Thanh Sơn

Chương 3



edit: tiểu khê

Văn hóa xã giao trên bàn tiệc ở Trung Quốc đã có từ rất lâu, từ xưa đến nay, mãi đến tận ngày hôm nay cũng chưa từng thay đổi. Tưởng Ngọc Trạch ngồi trước bàn tiệc, trơ mắt nhìn nam nhân tai to mặt lớn ngồi trước mặt đặt tay lên cái eo nhỏ nhắn của cô gái ngồi bên cạnh, hắn một bên thay cố chủ chặn rượu, một bên nhìn sắc mặt của cô gái cứng ngắc trong nháy mắt, có lẽ là trong đầu diễn ra đấu tranh tâm lý oanh oanh liệt liệt, nét cứng ngắc ở nụ cười diễn ra không quá 3 giây liền tan ra, như gợn gió dập dờn trong hơi lạnh mùa thu.

Ánh mắt Tưởng Ngọc Trạch lạnh như băng, nâng ly rượu lên cụng ly, ngửa đầu uống cạn.

Sinh ý đạt được tới tám chín phần, cố chủ cao hứng vỗ vỗ vai hắn nói: "Tiểu tử tuổi trẻ tài cao."

Hắn cười gật đầu đáp lời, nghe người ta nói: "Lần tới sẽ tiếp tục gọi cậu."

Cô gái kia bị tên đầu heo kia ôm lấy đi ra ngoài, tới cửa cũng không buông tay, lôi kéo với tư thế say rượu rất nguy hiểm. Tưởng Ngọc Trạch lạnh lùng nhìn, cố chủ đầy mặt ý cười nhìn, rất nhiều người đều cười hiểu rõ. Cô gái kia khước từ một hồi không chịu được phải quay đầu cầu cứu, Tưởng Ngọc Trạch bước nửa bước lên phía trước, chốc lát lại bước thêm nửa bước nữa, hai chân dừng lại do dự hồi lâu mới nói: "Lão tổng, xe đã đến."

Lão tổng giữ chặt tay của cô gái kia, bộ dáng kia muốn kéo vào xe đi mướn phòng, cô gái liền quay đầu nhìn lại.

Tưởng Ngọc Trạch hai mảnh đôi môi mỏng mím lại, răng cắn chặt, lại qua chốc lát mở ra, lặp lại lần nữa: "Lão tổng, xe đã đến."

Vị lão tổng tai to mặt lớn kia quay đầu lại nhìn hắn, thấy dáng người hắn cao lớn, lại nhìn cổ tay của đứa con gái kia trong tay, rồi lại có thâm ý khác như có như không liếc nhìn cố chủ Tưởng Ngọc Trạch.

Lão tổng vừa đi, sắc mặt cố chủ liền thay đổi, anh ta cau mày, đầu tiên liếc nhìn Tưởng Ngọc Trạch, sau nhìn cô gái kia, cuối cùng cười lạnh một tiếng, gắt gỏng nói: "Trò gì chứ? Thật coi mình là tốt đẹp lắm sao?"

Cô gái cúi đầu không dám nói lời nào, Tưởng Ngọc Trạch hai tay đút vào trong túi cũng không nói gì. Đứng nhìn đuôi hai chiếc hào xe đi xa mãi đến khi biến mất trong bóng đêm, cô gái ngại ngùng nói: "Ngày hôm nay cám ơn anh, xin để lại số điện thoại để lần tới mời anh ăn cơm."

Tưởng Ngọc Trạch nhìn cô bằng ánh mắt cực kì lạnh nhạt, sau đó đổi hướng nhìn về dòng sông lấp lánh như mực, nói: "Cô không muốn bỏ việc, tôi cũng không muốn, ở thói đời này ai cũng không dễ dàng, chính cô chịu đựng khinh thường vì sợ ném bát cơm, lại không chịu tự mình ra mặt, tôi ngoại trừ nói một câu, cũng không có thể giúp cô nhiều." Nói xong liền thêm một câu, "Tự mình cầu phúc đi."<?>

Hắn đi trên đường đi bộ, nghĩ thầm hơn 10 ngàn này hẳn không lấy được rồi, quả nhiên lát sau nhận được điện thoại Tôn Nghiêu, bên kia nói: "Tưởng Ngọc Trạch mày xảy ra chuyện gì vậy? Trước đây chưa từng thấy mày thương hương tiếc ngọc như thế, các cô ấy làm nghề này là phải như vậy, mày thật sự coi đứa con gái kia là thứ tốt đẹp gì sao?"

Tưởng Ngọc Trạch không nói lời nào, sau đó bên kia nói: " Về sau mày đừng nghĩ muốn tao giới thiệu việc cho mày nữa."

Lúc hắn trở lại ký túc xá bạn cùng phòng đều ngủ cả, chỉ có trước mặt Tôn Nghiêu là ánh sáng xanh lục trộm nhắn tin với nữ thần, thấy hắn trở về, nói: "Tao còn tưởng mày với đứa con gái kia đi thuê phòng rồi."

Tưởng Ngọc Trạch cũng không phản ứng hắn, thả balo xuống đi đến phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, trở về nói: "Ngủ đi, ngày mai còn có lớp."

"Việc kia mày làm sao?"

Tưởng Ngọc Trạch không rõ ra sao quay đầu lại nhìn gã, dưới ánh trăng gương tuấn dật bạc tình của hắn càng thêm lạnh lùng.

Tôn Nghiêu nói: "Chính là mới nãy mày đã hủy 10 ngàn hai, thật trâu bò*."

Trong giọng nói có chút ít trào phúng.

"Nếu họ cho phép tao làm thì tao sẽ làm."

- ---

(*) 牛逼: ngưu bức: rất mạnh mẽ, lợi hại nhưng mang ý bất nhã, châm chọc.