại em thật sợ hãi, em không biết mình đang ở đâu, mọi thứ thật yên lặng... Em không tìm được chị, nước thật sâu thật lạnh... Mỗi ngày em ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, chỉ có một mình em..."

Rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, Hạ Lộc Sanh lúc này mới lộ ra lòng mình. Không phải không sợ sệt, mà là không dám sợ hãi, chỉ có thể làm ra vẻ mình không sợ. Ngoại trừ y tá điều dưỡng, chung quanh đều là im lặng, yên lặng đến mức ngoại trừ tiếng tít tít của máy móc ra thì cô không nghe được bất kỳ thanh âm gì khác. Cô không nhìn được, chỉ có thể dựa vào thính giác nhưng lúc đó cô thậm chí cái gì cũng không nghe thấy.

Càng nói càng sợ hãi, Hạ Lộc Sanh cầm lấy tay Cố Dịch Đồng càng thêm dùng sức.

Cố Dịch Đồng nhìn bộ dáng này của Hạ Lộc Sanh, trái tim như vỡ ra làm đôi. Cô đỏ bừng hai mắt đứng lên, cúi người đến bên cạnh ôm lấy người trên giường, nhẹ nhàng vỗ vai em ấy: "Đừng sợ đừng sợ, tôi ở đây, tôi ở đây".

Giữa những suy nghĩ miên man bên trong của Cố Dịch Đồng, cảm xúc của Hạ Lộc Sanh chậm rãi ổn định lại, em ấy khịt mũi, đáp lại: "Ừm"

Cố Dịch Đồng từ vỗ về vai Hạ Lộc Sanh chuyển sang chạm tai em ấy, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng xoa dái tai của Hạ Lộc Sanh, hỏi: "Lộc Sanh, sao em lại rơi xuống sông vậy?"

Lúc ở phòng chăm sóc đặc biệt, mỗi ngày chỉ có thể ở trong đó nửa tiếng, thời gian đều dùng để động viên Hạ Lộc Sanh, cho tới giờ khắc này mới hỏi ra vấn đề cô luôn muốn biết.

Hạ Lộc Sanh cắn cắn môi, giống như một đứa trẻ mắc lỗi: "Em nói dì đi lấy áo khoác giùm em, em ngồi trên tảng đá bên bờ chờ dì quay lại. Luôn có tiếng ục ục dưới sông, âm thanh rất nhỏ, em muốn nghe cho rõ nên cứ rướn người về phía trước, sau đó không cẩn thận dưới chân nên bị trượt, ngã xuống sông...."

Bên sông không có lan can bảo vệ, Hạ Lộc Sanh từ trên tảng đá ngã xuống, lăn trên dốc sau đó không thể khống chế được mà lăn thẳng xuống sông.

Hạ Lộc Sanh xin lỗi: "Chị Dịch Đồng, dì Cố,.... con xin lỗi, con lại gây chuyện làm mọi người lo lắng".

Cố Dịch Đồng đè xuống tâm tình trong lòng, siết chặt vòng tay ôm Hạ Lộc Sanh vào trong lòng, cô nhẹ giọng mở miệng: "Không có chuyện gì là tốt rồi!"

Không có chuyện gì là tốt rồi, nếu không thì cô không biết phải đối mặt như thế nào nữa.

Chạng vạng, mẹ Cố đi ra ngoài mua đồ ăn tối, Cố Dịch Đồng ở lại trong phòng bệnh trông chừng Hạ Lộc Sanh. Cũng không biết là do đã xác nhận Hạ Lộc Sanh không có chuyện gì hay không mà tinh thần Cố Dịch Đồng thanh tỉnh lại, cô nằm ở trên mép giường ngủ thiếp đi.

Hạ Lộc Sanh dứt lời không nghe được Cố Dịch Đồng trả lời: "Chị Dịch Đồng?"

Đáp lại cô là tiếng ngáy nhỏ của Cố Dịch Đồng, Hạ Lộc Sanh ngớ ra. Chỉ chốc lát sau cô khẽ cười, cô nhúc nhích, chậm rãi mò tới tay Cố Dịch Đồng, từng chút từng chút sờ lên, lần mò đến cằm, môi, sống mũi, cái trán của Cố Dịch Đồng.

Hạ Lộc Sanh lén lén lút lút như một tên trộm, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má của Cố Dịch Đồng, đồng thời cũng cảnh giác động tĩnh của chị ấy. Cố Dịch Đồng thật sự là trong mộng bị quấy rầy, nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, đầu mơ hồ đổi phương hướng.

Cố Dịch Đồng hơi động, Hạ Lộc Sanh sợ hãi không dám nhúc nhích chút xíu nào, vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ. Nhưng đợi hồi lâu phát hiện Cố Dịch Đồng chỉ là thay đổi tư thế ngủ tiếp, nhất thời trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy bản thân biết lén làm như vậy là sai nhưng vẫn làm thật là buồn cười, dù cho biết rõ không thích hợp, ngón tay vẫn lần thứ hai chạm đến Cố Dịch Đồng.

Hạ Lộc Sanh quấn một vòng tóc của Cố Dịch Đồng trên tay, trong lòng nàng cô vẫn tồn tại bất an đã được động viên không ít. Sau khi bản thân rơi xuống nước đã sợ hãi giãy dụa trong đó. Lúc đầu óc ngơ ngơ ngác ngác, cô đã nghĩ nếu như chị Dịch Đồng ở đây thì tốt rồi. Còn có lúc ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, từng lần từng lần một tự nói với mình, chị Dịch Đồng ở ngay bên ngoài nhìn mình, cho nên cô mới có thể kiên trì được như vậy.

Nghĩ đến việc mình bị chết đuối rồi sẽ không bao giờ gặp lại chị Dịch Đồng, sự không cam lòng trong lòng khiến cô bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy khó tin, giống như cùng nhau chung sống ngày qua ngày, chị Dịch Đồng đối với cô đã trở nên vô cùng quan trọng.

Mẹ Cố mua cơm tối xong trở lại, vừa vào cửa liền nhìn thấy Cố Dịch Đồng ngủ thiếp đi, nhất thời động tác tay chân cũng trở nên nhẹ nhàng, đặt bữa tối lên bàn. Mẹ Cố đi tới bên giường, nhẹ giọng nói với Hạ Lộc Sanh: "Lộc Sanh, chị Dịch Đồng của con ngủ thiếp đi rồi, chúng ta đừng quấy rầy con bé, để nó nghỉ ngơi một chút nhé?"

Trạng thái của Cố Dịch Đồng trong khoảng thời gian này, mẹ Cố nhìn ở trong mắt đau ở trong lòng, giờ khắc này nhìn thấy Cố Dịch Đồng ngủ, mẹ Cố không đành lòng đánh thức cô.

Hạ Lộc Sanh gật đầu: "Dạ được."

Chờ Cố Dịch Đồng thức dậy đã hơn tám giờ tối, cô ngủ đến cả người cứng ngắc, cánh tay cũng tê rần, Hạ Lộc Sanh phát hiện Cố Dịch Đồng di chuyển, nói: "Chị Dịch Đồng, chị tỉnh rồi sao?"

Cố Dịch Đồng đáp một tiếng, sau đó hoạt động thân thể hoạt động một chút, nhìn đồng hồ: "Ồ, tám giờ rưỡi rồi sao, sao không kêu tôi thức dậy?"

Mẹ Cố ở ngồi ở trên ghế sô pha phía sau, thấy Cố Dịch Đồng tỉnh rồi nói: "Mẹ để lại phần ăn tối cho con, để trong hộp cách nhiệt rồi, con lấy ra xem coi có bị nguội không".

Cố Dịch Đồng đi phòng vệ sinh rửa mặt, sau khi đi ra mở hộp cách nhiệt ra xem, nó vẫn còn ấm.

Tuy rằng Hạ Lộc Sanh đã ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt nhưng cơ thể cô vẫn chưa hồi phục, còn rất yếu, bác sĩ yêu cầu cô nằm trên giường dưỡng bệnh vài ngày, đợi khôi phục có chút sức sống rồi thì có thể xuống giường.

Trước khi đi ngủ, Cố Dịch Đồng đem một chậu nước tới để lau người cho Hạ Lộc Sanh. Ngay ở trước mặt mẹ Cố mà lau, cô gái nhỏ có chút ngại ngùng, hai tay nắm chặt chăn bông, chết sống cũng không chịu mở chăn ra, mẹ Cố nhìn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài chờ.

Sau khi mẹ Cố đi ra ngoài, Hạ Lộc Sanh mới lúng túng nới lỏng chăn bông, nhưng gò má lại đỏ bừng, rõ ràng là vô cùng thẹn thùng.

Cố Dịch Đồng có chút buồn cười: "Em xấu hổ cái gì? Mẹ cũng hơn bốn mươi rồi, là trưởng bối, ở trước mặt mẹ thì có gì mà xấu hổ không chịu buông ra?"

Càng nói Hạ Lộc Sanh càng thẹn, cô khịt mũi: "... Dù sao thì em cũng không muốn!"

Cố Dịch Đồng làm ướt chiếc khăn, đem khăn mặt đặt lên tấm lưng trắng nõn của Hạ Lộc Sanh. Một bên lau người một bên thuận miệng nói tiếp: "Sao ở trước mặt tôi lại không thẹn?"

Vốn là thuận miệng mà hỏi, không nghĩ tới cô gái nhỏ đưa lưng về phía mình lại e thẹn nhưng vẫn đáp lại rõ ràng: "Cũng thẹn nha, nhưng chị lại không giống..."

Cụ thể làm sao không giống nhau, Hạ Lộc Sanh không nói được, dù sao, đó là một cảm giác khác với sự xấu hổ trước mặt mẹ Cố.

Sau khi Cố Dịch Đồng lau lưng cho Hạ Lộc Sanh thì lại cầm khăn khô lau lại cho em ấy lần nữa.

Lau lau, động tác cô chậm lại, nhìn chằm chằm phía sau lưng Hạ Lộc Sanh, Cố Dịch Đồng đột nhiên nói: "Lưng của em rất đẹp".

Một câu nói chọc cho trái tim Hạ Lộc Sanh trong nháy mắt lỡ nhịp, đầu cô trống rỗng. Sau khi phục hồi tinh thần lại thì gò má còn đỏ hơn trước, tay phản ứng nhanh hơn não, kéo chăn bông lên che tới tận đầu, trong chăn lầm bầm nói: "Không lau, không lau nữa!"

Cố Dịch Đồng tay cầm khăn ngưng lại, nhất thời không phản ứng lại, vừa nãy Lộc Sanh còn đang rất tốt sao đột nhiên lại đổi ý rồi?

"Làm sao vậy? Mới chỉ lau lưng thôi, còn chưa có...."

Hạ Lộc Sanh cắt ngang lời nói của Cố Dịch Đồng, giọng nói trong chăn bông truyền ra: "Không lau nữa, không lau nữa đâu! Bác sĩ nói ngày mai em có thể xuống giường! Ngày mai em tự lau!"

Cố Dịch Đồng bật cười một tiếng, đưa tay kéo chăn bông của Hạ Lộc Sanh: "Sau khi rơi xuống sông, em vẫn chưa có tắm rửa gì đâu. Cũng nhiều ngày rồi đó, không chê bẩn sao? Ngoan, tôi lau sơ một chút cho em".

"Không lau!"

Sau khi kéo mạnh một lúc lâu, cũng không có kéo Hạ Lộc Sanh ra khỏi chăn bông được, Cố Dịch Đồng bất đắc dĩ đành phải từ bỏ.

"Không lau thì không lau, em mau ló đầu ra ngoài đi, không sợ ngộp sao?", nói xong, Cố Dịch Đồng bưng chậu nước đi tới phòng rửa mặt. Hạ Lộc Sanh nghe được tiếng bước chân của Cố Dịch Đồng xa dần, thở phào nhẹ nhõm. Từ trong chăn ló đầu ra, khuôn mặt nhỏ vẫn cứ hồng hồng.

Khi Cố Dịch Đồng rửa mặt xong đi ra, mẹ Cố đã từ bên ngoài bước vào, đang ngồi trên giường nói chuyện với Hạ Lộc Sanh, nghe được thanh âm của Cố Dịch Đồng thì Hạ Lộc Sanh theo bản năng nắm chặt chăn. Sau khi căng thẳng thì lại cảm thấy phản ứng của chính mình có chút lớn, chị Dịch Đồng chỉ nói có một câu khen lưng mình thì bản thân mình căng thẳng cái gì vậy chứ?

Phòng bệnh VIP nên cũng tiện lợi, ngoại trừ giường bệnh còn có hai chiếc giường khác. Cố Dịch Đồng cùng mẹ Cố vừa vặn mỗi người một giường. Ba người nằm ở trên giường, sau khi tắt đèn, căn phòng trở nên im ắng.

Trong bầu không khí yên tĩnh, mẹ Cố đột nhiên đã mở miệng: "Lộc Sanh, con trách dì không?"

Hạ Lộc Sanh ngẩn ra, lập tức phản ứng lại mẹ Cố đang nói cái gì, cô nói: "Dì ơi, là do con không chịu ngồi yên trên tảng đá nên mới bị rơi xuống sông. Nếu con ngồi đàng hoàng chờ dì thì cũng sẽ không ngã xuống. Đây là lỗi của con, sao mà trách dì được. Dì cùng chị Dịch Đồng không trách con gây thêm phiền phức cho hai người là con đã biết ơn lắm rồi".

Hạ Lộc Sanh nói những gì trong lòng cô nghĩ.

Nghe vậy, trong lòng mẹ Cố ngũ vị tạp trần. Chỉ chốc lát sau, bà thấp giọng thì thầm: "Đứa nhỏ ngốc này!"

Ngày hôm sau, khi bác sĩ đến kiểm tra, Hạ Lộc Sanh hỏi: "Bác sĩ, tôi có thể xuống giường được không?"

Bác sĩ kiểm tra lại số liệu trên bệnh án, nhìn trị số huyết áp, nhiệt độ, cùng các kết quả kiểm tra khác đều bình thường, ông ấy gật đầu nói: "Có thể xuống giường, nhưng giờ thân thể cháu còn yếu, vẫn nên chăm sóc cẩn thận. Lát nữa làm kiểm tra thêm lần nữa, nếu như thân thể không việc gì thì hai ngày nữa là có thể xuất viện rồi. Có điều trong khoảng thời gian này ở nhà cũng nên chú ý".

Nói xong, bác sĩ quay lại và nói với y tá đang đi theo mình: "Một lúc nữa nhắc bệnh nhân đi kiểm tra phổi".

Sau khi bác sĩ rời đi, Hạ Lộc Sanh có chút hưng phấn: "Chị Dịch Đồng, dì Cố, hai ngày nữa con có thể xuất viện rồi!"

Cố Dịch Đồng mỉm cười nhìn Hạ Lộc Sanh: "Đúng vậy, về nhà sớm thôi!"

Kết quả kiểm tra được đưa ra vào buổi chiều, ngoại trừ thân thể Hạ Lộc Sanh còn yếu ra thì những chỗ khác đều bình thường. Cố Dịch Đồng triệt để yên tâm. Khoảng hơn ba giờ, Cố Dịch Đồng nhận được điện thoại của Tề Điệp, công ty tạm thời có vấn đề.

Cố Dịch Đồng biết nếu như không phải chuyện lớn thì Tề Điệp sẽ không gọi cho mình, nếu đã gọi cho cô thì nhất định là chuyện Tề Điệp không giải quyết được. Mẹ Cố cùng Hạ Lộc Sanh thúc giục Cố Dịch Đồng nhanh chóng đến công ty, cô chần chừ rời khỏi bệnh viện.

Đến công ty mới biết có khách hàng làm khó dễ. Khách hàng đã đến công ty, vị khách này là do Cố Dịch Đồng tiếp đón, Tề Điệp không biết tình huống cụ thể, đối với sự hùng hổ dọa người cùng với mấy điều lệ cứng nhắc của khách hàng, Tề Điệp có chút không chống đỡ được.

Cố Dịch Đồng liếc nhìn người đàn ông ồn ào trong phòng làm việc của Tề Điệp, cô không có lập tức đẩy cửa đi vào mà là đi phòng nước pha một ly cà phê bưng tới, sau đó gõ cửa bước vào.

Nhìn thấy Cố Dịch Đồng, Tề Điệp thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bước nhanh đi tới bên người Cố Dịch Đồng: "Dịch Đồng, người này nói cậu đáp ứng sẽ giảm giá cho anh ta?"

Nhìn hai người, người đàn ông ra dáng vẻ chế nhạo, khinh thường.

Cố Dịch Đồng đem cà phê đặt ở trước mặt người đàn ông, cô nói: "Anh Đồng, có chuyện gì anh có thể nói với tôi, tôi chịu trách nhiệm về đơn đặt hàng của anh."

Người đàn ông xua tay chặn lại, anh ta nói như một kẻ thô lỗ: "Đừng có nói nhiều với tôi như vậy, tôi chỉ nói một câu thôi, nhanh giảm giá cho tôi!"

Cố Dịch Đồng đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông này, nói: "Anh Đồng, từ lúc tôi nhận được đơn hàng của anh cho tới bây giờ đã hoàn thành xong một tháng rồi, tôi chưa bao giờ đã đáp ứng giảm giá gì cho anh cả!"

Tiếng nói vừa dứt, người đàn ông lập tức nổi giận, anh ta đập bàn đứng dậy, chỉ vào Cố Dịch Đồng nói: "Con mẹ nó cô dám nói thêm một câu? Dám trở mặt với ông đây đúng không! Ông đây cho cô biết, ngoan ngoãn trả lại tiền cho ông, không trả ông đây sẽ để cho cái công ty rách này của các cô không thể tiếp tục mở cửa!"

Nhìn thấy tư thế như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ động thủ đánh Cố Dịch Đồng, Tề Điệp lo lắng đem Cố Dịch Đồng kéo về phía sau, nhưng cơn giận vốn đang kìm nén dưới sự hung bạo của tên này đã không thể nhịn được nữa, cô trợn mắt giận dữ nhìn hắn: "Nhịn anh một chút thì anh được nước lấn tới đúng không? Công ty của ai không mở được? Cô ấy đã nói rồi, không giảm giá cho anh, anh còn dám làm loạn lên thử coi!!!"

Trước đó Tề Điệp không biết tình huống, trong lòng tuy rằng cảm thấy Cố Dịch Đồng sẽ không đáp ứng giảm giá cho tên này nhưng cô không xác định được, cho nên đối với sự hùng hổ của hắn ta vẫn luôn nhường nhịn, hiện tại vừa nghe Cố Dịch Đồng nói, tính khí vốn đã nóng nảy của cô ấy liền bộc phát.

Người đàn ông đình trệ, dường như anh ta không ngờ cái người thái độ luôn cười cười làm lành Tề Điệp sẽ chuyển thái độ lớn như vậy.

"Nhường anh vài câu ông liền cho bà cô đây là quả hồng mềm đúng không? Tới đây, tới đây, bà đây đứng chỗ này, tay anh đụng tới bà thử xem. Bà đây ghét nhất là bị ai đó chỉ tay đó, tới đây, lại chỉ một cái coi, thử một cái coi bà đây có dám đập chết mạng chó của anh hay không?", Tề Điệp vẻ mặt hung ác nhìn người đàn ông uy hiếp.

Vẻ mặt Tề Điệp nghiêm túc, không giống giả bộ, tay của người đàn ông đang chỉ theo bản năng thu về, sau khi rút lại đã cảm thấy xấu hổ. Đang muốn tìm đường lui đã thấy Cố Dịch Đồng kéo cánh tay Tề Điệp: "Để mình xử lý"

Tề Điệp quay đầu lại liếc mắt nhìn Cố Dịch Đồng, do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn bước đi. Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm.

Cố Dịch Đồng lấy điện thoại từ trong túi ra, mở khoá, mở ra file ghi âm, ấn phát.

Giọng người đàn ông phát ra từ điện thoại di động của Cố Dịch Đồng: "Cố tổng, công ty chúng tôi mỗi tháng đều có liên hoan, bình thường các đồng nghiệp cũng hay tụ hội ăn uống riêng với nhau. Nếu sau này tôi đem tất cả tiệc liên hoan của công ty đều giao cho phía các cô, cô xem, cô nên biểu hiện như thế nào đây?"

Ngay sau đó thanh âm của Cố Dịch Đồng trong điện thoại di động truyền đến: "Anh Đồng đã nói ra như vậy chúng tôi cũng không thể không nể mặt. Như vậy đi, sau này mỗi đơn hàng tổng hoá đơn vượt qua ba ngàn tệ thì chúng tôi sẽ gửi tặng phía anh một phần rượu ngon hoặc một món ăn, được không?"

Người đàn ông im lặng một lúc tựa hồ bất mãn, tiện đà nói: "Cố tổng, tôi cũng không vòng vo với cô làm gì, tôi nói thẳng luôn. Tôi không cần tặng ăn tặng uống gì, cô chỉ cần mỗi hoá đơn chiết khấu 20% là được rồi. Cô kiếm ít một chút nhưng tôi sẽ giới thiệu nhiều khách hàng hơn cho cô".

Cố Dịch Đồng cười khẽ: "Thật xin lỗi anh Đồng, tôi không thể đáp ứng yêu cầu này của anh được. Tất cả những gì tôi có thể làm là biếu tặng anh một phần rượu hoặc là thức ăn thôi".

Người đàn ông nói thêm vài câu, nhưng vẫn bị Cố Dịch Đồng cự tuyệt, cuối cùng người đàn ông bất mãn đáp lại: "Được rồi, làm đi, liền đưa đồ ăn thức uống đây!".

Đoạn ghi âm kết thúc tại đây.

Người đàn ông họ Đồng trợn mắt ngoác mồm nhìn Cố Dịch Đồng, làm sao cũng không nghĩ tới Cố Dịch Đồng lại ghi âm cuộc nói chuyện giữa họ: "Cô, cô, tâm cơ cô cũng thật sâu, thế mà lại ghi âm!!!"

Tề Điệp cũng kinh ngạc nhìn Cố Dịch Đồng, nhưng sau khi nghe được lời nói của người đàn ông, cô đột nhiên tỉnh táo lại, trở nên kiêu ngạo mà hơi nâng cằm lên, nhìn người đàn ông từ trên cao giống như một nữ vương mà nói: "Còn đòi giảm giá? Có biết xấu hổ hay không? Tôi xem chừng là anh rất thiếu thốn nha, có muốn tôi đi mua thêm một lớp mặt nạ nữa cho anh không?"

Người đàn ông bị lời nói của Tề Điệp làm cho đỏ mặt tía tai, không ngẩng đầu lên được, mấy giây sau liền phá cửa mà rời khỏi công ty.

Ngay khi người đó rời đi, dáng vẻ kiêu ngạo của Tề Điệp liền thu lại, cô quay đầu lại hưng phấn nhìn Cố Dịch Đồng: "Cậu được đó Cố Dịch Đồng, còn ghi âm, không nhìn ra cậu có năng lực vậy nha".

Cố Dịch Đồng hướng Tề Điệp lườm một cái, Tề Điệp hỏi tiếp: "Mà nói thật nha, cậu sao lại nghĩ tới chuyện ghi âm vậy? Vừa nãy khi nghe cậu phát đoạn ghi âm mình còn sợ ngây người. Đây có còn là Cố Dịch Đồng ngốc nghếch mà mình biết sao? Rõ ràng đây là Gia Cát tiên sinh nha! Còn có thể bấm tay tính toán đề phòng nữa!"

Cố Dịch Đồng phớt lờ lời nói của Tề Điệp, giải thích: "Trước đây khi mình tiếp xúc với hắn, hắn thật nhiều lần ám chỉ với mình về chuyện giảm giá nhưng mình lại thấy rất kỳ lạ, tặng ưu đãi cho đơn hàng của hắn thì trong lúc làm tiệc mình tặng trực tiếp là được rồi nhưng một hai hắn nói là để khi thanh toán thì tặng luôn. Mình nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy hắn ta đang muốn chiếm lợi".

"Người bình thường coi như muốn giảm giá thì cũng đâu tới mức đòi giảm 20% như vậy. Vừa nhìn đã thấy không phải hắn ta muốn thật lòng hợp tác. Mình thật muốn đánh anh ta một trận, không thể tưởng tượng được cái người này lại vô liêm sỉ như vậy, dám chạy đến công ty chúng ta gây sự", Cố Dịch Đồng nói tiếp.

Tề Điệp cảm thấy có gì đó sai sai nhưng lại không nói ra được là không đúng chỗ nào, cuối cùng chỉ có thể trầm mặc gật đầu, không suy nghĩ sâu xa.

Nhìn thấy Tề Điệp bị lừa, Cố Dịch Đồng thở phào nhẹ nhõm, kỳ thực sự tình hoàn toàn khác với những gì cô nói với Tề Điệp. Cô đã có sự chuẩn bị từ trước là vì mười năm trước bọn họ cũng đã nhận được đơn hàng từ người đàn ông này. Sự việc vẫn diễn biến như trước, mười năm trước hắn ta muốn giảm giá cô cũng không từ chối được.

Chỉ là đem giảm giá 20% giảm xuống còn giảm 4%, tuy nhiên chính 4% này đã khiến công ty bị thiệt hại. Người đàn ông kia không thành tâm chút nào khi hợp tác. Sau khi nhận khoản giảm giá của công ty, anh ta thực sự bắt đầu thường xuyên giới thiệu khách hàng cho họ. Dần dần, mơ hồ phát triển thành một công ty môi giới cho bọn cô. Tần suất các đơn hàng tới tìm các cô cùng với việc tiếp xúc với hắn cũng gia tăng rất nhiều, Cố Dịch Đồng cùng Tề Điệp đối với hắn không hề đề phòng, chỉ cảm thấy họ là đối tác.

Nhưng ai biết được rằng sau khi người đàn ông này tìm hiểu kỹ về công ty, anh ta đã đánh cắp thông tin khách hàng từ máy tính của Cố Dịch Đồng cùng Tề Điệp cùng rất nhiều sắp xếp của các đơn hàng khác, hắn công bố toàn bộ lên internet. Uy tín của công ty bị việc này làm tổn hại nghiêm trọng, khách hàng lần lượt huỷ hợp đồng, công ty gặp phải một cú trượt dài chưa từng có.

Vừa lúc đó, một công ty mỹ thực khác được thành lập, ở ngay đối diện công ty của họ. Cổ đông của công ty chính là người họ Đồng kia. Sau này Tề Điệp nhờ gia đình giúp đỡ, công ty mới vượt qua được khó khăn.

Bây giờ chuyện này lại tái diễn, Cố Dịch Đồng làm sao có khả năng ở cùng một chỗ ngã hai lần?

Vốn dĩ muốn không nhận đơn đặt hàng, nhưng sau đó Cố Dịch Đồng nghĩ lại, lần này tiền đưa tới cửa sao lại không kiếm? Mấy ngàn đồng cũng là tiền! Thế là cô tự mình nhận dơn hàng này, từ đầu tới đuôi đều do cô đảm nhận, cô chờ chính là hiện tại. Lúc đó bàn hợp đồng cô cũng sợ chuyện này xảy ra nên đã mở ghi âm, không nghĩ tới họ Đồng này thật sự tìm đến tận cửa gây sự.

"Nghĩ gì thế?", Tề Điệp đưa tay đẩy Cố Dịch Đồng một cái, gọi cô về từ trong suy nghĩ mông lung, "Lộc Sanh hiện tại thế nào rồi?"

Cố Dịch Đồng hoàn hồn, nói: "Không sao rồi, đã được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt ra, bác sĩ nói rằng hai ngày nữa là có thể xuất viện về nhà rồi".

Tề Điệp thở phào nhẹ nhõm, nhìn Cố Dịch Đồng gầy hốc hác đi có chút đau lòng: "Vậy thì tốt, cậu cũng có thể an tâm".

Cố Dịch Đồng cười khẽ, gật đầu, đáp lại những lời của Tề Điệp.

Buổi tối Cố Dịch Đồng không có đi bệnh viện mà trở về nhà đem giặt tất cả khăn trải giường. Mấy ngày qua trong nhà không có người ở nên có không ít bụi. Hai ngày nữa Hạ Lộc Sanh trở về rồi, cô muốn sớm đem đồ đạc trong nhà thu dọn trước một lần.

Sáng sớm hôm sau, Cố Dịch Đồng cầm tiền và chứng minh nhân dân đi tới đồn cảnh sát giao thông. Tình cờ thấy cảnh sát giao thông tạm giữ xe của cô ở đó, sau khi nhìn thấy Cố Dịch Đồng, anh ta đi về phía cô: "Em gái cô thế nào rồi?"

Cố Dịch Đồng: "Không sao rồi, sẽ sớm được xuất viện."

Cảnh sát giao thông đưa Cố Dịch Đồng đến nơi nộp phạt, vừa đi vừa nói: "Sao cô không gọi bạn đi cùng? Bằng lái của cô sẽ bị thu hồi, cô cũng không thể lái xe về".

Cố Dịch Đồng không nghĩ tới vấn đề này, khi bị cảnh sát giao thông nhắc nhở liền cười lên: "Chiều tôi mới lấy xe về".

Sau khi hoàn thành một loạt việc, Cố Dịch Đồng ra khỏi đồn cảnh sát đã là mười giờ rưỡi. Cố Dịch Đồng gọi điện cho mẹ Cố, nói với bà ấy là hôm nay có thể cô sẽ không đến bệnh viện. Sau khi cúp máy, Cố Dịch Đồng tìm trong danh bạ kiếm người có thể thay cô lái xe về.

Tề Điệp không có bằng lái, là người đầu tiên bị loại trừ. Tìm kiếm một hồi, Cố Dịch Đồng nhìn thấy tên một người, ngón tay nhấn phím gọi đi.

"Ui cục cưng, không phải ảo giác của chị đúng không? Em gọi cho chị hả cưng?", người bên kia nhận được điện thoại ra vẻ vô cùng mừng rỡ.

Cố Dịch Đồng khịt mũi, không tế nhị mà nói thẳng: "Cầm bằng lái của cậu rồi bắt taxi đến đồn cảnh sát giao thông một chuyến, mình ở đây chờ cậu".

"Đồn cảnh sát giao thông? Được, được, cực cưng chờ chị nửa tiếng nha~", không hỏi tại sao, người bên kia đã thoải mái đồng ý.

Dường như có những người khác đang có mặt, có một giọng nói vui đùa truyền đến, mang theo ý trêu chọc: "Ai, ai vậy? Cậu cứ vậy mà đi? Ai gọi điện vậy a ~, gọi một cái liền đem người đi, không phải bạn gái cậu đó chứ?"

"Biến đi".

Cố Dịch Đồng không nghe tiếp, cúp điện thoại rồi ra cổng đồn chờ người tới.

Không tới nửa tiếng, một chiếc taxi dừng trước mặt Cố Dịch Đồng. Cửa sổ ghế phụ hạ xuống, người ngồi kế tài xế vừa lấy ví ra thanh toán vừa hướng Cố Dịch Đồng huýt sáo một cái: "Cục cưng!"