Thanh Sơn

Chương 11



Từ Thanh Sơn thực sự bận rộn, ngày thứ hai Tưởng Ngọc Trạch rời công ty cũng không thấy anh.

Đêm kiều diễm hôm đó bất kể là về sinh lý hay tâm lý đều để lại trong lòng Tưởng Ngọc Trạch ấn tượng khó phai mờ, lần đầu tiên trải qua chuyện này gặp được Từ Thanh Sơn, dịu dàng đến mức không giống một kim chủ. Tưởng Ngọc Trạch đã chuẩn bị tâm lý mà không có chỗ dùng, ngược lại còn cảm thấy mình mới là người chơi Từ Thanh Sơn, xong còn được hưởng một bữa sáng thịnh soạn.

Hai người đã một tuần không gặp mặt, trong lòng Tưởng Ngọc Trạch như bị gieo vào một hạt giống, sau đêm hôm đó, hạt giống này cào tâm nạo phổi nảy mầm, run rẩy mở rộng cành lá, cào đến mức lòng Tưởng Ngọc Trạch ngứa ngáy khó nhịn, ban ngày bận rộn không hiện ra, ban đêm lên giường tắt đèn liền không thể kiềm chế nhớ lại nhiệt độ đôi môi Từ Thanh Sơn.

Nhưng hắn không chủ động liên hệ với Từ Thanh Sơn.

Ngày đó Tưởng Ngọc Ân gọi điện thoại đến, nói cậu đã tìm được việc làm thêm là gia sư, làm tối, mỗi giờ năm mươi, qua điện thoại vẫn lộ rõ sự vui mừng của cậu."Anh, em kiếm được tiền rồi!" Nói xong muốn mời hắn ăn cơm, giọng điệu cứ như cậu kiếm được không phải 50 tệ mà là 5 vạn vậy.

Tưởng Ngọc Trạch đi, ở đường ăn vặt phía sau trường học Tưởng Ngọc Ân, một người một bát súp thập cẩm cay.

Súp thập cẩm cay tính theo vắt mì, mì tuy nhẹ nhưng có thể no bụng, Tưởng Ngọc Ân một hơi lấy 3 vắt, trong bát hầu như chỉ thấy toàn mì, một bên hít hà vừa ăn, vừa nói: "Ở đây ớt không có vị." Vừa nói vừa lấy trong hũ một muỗng dầu ớt.

Tưởng Ngọc Trạch gắp quả trứng cút trong bát mình cho cậu, sau đó hung dữ(*) nói: "Mày là quỷ chết đói hả?"

(*) nguyên văn là ác thanh ác khí (恶声恶气): giọng điệu hung ác độc địa, thái độ thô bạo

Tưởng Ngọc Ân từ trong bát ngẩng đầu lên, nhìn hắn ngượng ngùng cười cười, đôi môi ăn đến bóng nhẫy như đang ăn sơn trân hải vị, học giọng điệu người bản xứ nói: "A lạp là người nhà quê, không có kiến thức mà." Nói xong, liền ủ rũ cúi đầu, "Anh, ở đây quá lớn, cũng có rất nhiều người, có lúc đi trên đường em cảm thấy sợ hãi, sợ ngày nào đó mình không cẩn thận đi lạc."

Tưởng Ngọc Trạch trong lòng chấn động, đũa đang kẹp quả trứng cút xoay tròn rơi lại trong bát, hắn cầm đũa cố lấy trứng, quả trứng đã sắp nát rồi mà vẫn chưa gắp được, vẫn là Tưởng Ngọc Ân bên cạnh lấy thìa lấy giúp hắn, lấy ra lại đưa luôn vào miệng mình, vừa nghiền ngẫm nhìn hắn vừa cười khà khà ăn.

Trên mặt Tưởng Ngọc Trạch có chút lạc lõng, một lúc sau mới cười một tiếng với cậu, nói: "Nghĩ nhiều như thế làm cái gì? Có anh mày đây, mày không lạc được." Tưởng Ngọc Ân nói đúng, ở đây quá lớn, có rất nhiều con đường lớn bằng phẳng, cũng có con đường nhỏ gồ ghề ngoằn nghèo, đường ngay không đi lại đi đường vòng, đi tới đi lui liền dễ dàng đi lạc...

Hắn nói có hắn Tưởng Ngọc Ân không lạc được, kỳ thực bây giờ bản thân hắn cũng đã lạc không tìm được lối ra...

Nửa tháng sau, Từ Thanh Sơn gọi điện thoại tới, giọng điệu tràn đầy sự áy náy, chủ động nói: "Khoảng thời gian này thực sự quá bận rộn, không thể liên lạc với cậu được, đêm nay cậu có rảnh không? Cùng nhau ăn cơm."

Tưởng Ngọc Trạch vốn không định gặp mặt, lúc này càng do dự, sau đó nghĩ, gặp mặt rồi nói rõ ràng cũng tốt.

Điểm hẹn là nhà Từ Thanh Sơn, đại khái là thuận tiện cho hoạt động sau khi ăn xong.

Sau khi Tưởng Ngọc Trạch nhấn chuông cửa liền nghe bên trong truyền đến tiếng bước chân lẹt xẹt lẹt xẹt, Từ Thanh Sơn mặc tạp dề mở cửa cho hắn, cười vô cùng dịu dàng, nói: "Lần trước quên đưa chìa khóa cho cậu, hôm nay giữ lấy nhé." Sau đó quay lại nhà bếp. Tưởng Ngọc Trạch há miệng, không nói ra được, nghĩ thầm, lúc ăn cơm lại nói cũng không muộn.

Trên bàn đã có hai món, trong phòng bếp truyền ra hương ớt nồng nặc, có chút sặc người, Từ Thanh Sơn vừa ho khan vừa nói: "Còn một món thịt luộc nữa, sẽ nhanh thôi." Nói xong vang lên một tiếng roẹt, dầu sôi tưới vào bên trong bát đựng gia vị, trộn lẫn mùi thơm của thịt, hành hoa, hoa tiêu, ớt. Tưởng Ngọc Trạch chưa bao giờ gặp qua chuyện như vậy, chưa từng có người tốt như Từ Thanh Sơn vì hắn chuẩn bị một bữa cơm như thế, mang theo sự mong đợi hắn thưởng thức, lôi kéo hắn chìm đắm trong khói lửa.

Từ Thanh Sơn lấy bia từ trong tủ lạnh ra, Tưởng Ngọc Trạch đầu óc choáng váng ngồi xuống, còn chưa uống mà như đã say rồi.

"Lần đầu tiên làm món cay Tứ Xuyên, không biết có chính tông không, cậu nếm thử xem." Hai mắt anh toả sáng, biểu tình dịu dàng, gương mặt kia lập tức trở nên không tầm thường.

Tưởng Ngọc Trạch nếm thử một miếng, hắn chỉ lo nhìn Từ Thanh Sơn, không nếm thử ra là mùi vị gì."Ăn thật ngon." Lời giải thích đã nghĩ kỹ trước xoay chuyển bốn, năm vòng, đến miệng lại là một câu nói khác, "Anh đối với tình nhân đều tốt như vậy sao?"

Từ Thanh Sơn sững sờ, như là mới phản ứng, mặt liền đỏ lên, một lúc lâu sau, mang theo chút giận hờn và bất mãn, làm nũng nói: "Tôi cũng không có nhiều tình nhân."

- ---

Lảm nhảm chút: công quân đối xử với em trai thật cục súc=)))))