Thanh Việt Quan

Quyển 1 - Chương 10: Trứng chim đá



Cửa lớn của Thanh Việt quan mở ra, thấy bóng Phương Thiện Thủy, mèo mun đang ăn cá meo một tiếng, lên tiếng chào kim chủ, Trương Lịch cũng vội vàng nghênh đón.

Vừa đối diện với tầm mắt Phương Thiện Thủy, Trương Lịch bị dọa một trận, vốn khí chất của Phương Thiện Thủy đã rất là thiếu sức sống, có một chút quỷ khí dày đặc, hôm nay mắt xung huyết vành mắt xanh đen, lúc nhìn chằm chằm vào người khác lại càng thêm dọa người.

Trương Lịch run lên một cái mới nói: "Phương, Phương đại sư, cậu làm sao, đêm qua không nghỉ ngơi tốt?"

Phương Thiện Thủy gật đầu ngầm thừa nhận.

Nửa đêm bị ác mộng làm tỉnh lại, y liền bắt đầu treo đèn đọc đêm, nghiên cứu [Luyện thi đại điển], chỉ là nội dung trong [Luyện thi đại điển] thực sự quá mức khó hiểu, lại dùng kim văn vân triện ghi lại, Phương Thiện Thủy ngay cả chữ còn không nhận biết đầy đủ, xem vô cùng khó khăn. Mà bút ký các tổ sư để lại, tuy rằng rõ ràng một chút, nhưng lại không có ghi chép liên quan đến tình huống giống như sư phụ vậy.

Vì sao luyện thi gặp phải âm khí ngưng tụ diện tích lớn như vậy? Ảnh hưởng đến sư phụ là tốt hay xấu? Phương Thiện Thủy không làm sao biết được.

Trương Lịch thấy Phương Thiện Thủy lại thất thần, trước hết dỡ lồng gà từ sau xe xuống, "Đại sư, đây là gà trống hôm nay cậu cần, tôi chuyên chọn nhanh nhẹn có sức sống đưa tới cho cậu, cậu xem có vấn đề gì không?"

Phương Thiện Thủy hoàn hồn, nhận lấy lồng sắt nói tiếng cảm ơn, nghĩ đến ác mộng đêm qua, nói với Trương Lịch: "Anh Trương, trên núi chỉ sợ sẽ có chút thay đổi, sau này vẫn là không phiền anh lên núi đưa đồ nữa, tự tôi xuống núi đi mua."

Nghe được Phương Thiện Thủy nói sẽ có thay đổi, trong lòng Trương Lịch nhất thời tò mò như mèo cào, nhưng lại có chút kiêng kỵ không dám hỏi, chỉ quan tâm nói: "Như vậy có bao nhiêu không tiện chứ, cậu lại không có xe, ở đây hoang vu dã ngoại, cậu một đi một về phải mất bao lâu."

Phương Thiện Thủy: "Không sao, tôi luyện công từ nhỏ, chút đường đi ấy không tính là gì. Được rồi anh Trương, anh biết gần đây có nơi nào bán cây không?"

"Cậu muốn trồng cây? Loại cây gì? Diện tích bao nhiêu? Tôi biết có chỗ bán một số cây giống thường gặp, cách đây có chút xa, tôi có thể hỏi giúp cậu một chút."

Phương Thiện Thủy suy nghĩ một lúc, nói: "Tôi muốn trồng khắp quanh núi Thanh Việt này, trên núi Thanh Việt trồng cây hòe, ngoài núi Thanh Việt trồng cây đào, đại khái mấy nghìn mẫu, tốt nhất có thể có cây lớn."

Trương Lịch hít ngược một hơi: "Mấy nghìn mẫu cây lớn, ai ya, chỉ là vận chuyển đã là một con số không nhỏ đâu."

"Tiền không thành vấn đề, chỉ là thời gian có chút gấp, cây lớn trên núi Thanh Việt tốt nhất có thể trồng xong trong vòng nửa tháng, dưới chân núi có thể chậm một chút, nhưng cũng đừng vượt quá một tháng, nếu như có thể, phải phiền toái anh Trương tìm nhiều chút người đến." Nhân quả thuật ngũ quỷ vận tài hạ xuống, Phương Thiện Thủy cũng biết mình gần đây phải xui xẻo, cách thức xui xẻo khác nhau, nhưng trong tay y khẳng định không giữ được bao nhiêu tiền, không bằng chính y chủ động tiêu đi.

Tuy rằng ngoài miệng nói được thoải mái, trong lòng Phương Thiện Thủy đã bắt đầu yên lặng tính toán độ dày ví tiền của mình.

Lúc trên xe lửa, tuy rằng cuối cùng đám trộm mộ kia phủ nhận nói ngọc thạch Phương Thiện Thủy trộm chuyển đến không đáng giá ba nghìn vạn, nhưng trong lòng Phương Thiện Thủy biết chỗ thần kỳ của ngọc thạch, hiểu được ba nghìn vạn này có lẽ còn là nói ít đi, số tiền sư phụ để lại cho y kia, cũng không biết có đủ cho y dùng trong khoảng thời gian này không.. Sợ là phải nghèo.

Trương Lịch kích động trong lòng, đây chính là làm ăn lớn a, bất luận tìm người bạn nào đến, đều không thể thiếu lợi ích cho hắn, hơn nữa nhìn đại sư có vẻ hào phóng như vậy, phỏng chừng cũng sẽ không bạc đãi hắn, hắn nhất định phải xử lý chuyện này đến làm đại sư thỏa mãn mới được.

Trương Lịch vừa nhớ phạm vi bao núi Phương Thiện Thủy vẽ, vừa líu lưỡi vì tài lực của Phương Thiện Thủy, cũng càng thêm khẳng định Phương Thiện Thủy là một người có bản lĩnh.

Trương Lịch liên tục gật đầu nói: "Đại sư cậu yên tâm, việc này tôi nhất định lập tức đi làm cho cậu, đảm bảo làm ổn thỏa."

Phương Thiện Thủy đang định tỏ ý cảm ơn lần nữa, bỗng nhiên vẻ mặt nghiêm túc, cao giọng quát hỏi: "Ai!"

Trong rừng cây chợt truyền đến một loạt tiếng chạy trốn xôn sao, người âm thầm theo dõi kia chớp mắt đã biến mất, Phương Thiện Thủy không có đi đuổi, chỉ là thầm nghĩ, cây trên núi xem ra phải trồng nhanh lên mới được.

"Anh cầm phù này, nếu như lại muốn lên núi, tốt nhất chọn ở trước buổi trưa, nhất định phải mang phù trên người. Chuyện trồng cây, liền làm phiền anh." Phương Thiện Thủy lấy một giấy phù vàng cùng một xấp tiền đưa cho Trương Lịch.

Trương Lịch cười đến thấy răng không thấy mắt, miệng lập tức nói: "Không phiền phức không phiền phức."

*

Trong một căn phòng tối, dưới ánh đèn mạnh, một bàn tay đang giơ một viên đá như ngọc màu mực, quan sát xuyên qua ánh sáng.

Dưới ánh sáng mạnh chiếu rọi, người trong bóng tối có thể thấy rõ ràng trong viên đá này có một cái bóng sinh vật dạng như chim non, cổ dài chân dài, có chút giống hạc trắng, lại có chút không giống.

"Lần này chúng tôi đào được một tòa mộ cổ nhà Thương ở khu vực Thương Khâu, gương cổ đồng xanh, đỉnh tế đầu người, bên trong có rất nhiều, nhưng quan trọng nhất, vẫn là cái này." Trong bóng tối truyền đến tiếng của Lâm nhị.

"Đây rốt cuộc là thứ gì?" Người cầm ngọc thạch vừa xoay tròn quan sát, vừa không thể tưởng tượng nổi lẩm bẩm.

Lâm nhị: "Đây là sau khi chúng tôi mở quan tài của chủ mộ, móc ra từ trong bụng ông ta. Ban đầu còn tưởng rằng là một khối ngọc hàm (1), nhưng thứ này quá lớn, sau đó vô tình, chúng tôi phát hiện bí mật trong viên đá kia, hoặc là nên nói, bí mật trong trứng chim này."

"Anh biết không, chúng tôi làm các loại xét nghiệm, ngọc thạch này thật sự đã có hơn ba nghìn năm lịch sử, nói cách khác, quả trứng này, cách đây cũng đã hơn ba nghìn năm, xác định là đồ nhà Thương. Thế nhưng, anh tuyệt đối không ngờ được, quả trứng hơn ba nghìn năm này, thật ra còn là một vật sống." Lâm nhị bỏ xuống một câu long trời lở đất như vậy.

"Anh nói cái gì, điều đó không có khả năng!" Người trung niên cực kỳ sợ hãi, thậm chí thiếu chút nữa cầm không chắc bảo bối trong tay.

"Các hạ biết truyền thuyết của nhà Thương không?" Lâm nhị không có phản bác người trung niên, sau khi hỏi những lời này, hắn rất nhanh lại tự hỏi tự trả lời, "Thiên mệnh huyền điểu, giáng nhi sinh Thương (2). "

Người trung niên cầm viên đá, con ngươi bỗng nhiên phóng to, tay nâng đá cũng có chút run rẩy kích động, "Anh là nói.. đây, đây là.."

Người trung niên đột nhiên nhíu mi, chuyện này thật sự rất khó tưởng tượng, tuy rằng uy tín của Lâm nhị luôn luôn rất tốt, nhưng kích động ban đầu qua đi, người trung niên vẫn bình tĩnh lại nói: "Tôi cần cho người kiểm tra một chút."

"Xin tùy ý."

Hơn hai giờ sau, tất cả nhân viên kiểm tra người trung niên mang tới đều khiếp sợ.

Người trung niên trầm ngâm nói: "Nói cái giá đi."

Lâm nhị: "Bốn ức."

Không đợi người trung niên vui mừng, Lâm nhị nhanh chóng bổ sung một câu, "Đôla Mỹ."

Người trung niên giận dữ: "Anh điên rồi!"

Lâm nhị hỏi ngược lại: "Anh nghĩ nó không đáng cái giá này?"

Người trung niên im lặng không nói gì.

Đáng giá! Quá đáng giá.

Muốn nói giá, nó thật sự là bảo vật vô giá.

Là thần thoại chân chính.

Nhưng mà thứ này cũng quá bỏng tay.

Người trung niên lắc đầu: "Giá tiền này tôi không thể chấp nhận, nhiều nhất tôi chỉ ra một ức đôla Mỹ, đây đã là thành ý lớn nhất của tôi. Anh biết, thứ này căn bản không thể lộ ra, cho dù tôi nói là tổ truyền cũng sẽ không có người tin, hơn nữa một khoản giao dịch tiền tệ lớn như vậy, chỉ cần vừa lộ ra, tất cả chúng ta đều sẽ bại lộ dưới tầm mắt mọi người. Thứ không thấy được ánh sáng, làm sao thực hiện giá trị của nó?"

Lâm nhị nhíu mày, giới hạn giá trong lòng hắn là ba ức đôla Mỹ, ít hơn nữa hắn tình nguyện không bán, nhưng trong mạng giao thiệp tương đối an toàn trong tay hắn, cũng chỉ có người trước mắt này có thể ra được cái giá này.

Lâm nhị tiếp tục cò kè mặc cả, người trung niên rốt cuộc cắn chặt một ức năm nghìn vạn đôla Mỹ, không chịu lại nhả ra.

Cuối cùng làm ăn vẫn là không đạt thành.

Lâm nhị nhíu mày nhìn người trung niên đi xa, thầm nghĩ chẳng lẽ thật sự phải vượt biên ra nước ngoài?

Lâm nhị đang phiền não, đột nhiên nhận được điện thoại của Hầu tử.

Hầu tử: "Chú hai, cháu tìm được người kia."

Ngày hôm đó vừa xuống xe lửa không bao lâu, Hầu tử đã mất dấu taxi Phương Thiện Thủy ngồi.

Kỳ lạ là, lạc mất thì cũng thôi, lúc mất dấu, Hầu tử lại vòng vo tại chỗ rất lâu vẫn không ra được, giống như quỷ đánh tường vậy, thẳng đến trời hửng sáng, hắn cùng tài xế taxi chở hắn mới thoát vây.

Hầu tử nói chuyện này cho Lâm nhị, Lâm nhị càng thêm khẳng định Phương Thiện Thủy khác thường, để Hầu tử ở trấn Hoài Vân tìm tung tích Phương Thiện Thủy.

Tuy rằng lúc trước Hầu tử lạc mất taxi Phương Thiện Thủy ngồi, nhưng mà vẫn nhớ được bảng số xe, mấy ngày nay đi lung tung trong trấn Hoài Vân không tính là lớn này, thật đúng là bị hắn gặp được chiếc taxi kia, đuổi theo một đường, vốn định quan sát trước một chút, sau đó mới bắt người đến một nơi yên lặng hỏi đàng hoàng, không nghĩ đến vừa theo tới đã tìm ra mục tiêu hắn muốn tìm.

"Tra rõ lai lịch ra sao chưa?" Lâm nhị cũng không biết tại sao mình lại chú ý Phương Thiện Thủy như vậy, nhưng mà từ sau khi bảo bối vô duyên vô cớ mất một lần trên xe lửa, Lâm nhị vẫn bất an, luôn muốn đem tất cả nhân tố không ổn định đều nắm trong tay.

"Hình như là một dã đạo sĩ (3), trong ngọn núi ở vùng ngoại ô trấn Hoài Vân có một đạo quan đổ nát. Nhưng mà đạo sĩ kia thật sự có cổ quái, hai ngày nay cậu ta đột nhiên gióng trống khua chiêng trồng cây trên núi, còn đều là cây lớn đào từ vùng khác đến, chuyển tới xong mời một đống người tăng ca trồng cho cậu ta, còn cần phải chính xác đến vị trí của từng cây, hơi lệch một chút chút cũng phải đào ra trồng lại, phí vận chuyển phí nhân công này, có khi phải hơn mấy triệu ấy. Lại thêm tiền nhận thầu mấy nghìn mẫu vùng núi này, cũng không biết dã đạo sĩ này từ đâu lấy ra nhiều tiền như vậy." Hầu tử cảm thán nói.

"Trồng cây?" Lâm nhị kỳ quái tự hỏi một câu, sau đó nói, "Hầu tử, mày chụp hình ngọn núi kia cho chú xem, chụp cẩn thận một chút."

"Được, chú hai."

*

Phương Thiện Thủy đổ máu gà lên trên tám cột đá, lần thứ hai thấy lửa lớn ầm ầm dâng lên quanh quan tài, nhưng lửa này thoáng qua lại biến mất, giống như chỉ là ảo giác như lúc trước vậy.

Mấy ngày đầu, Phương Thiện Thủy dường như còn có thể nghe được tiếng đau đớn do bị đốt cháy của sư phụ ở trong quan tài, mấy ngày nay lại cái gì cũng không nghe được nữa.

Trong quan tài càng ngày càng yên tĩnh, Phương Thiện Thủy cũng càng ngày càng lo lắng, nhưng nhìn quan tài màu đen ở trong luyện thi trận từng ngày bị máu thấm đỏ, dựa theo ghi lại kinh nghiệm trong bút ký của các tổ sư, ngược lại không giống như có vẻ luyện chế thất bại.

"Ngày thứ mười bốn." Tính toán ngày, Phương Thiện Thủy cắt ngón trỏ, nhỏ giọt máu lên nắp quan tài.

Không giống tình hình khi nhỏ máu lần trước, lần này, sau khi máu rơi xuống, rất nhanh đã bị quan tài hấp thu, thoáng qua liền biến mất, một chút dấu vết cũng không để lại.

Thời gian thủ quan, trừ mỗi ngày dùng máu gà xối lên cột ngọc, cách mỗi bảy ngày, con cũng phải cắt ngón trỏ nhỏ máu vào trên quan tài. Nhưng mà, đây chỉ là phương pháp đề phòng vạn nhất, sau khi thủ quan kết thúc, con tốt nhất không nên ở lại trên núi, nên sớm ngày rời đi.

Lúc đó Phương Thiện Thủy nghe được sư phụ nói như vậy, đã biết sư phụ dự định dựa theo phương pháp luyện chế thi phó, cho y thêm một tầng bảo đảm an toàn, mặc dù không muốn đồng ý, nhưng sư phụ tâm ý đã quyết, y lại sợ cuối cùng sư phụ mất lý trí gây ra tai họa gì, cũng đáp ứng.

Chỉ là, phương pháp khống thi của Phương thị hình như có chút vấn đề, mấy trăm năm trước đã từng gặp phải cắn trả, Phương Thiện Thủy hiện tại cũng không thể hoàn toàn yên tâm.

(1) Ngọc hàm: Ngọc mang theo trên người người chết, thường là ngậm trong miệng

(2) Thiên mệnh huyền điểu, giáng nhi sinh Thương: Trời ra lệnh cho chim đen xuống trần để sinh ra nhà Thương

(3) Dã đạo sĩ: Đạo sĩ không thuộc môn phái lớn có tiếng tăm nhiều người biết đến nào, không chính thức