Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 7



Tề Điệp sờ sờ mũi, thầm nghĩ cô gái nhỏ này đúng là thật sự rất lạnh lùng nha, không hòa đồng, giống như lời Dịch Đồng nói.

Cố Dịch Đồng nắm chặt tay Hạ Lộc Sanh, sau đó nhìn về phía Tề Điệp, hỏi: "Lộc sanh chơi đàn ở đâu?"

Tề Điệp cho Cố Dịch Đồng một cái liếc mắt, "Đã sớm sắp xếp xong xuôi rồi, Lộc Sanh, em có muốn làm quen với cảm giác của đàn Cello trước không?"

Hạ Lộc Sanh khẽ gật đầu, vẫn không có biểu cảm gì.

Tề Điệp dẫn hai người đến sân khấu âm nhạc của quán cà phê, có một bức bình phong hoàn toàn không hợp không gian được dựng ở đó, Cố Dịch Đồng nhíu nhíu mày, cô có thể xác định bức bình phong này vừa mới được mang lên đây.

Cố Dịch Đồng dùng ánh mắt dò hỏi Tề Điệp,, Tề Điệp nhìn bức bình phong, lại nhìn Hạ Lộc Sanh một chút, ý tứ không cần nói cũng biết, cô ấy muốn cho Hạ Lộc Sanh ở sau tấm bình phong kéo đàn Cello.

Cố Dịch Đồng mím môi, sắc mặt tối sầm lại, nhưng khi quay đầu nói chuyện với Hạ Lộc Sanh thì âm thanh ôn nhu như trước: "Lộc Sanh, em trước tiên ngoan ngoãn ở chỗ này nha, đừng đi lung tung, tôi có chuyện cần nói với chị Tề, tôi sẽ lập tức quay lại ngay".

Hạ Lộc Sanh có chút bất an, nhưng vẫn ngoan ngoãn buông lỏng tay Cố Dịch Đồng ra.

Cố Dịch Đồng lôi kéo Tề Điệp nhanh chân đi về hướng khác, xác định chỗ này Hạ Lộc Sanh không thể nghe được hai người nói chuyện mới ngừng lại. Tề Điệp nhìn sắc mặt thối của Cố Dịch Đồng, chỉ cảm thấy không hiểu ra sao: "Cậu đang phát điên cái gì vậy?"

Cố Dịch Đồng đè xuống lửa giận trong lòng, nhìn thẳng Tề Điệp: "Tại sao phải để Lộc Sanh trốn ở sau tấm bình phong?"

Tề Điệp lúc này mới phản ứng lại, Cố Dịch Đồng là hiểu lầm rồi.

Cô co ngón tay gõ vào đầu Cố Dịch Đồng một cái, Tề Điệp thở phì phò nói: "Cố Dịch Đồng! Cậu xem Tề Điệp tôi là người như thế nào? Nếu tôi chán ghét Lộc Sanh bị mù kéo đàn ở đây gây mất mặt thì tôi sẽ không đáp ứng cậu để cho Lộc Sanh đến đây!!!"

Nhìn Tề Điệp nói như pháo nổ, Cố Dịch Đồng cũng hậu tri hậu giác hiểu được dụng ý của Tề Điệp, nói: "Cậu là sợ Lộc Sanh bị sợ hãi cho nên mới để Lộc Sanh ở sau tấm bình phong?"

Tề Điệp tức giận nhìn Cố Dịch Đồng: "Khỏi đi! Bà cô đây cũng không có tốt bụng như vậy, tôi chính là ghét Lộc Sanh làm mất mặt nên mới để em ấy ở sau tấm bình phong đó!".

Cố Dịch Đồng sao có thể nghe không hiểu lời nói tức giận của Tề Điệp, lập tức xin lỗi, nhận sai: "Tề tiểu thư, mình sai rồi! Là mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử của ngài, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho tiểu nhân lần này đi mà!!!"

Tề Điệp hừ lạnh một tiếng, liếc xéo Cố Dịch Đồng: "Mình vậy mà lại không nhìn ra cậu có tính gà mẹ bao che con cái như vậy, một chút oan ức cũng không muốn để cô gái nhỏ phải chịu".

Cố Dịch Đồng cười cười không lên tiếng.

Cô nên giải thích thế nào? Trước kia, sau khi Lộc Sanh xảy ra chuyện, cô như rơi xuống vực thẳm tội lỗi, cô không ngừng tự mình lăng trì bản thân. Khi nhắm mắt lại, hình ảnh hiện ra là Lộc Sanh nằm trong bồn tắm, hai tay buông thỏng, máu ở cổ tay tí tách tí tách chảy xuống thành một vũng lớn.

Chỉ có bản thân cô biết, nội tâm của cô đã tuyệt vọng, hối hận và suy sụp đến nhường nào.

Bây giờ cô có may mắn được quay ngược thời gian, cô hận không thể đem Hạ Lộc Sanh nâng ở đầu quả tim, làm hết khả năng những gì cô có để Hạ Lộc Sanh thoải mái, cô làm sao có thể trơ mắt nhìn Hạ Lộc Sanh bị oan ức được.

Cô nghĩ, ông trời đã cho cô cơ hội làm lại, đại khái chính là cho cô một cơ hội trèo ra Hạ Lộc Sanh là cứu cánh của cô, không chữ nào là nói đùa cả.

Cảm giác sống lại từ hoàn cảnh tuyệt vọng này có lẽ chỉ cô mới có thể hiểu được.

"Quay lại đi thôi, Lộc Sanh còn đang chờ", sau khi định thần lại, Cố Dịch Đồng lựa lời mà nói.

Thời điểm hai người trở lại sân khấu nhạc thì ngẩn người.

Hạ Lộc Sanh đã ngồi trên sân khấu với cây đàn Cello trong lồng ngực, hai gối tỳ theo thân đàn, đầu đàn gác trên bả vai em ấy, rõ ràng cây đàn chỉ khoảng nửa người nhưng ở trong lòng Hạ Lộc Sanh lại có chút lớn, thậm chí có cảm giác khó có thể giữ vững.

Cố Dịch Đồng nhíu nhíu mày, Hạ Lộc Sanh thực sự quá gầy.

Đứng bên cạnh Hạ Lộc Sanh có một cậu trai, tuổi tác bất quá cũng tầm hai mươi, cậu ấy hát một bài hát dân gian theo tiếng đàn của Hạ Lộc Sanh.

Hai người phối hợp hết sức ăn ý, như thể họ đã diễn tập không biết bao nhiêu lần.

Tề Điệp nói: "Cậu trai kia làm việc bán thời gian trong quán của mình. Một tuần chỉ đến đây một lần, tính cách rất ấm áp, hay trò chuyện cùng mọi người".

Cố Dịch Đồng gật gật đầu, mãi đến tận hai người bên kia kết thúc bài hát mới mỉm cười và vỗ tay, cậu trai nghe thấy âm thanh thì nhìn lại, hướng về Tề Điệp vẫy tay một cái, cười lên vô cùng trong sáng: "Chào chị chủ!"

Cố Dịch Đồng bước lên sân khấu và đến bên cạnh Hạ Lộc Sanh, mỉm cười nói: "Nghe rất hay!".

Hạ Lộc Sanh nghe được tiếng bước chân thoáng căng thẳng, sau khi biết người đến là Cố Dịch Đồng thì trong nháy mắt thả lỏng ra, đem cây đàn Cello đặt lên đùi.

Sau đó hơi nghiêng đầu, khuôn mặt nghiêng hướng về phía Cố Dịch Đồng, Hạ Lộc Sanh trên mặt có chút xấu hổ: "Vừa nãy em kéo không tốt lắm".

Cố Dịch Đồng đưa tay vuốt nhẹ những lọn tóc không nghe lời của Hạ Lộc Sanh, sau đó sờ sờ đầu của em ấy: "Rất lợi hại, Lộc Sanh quả nhiên rất tuyệt!".

Hạ Lộc Sanh được Cố Dịch Đồng khen ngợi, cúi thấp đầu xuống, ngón tay trong vô thức khẽ gảy dây đàn.

"Đã đến giờ làm tôi phải đi đây. Nhớ kỹ, tôi đang làm việc ở tầng trên, em có chuyện gì thì gọi ngay cho tôi, buổi trưa tôi tới đón em cùng nhau ăn cơm nhé!".

Hạ Lộc Sanh gật đầu: "Dạ".

Tề Điệp ở một bên nhìn, cô xưa nay chưa từng thấy Cố Dịch Đồng ôn nhu như thế, hai người kẻ đứng người ngồi kia, hợp mắt một cách khó nói ra được.

Dịch Đồng căn dặn Hạ Lộc Sanh xong, hướng Tề Điệp đi tới: "Đi thôi".

Buổi sáng trôi qua nhanh chóng, sau khi Cố Dịch Đồng xử lý tốt chuyện tình trong tay thì đi tới quán cà phê, lúc này Hạ Lộc Sanh đang yên lặng ngồi ở trong góc, vẻ mặt lạnh lùng.

Cố Dịch Đồng lập tức ở tại chỗ nhìn Hạ Lộc Sanh, một hồi lâu mới tiến lên trước, nói: "Lộc Sanh, tôi nghỉ trưa rồi".

Vừa nói chuyện cô vừa kéo tay Hạ Lộc Sanh, nhẹ nhàng kéo em ấy đứng dậy, xoay người bước ra ngoài.

Hạ Lộc Sanh đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhẹ nhàng kéo kéo tay Cố Dịch Đồng, sau đó đem một tờ giấy đã nắm thành nhiều nếp nhăn đưa cho Cố Dịch Đồng: "Chị Dịch Đồng, có người nói em đưa cái này cho chị".

Cố Dịch Đồng ngẩn ra, từ trong tay Hạ Lộc Sanh nhận lấy tờ giấy.

Trên đó chỉ có một hàng số cùng một chữ "Triệu", là dãy số điện thoại.

"Người đó nói gì vậy? Họ tìm tôi sao?", Cố Dịch Đồng có chút không thể giải thích được.

Hạ Lộc Sanh lắc lắc đầu, có chút bất an nắm bắt góc áo: "Là phụ nữ, nghe thanh âm hẳn là còn khá trẻ. Cô ấy hỏi em bao nhiêu tuổi, tên là gì, sau đó...sau đó liền đem tờ giấy nhét vào trong tay em, nói em đưa cho người nhà".

Rõ ràng Cố Dịch Đồng bị hai chữ "người nhà" trong miệng Hạ Lộc Sanh lấy lòng rồi.

"Cô ấy không nói là muốn làm gì sao?", Cố Dịch Đồng lại hỏi.

Hạ Lộc Sanh đem góc áo nắm càng thêm dùng sức, cô lắc lắc đầu, trong lòng nhất thời không rõ, không khỏi hỏi: "Chị Dịch Đồng, em...em không phải lại gây thêm phiền toái gì cho chị chứ?"

Cố Dịch Đồng lúc này mới đột nhiên nhận ra sự lo lắng của Hạ Lộc Sanh, cô biết Hạ Lộc Sanh không có cảm giác an toàn, thế nhưng không nghĩ tới cô gái nhỏ này dĩ nhiên nhạy cảm đến như vậy.

Chóp mũi Cố Dịch Đồng có chút ê ẩm, cô thở dài một hơi, giơ tay ôm lấy Hạ Lộc Sanh, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng em ấy: "Em vừa nãy không phải nói tôi là người nhà của em sao, nếu là người nhà, sao lại thêm phiền phức được. Hơn nữa, hiện tại chỉ là nhận được một số điện thoại, phiền toái chỗ nào chứ?"