Thanh Thành Chi Luyến, Hạ Nhật Như Tích

Chương 46



Hứa Kiếm Sở đi đến cửa phòng tắm, nhìn Kiều Tử Tích ở bên trong, nói. “Tử Tích, bảy giờ có họp lớp, cậu đi không?”

Kiều Tử Tích cầm quần áo treo lên móc, nhìn thoáng qua Hứa Kiếm Sở. “Có việc quan trọng gì không?”

“Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là đến bầu cử sinh viên ưu tú để chọn vào đảng thôi, cả lớp đều phải bỏ phiếu”. Hứa Kiếm Sở nói xong lại thấy kỳ quái, hỏi tiếp. “Cậu không nhận được thông báo của bí thư à?”

Kiều Tử Tích treo xong quần áo, đi ra. “Tôi còn chưa ăn cơm, có thể sẽ không kịp”.

Hứa Kiếm Sở liếc mắt nhìn Hạ Minh Hiên đang ngồi bên kia, nói. “Nghe nói không đi sẽ bị trừ điểm hạnh kiểm đó”.

Kiều Tử Tích đi qua nâng Hạ Minh Hiên vào phòng tắm. Hạ Minh Hiên nói. “Tử Tích, bây giờ mới có sáu giờ, chắc là kịp đấy”.

“Đợi lát nữa xem mấy giờ người ta đưa cơm đến, nếu kịp ăn xong thì đi”.

Kiều Tử Tích đỡ Hạ Minh Hiên vào phòng tắm xong còn dặn theo. “Lau qua người là được rồi, đừng để nước vào miệng vết thương”.

Hạ Minh Hiên đáp lại một câu rồi đóng cửa.

Kiều Tử Tích cầm điện thoại trên mặt bàn lên nhìn, có hai tin nhắn của bí thư lớp gửi tới, nội dung đều giống nhau, chính là nói cuộc họp bỏ phiếu lần này phi thường quan trọng.

Hứa Kiếm Sở ôm tay nhìn Kiều Tử Tích. “Cái đó…. Cậu cũng thấy đấy, sẽ có người của đoàn trường tới điểm danh, nếu không đi sẽ bị trừ điểm hạnh kiểm”.

Kiều Tử Tích buông điện thoại, nói. “Cậu cũng không thể bắt tôi bỏ đói bụng mà đi dự họp được”.

Hứa Kiếm Sở che miệng khụ khụ hai cái. “Cũng không phải, chính là muốn nói, cậu…. cậu đừng quá nuông chiều cậu ta”. Ý tứ rất rõ ràng, bình thường Kiều Tử Tích không phải người sẽ dùng lý do chưa ăn cơm nên không thể đi họp lớp. Hôm nay cho dù y ăn cơm rồi thì cũng sẽ kiếm cớ không đi, bởi vì trong lòng y không muốn đi.

“Tôi không nuông chiều cậu ta”. Kiều Tử Tích khinh miêu đạm tả một câu.

Hứa Kiếm Sở nhún vai. “Cậu nói không thì là không”. Sau đó ngồi xuống ghế của mình đọc sách.

Sáu rưỡi cơm mới đưa tới, bình thường phải một tiếng mới tới, hôm nay chỉ mất có nửa giờ, đã nhanh hơn rất nhiều.

Hạ Minh Hiên ngồi ở bàn học của Kiều Tử Tích, trước mặt là bốn cái hộp lớn, hai hộp cơm, hai hộp thức ăn. Hạ Minh Hiên ngồi ghế, Kiều Tử Tích không còn chỗ, ăn cơm cũng không thể ngồi trên giường hay đứng ăn được.

Hạ Minh Hiên quay đầu nhìn Hứa Kiếm Sở đang ngồi đọc sách. “Kiếm Sở, cậu lên giường đọc sách đi, cho mượn cái ghế qua đây”.

Hứa Kiếm Sở liếc Hạ Minh Hiên một cái, sau đó đứng dậy, còn thuận tay đem ghế dịch đến bên cạnh Hạ Minh Hiên. Hạ Minh Hiên cười tủm tỉm nói. “Đa tạ”.

Kiều Tử Tích nhìn Hứa Kiếm Sở nói. “Cậu cứ ngồi đi, tôi không sao”.

Hứa Kiếm Sở nhìn nhìn đồng hồ. “Đừng để ý đến tôi, cậu mau ăn đi, bảy giờ còn tới kịp”.

Kiều Tử Tích ăn cơm xong liền cùng Hứa Kiếm Sở chạy đến lớp học, bỏ lại Hạ Minh Hiên một mình ở ký túc xá.

Cả lớp có ba mươi mấy sinh viên viết đơn xin gia nhập Đảng thay nhau lên diễn thuyết, có người nói nhiều, có người nói ít, nhưng là người nào cũng lên nói, cho nên mất rất nhiều thời gian.

Thời cấp ba, ai cũng thi nhau xin vào Đoàn, vào được rồi thì mới biết nhiệm vụ duy nhất chính là đóng tiền. Hiện tại tới đại học, mọi người lại muốn được vào Đảng, nguyên nhân chính là bởi vì nghe nói rất nhiều cơ quan doanh nghiệp nhà nước ưu tiên đảng viên.

Gương mặt trên bục giảng thay đổi rồi lại thay đổi, có người nói đến nhiệt huyết sôi trào, có người thì dè dặt cẩn thận, cũng có người nói câu nào thì câu đấy đều là loạn thất bát tao….

Kiều Tử Tích cùng Hứa Kiếm Sở ngồi ở hàng cuối cùng. Hứa Kiếm Sở cũng xin vào Đảng cho nên cũng sẽ lên diễn thuyết, Kiều Tử Tích thì không. Hứa Kiếm Sở hỏi y vì sao không vào Đảng, y chỉ nói không muốn miễn cưỡng chính mình.

Kiều Tử Tích vẫn luôn cúi đầu, trong ngăn bàn là di động đang phát sáng.

Người nào đó gửi tin nhắn đến, kèm theo các loại biểu tình thê lương, tỏ vẻ chính mình một mình trông phòng rất bi thương. Kiều Tử Tích hồi âm: chắc còn một tiếng nữa.

Hạ Minh Hiên nhắn lại: một tiếng nữa á, bây giờ đã chín giờ rồi! Người lớp cậu toàn siêu nhân à!

Sinh viên trong lớp Kiều Tử Tích đều là những người có điểm thi đầu vào hạng cao, vô luận là thành tích hay ý thức kỷ luật đều vô cùng tốt.

Mười một giờ Kiều Tử Tích mới về đến ký túc xá, trước khi đi họp lớp Kiều Tử Tích đã đem máy tính của mình cho Hạ Minh Hiên chơi. Lúc trở về, hắn đang ngồi nghe nhạc.

Kiều Tử Tích cầm quần áo vào phòng tắm, còn lại Hạ Minh Hiên cùng Hứa Kiếm Sở mắt to trừng mắt nhỏ. Hạ Minh Hiên hỏi. “Sao hả? Được bao nhiêu phiếu?”

Hứa Kiếm Sở cởi giầy leo lên giường. “Nhiều ít không thành vấn đề, quan trọng là có thể vào được lớp cảm tình Đảng”.

Hạ Minh Hiên nhếch miệng cười cười. “Chúc mừng chúc mừng!”

Hứa Kiếm Sở tựa vào đầu giường, một bên mở sách ra đọc, nhìn thoáng qua cái chân bị thương của Hạ Minh Hiên, nói. “Xem tình hình của cậu thế này, đêm nay chắc là được ở lại rồi, cùng vui cùng vui”.

Từ lần trước Hạ Minh Hiên cùng Kiều Tử Tích ở khách sạn, sau đêm hôm đó, hai người chưa từng ngủ chung giường lần nào. Lần này chân hắn bị thương thành như vậy, mà giường của hắn ở ký túc xá còn ở tầng trên, cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đợi lát nữa Kiều Tử Tích chắn chắn sẽ nói. “Đêm nay cậu ngủ lại đây đi”.

Hạ Minh Hiên ở trong lòng cười thầm, quả thật là hoạ phúc khó lường.

Kiều Tử Tích từ phòng tắm đi ra, mặc áo sơ mi màu xám cổ rộng cùng quần thể thao đồng màu. Phía dưới cổ có thể thấy rõ ràng hình dáng xương quai xanh cùng làn da trắng nõn trơn mềm, người nào đó vừa nhìn qua đã muốn nổi lên tà tâm.

Kiều Tử Tích nói với Hạ Minh Hiên. “Đêm nay cậu ngủ ở đây đi, tôi qua chỗ cậu”.

Hạ Minh Hiên trên mặt cứng đờ, Hứa Kiếm Sở ở bên kia nói. “Mình có giường không ngủ, đến ký túc xá người khác làm gì?”

Hạ Minh Hiên biết vì sao Kiều Tử Tích lại làm như vậy. trong phòng còn có Hứa Kiếm Sở, tuy rằng hai bọn họ ngủ chung cũng sẽ không làm ra chuyện gì, nhưng dù sao quan hệ của hai người cũng là người yêu. Hạ Minh Hiên lấy điện thoại ra. “Tôi gọi cho Duẫn Đông, bảo cậu ta mở cửa cho cậu”.

Kiều Tử Tích nói. “Ừ, cũng tốt”.

Hứa Kiếm Sở xuống giường, giữ lấy cánh tay Kiều Tử Tích. “Tử Tích, cậu đừng đi, nằm chung với Hạ Minh Hiên là được rồi, đến ký túc xá khác lại không quen, hơn nữa, cậu không biết là người ta sẽ bàn tán à?”

Hạ Minh Hiên dừng động tác trên tay, chờ quyết định của Kiều Tử Tích.

Hứa Kiếm Sở ấp a ấp úng một hồi rồi mới nói. “Cậu đừng quá để ý đến tôi, kỳ thật tôi không cảm thấy có gì xấu hổ hay sao hết, hai người các cậu như vậy, tôi cũng sớm quen rồi”.

Hứa Kiếm Sở trừng mắt nhìn Hạ Minh Hiên. “Còn sững sờ ở đó làm gì, qua đây giữ bà xã cậu ở lại đi”.

Kiều Tử Tích nhất thời hỗn loạn đầu óc, trong ngực có một loại cảm giác không thể nói thành lời.

Hạ Minh Hiên từ trên ghế đứng lên. “Tử Tích, đừng đi”.

Kiều Tử Tích nhìn ánh mắt khẩn cầu giống như đứa trẻ của hắn, gật gật đầu.

Hứa Kiếm Sở cười cười. “Tử Tích, nếu cậu không muốn ngủ cùng Hạ Minh Hiên thì cứ lên chung giường với tôi là được”.

Hạ Minh Hiên lập tức phóng qua ánh mắt sắc như dao. “Cậu thử xem?”

Hứa Kiếm Sở ha ha cười, xoay người trở về giường. “Tôi mệt rồi, các cậu cũng đi ngủ đi”.

Kiều Tử Tích cùng Hạ Minh Hiên nhìn nhau cười. Sau đó, Kiều Tử Tích tìm băng gạc băng lại đầu gối cho Hạ Minh Hiên, đỡ cho bị chăn động đến miệng vết thương.

Trước kia Hạ Minh Hiên luôn nằm ở bên ngoài, hôm nay lại ngủ ở bên trong. Tắt đèn, ký túc xá chỉ còn lại ánh đèn từ ngoài hành lang rọi vào. Hạ Minh Hiên ngủ thực ngoan, tay cũng an phận không đi sờ loạn. hai người đều nằm nghiêng mặt đối mặt, Hạ Minh Hiên nhích lại gần, khẽ hôn lên môi Kiều Tử Tích một cái, đè thấp thanh âm nói. “Ngủ ngon”.

Vết thương trên chân Hạ Minh Hiên một tuần sau mới khỏi.

Gần đến cuối học kỳ, hiện tại nơi nơi đều nói đến chuyện học kỳ sau sẽ được chuyển về cơ sở chính của trường, nghe nói sau khi thì xong sẽ bắt đầu thu dọn hành lý chuyển đi. Đến cơ sở chính, bạn ký túc xá có thể tự do lựa chọn.

Ba của Hứa Kiếm Sở là thư ký hành chính ở cơ sở chính, có thể sắp xếp cho hai người ở ký túc xá tốt nhất.

Ba của Kiều Tử Tích là hiệu trưởng, kỳ thật cũng có thể ở cùng ký túc với Hứa Kiếm Sở. Nhưng như vậy thì lại cách Hạ Minh Hiên rất xa. Bởi vì ký túc xá mà Hạ Minh Hiên sẽ ở là khu nhà mà trường học thuê bên ngoài. Mấy năm nay trường học không ngừng tăng số lượng sinh viên, số lượng phòng ở ký túc xá không đủ, cho nên đa số sinh viên năm hai chuyển đến cơ sở chính đều là ở khu nhà thuê bên ngoài.

Hạ Minh Hiên cùng Kiều Tử Tích lén thương lượng. “Nghe nói khu nhà bên kia cũng là hai người một phòng, hay là cậu qua đây ở với tôi đi”.

Kiều Tử Tích chần chừ. “Ừ”.

Người nào đó vui vẻ lấy điện thoại ra gọi. “Tôi đăng ký với phụ đạo viên, để ông ấy giữ lại cho mình một gian”.

Tháng sáu, nhiều mưa, nhiều gió, nóng bức.

Dựa theo lệ thường, tầm này hàng năm ở các lớp học sẽ lại có sinh viên đến tranh chỗ để tự học. Giữa tháng này còn có cuộc thi tứ cấp, cho nên người nào thuộc đảng ôm chân phật thì lại càng bận rộn.

Hạ Minh Hiên cầm quyển < Luật kinh tế > hơn bảy trăm trang đưa cho Kiều Tử Tích xem. “Lão sư luật kinh tế nói trong này toàn kiến thức trọng điểm! Phạm vi thi cũng nằm trong quyển này! Mẹ!”

Kiều Tử Tích cầm quyển sách kia lên xem, bên trong không có một dấu mực, nhìn Hạ Minh Hiên, nói. “Chưa từng đọc? Không ghi bài? Đi học cũng không nghe giảng?”

Hạ Minh Hiên cười cười. “Cũng gần như thế”.

Kiều Tử Tích đem sách trả lại cho Hạ Minh Hiên. “Cái này phải dựa vào chính mình nhớ, tôi không giúp cậu được”.

“Tôi biết, tôi là muốn hỏi, khi nào thì chúng ta đến phòng tự học?”

Ký túc xá thoải mái dễ chịu Kiều Tử Tích không ở, lại cứ phải cùng Hạ Minh Hiên đến phòng tự học.

Kiều Tử Tích nói. “Hôm nay bắt đầu”.

Người nào đó híp mắt cười. “Tuân lệnh!”