Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 5



Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 5:

Nhẹ nhàng một câu nói lại rơi ầm ầm vào trái tim Cố Dịch Đồng, cô dường như đột nhiên hiểu tại sao vào lúc ấy Hạ Lộc Sanh không đòi hỏi bất cứ điều gì từ mình, tại sao em ấy lại không có cảm giác tồn tại như vậy.

Sự xa cách mà cô gây ra cũng chính là sự mặc cảm, tự ti của Hạ Lộc Sanh.

Cố Dịch Đồng đưa tay hướng về đôi mắt Hạ Lộc Sanh, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve hàng mi dài của Hạ Lộc Sanh, em ấy không tránh không né, tùy ý động tác Cố Dịch Đồng.

Qua một lúc lâu, Cố Dịch Đồng mới ngồi xổm xuống, nắm chặt tay Hạ Lộc Sanh, nghiêm túc nói một câu: "Lộc Sanh, em không phải là gánh nặng, em là sự tiếp nối kéo dài của dì Hạ ở trên thế giới này, là bảo bối của chúng ta".

"Em cũng sẽ không làm liên luỵ kéo bất cứ ai xuống, hiện tại chăm sóc Lộc Sanh không phải là bị liên luỵ, sau này khi Lộc Sanh trở thành nghệ sĩ kéo Cello ưu tú, em sẽ mang đến cho chúng ta niềm tự hào không ai có thể thay thế được".

Hạ Lộc Sanh không biết nên biểu đạt tâm tình như thế nào, rút tay từ trong tay Cố Dịch Đồng ra, quả trứng vốn nhẵn nhụi bị cô chọc thủng một cái.

Hạ Lộc Sanh không nói một lời.

Cố Dịch Đồng nhìn bộ dáng này của Hạ Lộc Sanh, biết em ấy không đem lời của cô để trong lòng, không khỏi thở dài một hơi, là cô quá nóng lòng, mới một ngày ngắn ngủi đã muốn để Hạ Lộc Sanh yên tâm buông bỏ cảnh giác, chấp nhận bản thân mình.

Hai người trầm mặc chốc lát, Cố Dịch Đồng thỏa hiệp nói: "Vậy tôi tìm một chỗ khác cho em được không?"

Hạ Lộc Sanh cắn môi cúi đầu, trứng gà bị cô cầm trong tay đã nát thành nhiều phần rơi trên mặt đất, sau một lúc lâu im lặng, mới khẽ gật đầu một cái, Cố Dịch Đồng thở phào nhẹ nhõm.

Cô biết mình bị Hạ Lộc Sanh làm cho có chút khó khăn, xấu hổ.

Đối với Hạ Lộc Sanh mà nói, một nơi quen thuộc mới là nơi an toàn. Cô tới nơi khác, ở chỗ mới sẽ phải một lần nữa đi làm quen mọi thứ nơi đó, mất một thời gian dài để thích ứng và làm quen với người xa lạ. Nếu như gặp phải người không thân thiện, đôi mắt của cô lại trở thành điểm để người khác cười nhạo hoặc là thương cảm, cô không thích và vô cùng bài xích điều đó.

Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Hạ Lộc Sanh nổi lên một trận bất an.

Cố Dịch Đồng một lần nữa nắm chặt tay Hạ Lộc Sanh: "Em trước đi thử xem, nếu như không vui thì chúng ta sẽ không tới nữa nha".

Sau khi nghe lời này, Hạ Lộc Sanh cuối cùng cũng dịu đi một chút.

Cố Dịch Đồng đặt lại quả trứng trong tay mình vào khăn tắm, sau đó kéo Hạ Lộc Sanh đứng lên, giả vờ ghét bỏ nói: "Đi thôi, vào nhà vệ sinh rửa tay một cái, trứng trong tay em bể rồi mà cũng không thấy dơ sao?"

Hạ Lộc Sanh: "Em...em không cố ý."

Cố Dịch Đồng mỉm cười nhìn người quẫn bách trước mặt, ôn thanh nói: "Tôi cũng không có trách em, chỉ cần rửa sạch sẽ là tốt rồi, coi như dẫn em đi làm quen phòng vệ sinh trước".

Hạ Lộc Sanh bị Cố Dịch Đồng lôi kéo tiến vào phòng vệ sinh. Sau khi đi vào, Cố Dịch Đồng liền buông lỏng tay Hạ Lộc Sanh ra, để em ấy tự mình mò mẫm.

Biết Cố Dịch Đồng ở ngay bên cạnh, Hạ Lộc Sanh vô cùng an tâm đi về phía trước, thuận lợi tìm được bồn rửa mặt, sau khi rửa sạch sẽ tay thì dựa theo đường cũ mà quay trở lại.

Cố Dịch Đồng đặt cây gậy dẫn đường cho người mù để vào trong tay Hạ Lộc Sanh, "Đi đến bên giường thôi".

Hạ Lộc Sanh biết Cố Dịch Đồng là để cho mình quen thuộc vị trí bày trí các đồ vật trong căn phòng, vì vậy thuận theo, dựa theo trí nhớ của chính mình đi trở về.

Khiến Cố Dịch Đồng vui mừng là Hạ Lộc Sanh một lần là đã có thể tìm được vị trí chiếc giường, lại còn chính xác vị trí ngồi lúc nãy của Hạ Lộc Sanh.

Cố Dịch Đồng tiến lên giống như cổ vũ mà xoa xoa đầu Hạ Lộc Sanh: "Lộc sanh giỏi quá!".

Đôi lông mày xinh đẹp của Hạ Lộc Sanh nhướng lên, cô ngẩng đầu nhìn phía Cố Dịch Đồng, một mặt xoắn xuýt, một mặt mang theo vẻ ghét bỏ làm cho Cố Dịch Đồng muốn quên cũng quên không xong: "Chị...không có rửa tay, cầm trứng gà xong bây giờ lại sờ tóc em..."

Rõ ràng biết rằng Hạ Lộc Sanh không nhìn thấy, nhìn về phía cô cũng chỉ là một động tác bản năng, căn bản sẽ không thể nhìn đối diện ánh mắt của chính mình nhưng Cố Dịch Đồng vẫn cảm thấy Hạ Lộc Sanh tựa hồ đang cùng mình nhìn nhau, đồng thời lên án hành vi của chính mình.

Cố Dịch Đồng "A" nhẹ một tiếng, cười thu tay về: "Hình như là vậy, đúng rồi, em hiện tại mới mười sáu tuổi, Ma Bà Đậu Hủ sao lại cho em đi làm?"

Hai năm trước Hạ Lộc Sanh mới mười bốn tuổi, không nghi ngờ chút nào em ấy là lao động trẻ em nha.

Hạ Lộc Sanh mờ mịt: "Mười sáu tuổi không thể đi kéo đàn sao? Em đến Ma Bà Đậu Hủ là do bác sĩ điều trị cho mẹ em tìm giúp, ông ấy nói ông chủ ở đó quen biết ông ấy, coi như em không nhìn thấy cũng không sao".

Cố Dịch Đồng trong lòng biết đại khái, chắc là bác sĩ điều trị cho dì Hạ thấy Hạ Lộc Sanh đáng thương, vì lẽ đó tìm một chỗ dung thân cho Hạ Lộc Sanh.

"Được rồi, tôi đi nấu cơm, em nghỉ ngơi một lúc trước đi", nhìn đồng hồ xem thời gian, đã hai giờ chiều, hai người đến bây giờ còn không có ăn cơm trưa.

Sau khi nhìn Hạ Lộc Sanh nằm xuống, Cố Dịch Đồng mới đi vào bếp.

Buổi tối, Cố Dịch Đồng đem bao cát dời đến phòng ngủ bên cạnh, sau đó nằm ở trên giường bấm điện thoại gọi Tề Điệp.

Bên kia nhanh chóng được kết nối, Tề Điệp cắn răng nói: "Cố Dịch Đồng, cậu tốt nhất có một lý do không đi làm hợp lý!"

Cố Dịch Đồng nói: "Đại Điệp, mình đã mang về nhà một đứa trẻ".

Lời vừa nói ra khỏi miệng, bên kia trong nháy mắt yên tĩnh, âm thanh Tề Điệp thấp xuống: "Là người trước kia cậu nói có một người dì giao cho cậu sao? Tên là cái gì, cái gì Sanh đó hả?" . Truyện Bách Hợp

Cố Dịch Đồng bổ sung: "Hạ Lộc Sanh".

"Đúng đúng, chính là em ấy, em ấy đồng ý đến nhà cậu?"

Tề Điệp là bạn thân nhất của Cố Dịch Đồng, cũng là bạn cùng phòng thời cấp ba và đại học của cô. Đối với mọi chuyện của Cố Dịch Đồng, cô ấy biết rõ nhất.

Cố Dịch Đồng đem chuyện tình đã xảy ra hôm nay nói với Tề Điệp.

Tề Điệp sau khi nghe xong tức giận: "Được rồi, được rồi, mình hiểu rồi, không phải là để cô gái còn đang vị thành niên này đến quán cà phê của mình kéo đàn sao? Ok ok, để em ấy tới đây, coi như quán của mình bị người ta tố cáo thuê lao động vị thành niên thì mình cũng coi em ấy như tổ tông mà đối đãi, sẽ không để cho em ấy bị bắt nạt đâu".

Cố Dịch Đồng cảm thấy ấm áp, nói: "Cảm ơn cậu".

Tề Điệp ngạo kiều "hừ" một tiếng: "Bản tiểu thư đây là có ý đồ, mình muốn bắt cô gái nhỏ đó làm con tin! Nếu như cậu chống đỡ công ty không nổi mà để mình phải chịu đựng trở thành chuyện cười của anh trai mình thì mình sẽ giết con tin!".

Tề Điệp đường đường chính chính là phú nhị đại nha, thế nhưng không phải là tiểu thư phú nhị đại chỉ biết ăn chơi vui đùa.

Tề Điệp thân là một thanh niên tốt nghiệp có lý tưởng, có hoài bão, dựa vào số tiền nhỏ dành dụm được trong nhiều năm, cô ấy mở một quán cà phê, một tiệm internet và một cửa hiệu làm tóc.

Ba loại ngành nghề tưởng chừng không hề liên quan nhưng trên thực tế lại có thể liên kết với nhau, Tề Điệp có bốn sở thích lớn là uống cà phê, chơi game, thay đổi kiểu tóc.

Cái còn lại là ăn.

Hiện tại, công ty mà cô và Cố Dịch Đồng thành lập có liên quan đến ăn uống, nhưng nó không phải là một nhà hàng lớn, chỉ là một công ty về mỹ thực (mỹ thực xã).

Cái gọi là công ty về mỹ thực, muốn biết cụ thể chi tiết xin mời liên hệ Cục Du lịch.

Hai người bọn họ phụ trách làm người thử và khám phá hương vị các món ăn, sau đó đóng vai trò là người trung gian ở giữa, giới thiệu các nhà hàng, khách sạn khác nhau tuỳ theo sở thích và nhu cầu của từng đối tượng khách hàng. Nếu công ty phát triển thuận lợi, họ sẽ hướng dẫn khách hàng đi ăn khắp thế giới mà không phải chỉ ở thành phố A.

Chỉ là trong những ngày đầu thành lập công ty, mỹ thực xã không dễ được công chúng đón nhận như công ty du lịch, con đường hai người đi cũng không dễ dàng. Hiện tại vẫn sẽ nhận một số đơn hàng thương mại, chẳng hạn như thay khách hàng sắp xếp, đặt trước địa điểm, chọn món ăn, thức uống một cách thoả đáng. Khách hàng đến thời điểm chỉ cần trả tiền rồi sử dụng dịch vụ là tốt rồi.

Vẫn có nhiều công ty ưa chuộng loại hình dịch vụ này, xét cho cùng, những việc nhỏ nhặt như hẹn trước, chọn món ăn cũng vô cùng dằn vặt người ta nếu có một chỗ đi hoài thì cũng không tránh khỏi cảm thấy chán mà đổi chỗ khác lại sợ không vừa lòng người ta.

Chỉ là bây giờ công ty của bọn họ không có tên tuổi, ít người biết đến, Tề Điệp không muốn dựa dẫm vào gia đình, cũng nhất định không chịu từ bỏ, nên hiện tại công ty đang trong tình trạng nhận đơn đặt hàng lẻ tẻ.

Cố Dịch Đồng khẽ cười một tiếng: "Được rồi, Tề đáng thương, mình đi xem em ấy đã ngủ chưa đây".

Cúp điện thoại, Cố Dịch Đồng rón rén đi tới phòng ngủ chính, cửa phòng không có khóa, đèn cũng không mở, sau khi Cố Dịch Đồng quay ra đem đèn của phòng khách bật lên mới có thể nhìn thấy được Hạ Lộc Sanh trong phòng ngủ chính.

Lúc này Hạ Lộc Sanh đang ngồi dựa lưng trên giường, cuộn mình thành một cục. Nghe được tiếng bật đèn trong phòng khách thì ngẩng đầu lên.

Cố Dịch Đồng nhíu mày, tiến lên ngồi ở trên mép giường, giơ tay sờ sờ đầu Hạ Lộc Sanh: "Sao em vẫn chưa ngủ?"

Hạ Lộc Sanh hai tay vòng lấy đầu gối, tựa đầu thấp xuống chôn trên gối, run giọng nói: "Em vừa nằm xuống, nhắm mắt lại liền cảm thấy như bị người đẩy ngã ở phòng trực, em không dám sờ bên cạnh.. Em...em sợ... em sợ chạm trúng thân thể người đó, nhưng em càng sợ càng cảm thấy bên cạnh có người".

Cố Dịch Đồng đau lòng nhìn Hạ Lộc Sanh: "Ngoan, sợ sao không gọi tôi?"

Hạ Lộc Sanh chôn đầu không nói lời nào.

"Nếu sau này sợ hãi hay cần hỗ trợ gì, lúc tôi ở đây thì có thể gọi tôi, lúc tôi không ở đây thì gọi điện thoại cho tôi, có được không?"

Hạ Lộc Sanh lặng yên chốc lát, sau đó trầm mặc lắc lắc đầu.

Cố Dịch Đồng khẽ thở dài một cái, hỏi: "Là cảm thấy sẽ cho tôi thêm phiền phức sao?"

Hạ Lộc Sanh giật giật, sau đó gật gù, giọng buồn buồn từ chỗ đầu gối truyền đến: "Em...em không có lập trường gì để gọi chị lo cho em cả, chị không có nợ em, em dựa vào thân phận gì, tư cách gì để chị chăm sóc em chứ? Chị không có nghĩa vụ phải chăm sóc em mà, em.... em không thể mặt dày đi phiền chị chăm sóc em được, em cũng không muốn phiền chị".

Câu nói sau cùng âm thanh nhỏ đến Cố Dịch Đồng cơ hồ không nghe được.