Thanh Việt Quan

Quyển 1 - Chương 14: Xác nổ tung



Vừa rồi khi đại trận vẫn chưa khởi động, Phương Thiện Thủy còn không thể cảm ứng được rất rõ ràng số người xâm nhập, nhưng nhờ số đèn pin cùng hơi thở trong gió, mơ hồ xác định là mười một người.

Hiện giờ, chín người đã bị y đem về làm mắt trận, một bị âm khí trong trận ăn mòn chết đến không thể lại chết, hẳn là ít nhất còn một người mới đúng, sao lại không thấy đâu?

Một, hai, ba..

Phương Thiện Thủy nhắm mắt lại cảm ứng số thi thể và người sống trong đại trận, thật lâu sau mới mở mắt ra cau mày nói: "Lẽ nào mình tính sai?"

Lúc này, trong lòng Phương Thiện Thủy đột nhiên dâng lên một cảm giác nguy hiểm, loại cảm giác này hình như là đến từ trong thi thể đã chết, cũng đang rơi vào trong mắt trận dưới chân y.

Phương Thiện Thủy lập tức nhảy ra ngoài, nhưng vẫn chậm một chút, tiếng nổ mạnh chợt vang bên tai y, trong tai đầy tiếng ù ù, thi thể Tiền Tân nổ thành bột mịn trong ánh lửa, Phương Thiện Thủy vừa mới rời nguồn phát nổ ba mét, cũng bị sóng khí nóng bỏng hất bay ra ngoài, không khéo bị một gốc cây nổ gãy đè lên.

Phương Thiện Thủy bị đè ở dưới cây kịch liệt ho khan, cọ sạch máu bên khóe môi, lại không đứng dậy được, xương cốt trên người hình như gãy mất mấy cái.

"Cạch.." Là tiếng lên đạn.

Phương Thiện Thủy nhìn thấy người dùng súng chỉ vào đầu mình, chính là một trong những kẻ trộm mộ từng gặp mặt một lần trên xe lửa lúc trước.

Hầu tử cầm súng đến gần, lại dường như không vội giết Phương Thiện Thủy, ngược lại may mắn nói: "Mày quả nhiên lợi hại, may mà tao quan sát thêm mấy ngày, không tiếc tung tin tức ra ngoài, mang nhiều mấy con pháo hôi đến."

"Đám ngu xuẩn này, cho rằng tao không muốn chia sẻ bảo tàng phát hiện được với Lâm nhị, lại sẽ sẵn sàng chia sẻ với bọn mày sao? Thật sự là ngây thơ." Hầu tử vừa lẩm bẩm vừa đá văng cánh tay Tiền Tân bị nổ đến bên chân hắn ra, Phương Thiện Thủy còn chưa nghe rõ hắn nói cái gì, đã thấy Hầu tử ngược lại nhìn mình nói, "Từ sau khi xuống xe lửa mất dấu mày ngày hôm đó, tao đã không còn coi thường mày. Mấy ngày nay tao trốn trong đội ngũ công nhân quan sát, càng cảm thấy mày hẳn là có năng lực thần kỳ gì, dưới tình huống như vậy, cho dù tao có tự phụ, cũng sẽ không tùy tiện một mình đến đây trêu chọc mày."

Phương Thiện Thủy cũng không nghĩ tới kẻ trộm mộ này độc ác như vậy: "Anh để thuốc nổ trên người bọn họ, là ngay từ đầu đã định để cho bọn họ đi chịu chết? Làm sao anh biết tôi muốn lấy bọn họ làm mắt trận?"

Hầu tử cười: "Không sai, cũng phải cảm ơn giả thần giả quỷ của mày, cho tao thời cơ ra tay. Về phần mắt trận? Ha ha, cái này tao còn thật không biết, chỉ là trùng hợp mà thôi. Vốn còn nghĩ mày cổ cổ quái quái trồng nhiều cây như vậy, nói không chừng có trận pháp ly kỳ gì ngăn cản tao, có một đống bom hình người mở đường cho tao, ít nhất có thể lấy phòng vạn nhất. Không ngờ mày lại muốn dùng người chết làm mắt trận quái quỷ gì? Ha, ngược lại là ông trời giúp tao, hiệu quả mới có thể tốt như vậy."

"Nói đi, đạo quan này của mày xây ở nơi này, có phải là vì trông coi mộ lớn trong núi này hay không, cửa mộ ở nơi nào? Nói hết những điều mày biết ra! Tự mày nói tao còn có thể cho mày một sảng khoái, nếu không tao liền cắt đứt tay chân mày, từng dao từng dao từ trên người mày cắt xuống mấy trăm miếng thịt." Hầu tử âm ngoan hung hăng đe dọa Phương Thiện Thủy, hắn cũng không phải không thể tự mình tìm mộ, nhưng hắn là một người, chỉ là đo lường tính toán vị trí, có khi đã tiêu tốn không ít thời gian, lại thêm đào đạo động, cũng là một công trình không nhỏ. Nếu như chỉ có hắn biết nơi này thì cũng không sao, cùng lắm thì từ từ hao tổn ở nơi này, nhưng mà lúc nào Lâm nhị bên kia ra tay trứng chim huyền xong sẽ nhớ đến nơi này cũng nói không chừng, thời gian để lại cho hắn cũng không coi là nhiều.

Phương Thiện Thủy bị lời kẻ trộm mộ này nói làm cho đầu óc mơ hồ, mộ lớn trong núi? Mộ lớn gì, sau núi là phần mộ tổ tiên của Phương thị bọn họ mà thôi.

Phương Thiện Thủy cảm thấy có chút hoang đường: "Ai nói với anh núi Thanh Việt có mộ lớn gì? Còn có, Thanh Việt quan chúng tôi cũng không phải người coi mộ gì."

Súng vang "bùm" một tiếng, Phương Thiện Thủy nhanh chóng tránh đi, thân thể vừa lệch đi một chút, toàn thân rung lên, cánh tay trái đột nhiên nổ tung một đóa hoa máu.

"Đã chết đến nơi còn dám mạnh miệng, mày không nói cũng không sao, cùng lắm thì giết chết mày tự tao tìm." Hầu tử ánh mắt thâm độc tàn bạo, dường như đã không dự định để Phương Thiện Thủy sống sót, thấy hắn giơ súng định bắn tiếp, Phương Thiện Thủy bỗng nhiên nói, "Chờ một chút, là ở phía sau núi, đỡ tôi đứng lên tôi dẫn anh đi."

Hầu tử quan sát Phương Thiện Thủy một chút, cảnh cáo nói: "Đừng hòng giở trò bịp bợm."

Hầu tử cảnh giác tiến lên, đang định cúi người kiểm tra tình huống của Phương Thiện Thủy, vừa cúi một cái, lại chợt thấy sau lưng có hai cái chân..

"Ai!" Hầu tử không nói hai lời bắn một phát về phía sau, súng vang bùm một tiếng, trong khoảng cách gần như vậy, lại bất ngờ bắn hụt, Hầu tử xoay người mới phát hiện, phía sau căn bản không có ai, cũng không có đôi chân nào đứng sau lưng hắn.

Hầu tử thầm nghĩ không ổn, lại quay đầu, tiểu đạo sĩ bị đè dưới gốc cây cũng không thấy đâu.

Hầu tử rất là khó tin, chỉ thời gian một cái quay đầu như vậy, làm sao một người sống sờ sờ có thể cứ như vậy biến mất? Hắn căn bản không nghe được một chút âm thanh cành cây cọ xát, chẳng lẽ đạo sĩ còn có thể độn thổ sao?

Tối tăm âm u lạnh lẽo làm người sợ hãi.

Hầu tử giơ súng quay xung quanh, đột nhiên hoang mang, lúc này hắn mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, bốn phía đã trở nên yên lặng dọa người, tiếng côn trùng kêu vốn có trong rừng biến mất không còn một mảnh, thậm chí ngay cả tiếng gió thổi lá cây cũng không nghe được, khắp nơi trên mặt đất đều là mảnh xác bị nổ vụn cùng máu cháy đen của Tiền Tân, chỉ có tiếng tim hắn đập vô cùng rõ ràng.

Trong lúc hoảng loạn, Hầu tử không cẩn thận đạp phải cái gì, dưới chân lệch một cái thiếu chút nữa ngã xuống, cúi đầu xuống nhìn, lại là cánh tay vừa rồi bị hắn đá văng ra kia.

Hầu tử đang định đá văng nó ra, nhưng mà không ngờ, đúng lúc này, cánh tay gãy bị đạp một cái kia, đột nhiên sống lại, lật tay túm một cái, gắt gao nắm lấy bắp chân Hầu tử, móng tay dính máu như móc câu bấm vào trong thịt.

"A --!" Hầu tử sợ đến mất hồn mất vía, giơ súng bắn liên tục vào tay gãy, bùm bùm bùm bắn cho nó nát bét, thẳng đến cạch cạch bắn vài phát không, mới phát hiện đã không còn đạn.

Hầu tử nghĩ nhất định là tiểu đạo sĩ biến mất kia đang giở trò quỷ, móc thiết bị khống chế ra, muốn dẫn nổ bom trên người mấy người khác, hắn vừa che người chạy vừa dùng sức ấn thiết bị khống chế, muốn cho Phương Thiện Thủy thêm phiền, nhưng thiết bị khống chế hắn ấn xuống lại không có phản ứng gì.

Hầu tử mắng to: "Chết tiệt chết tiệt! Đây đều là xảy ra chuyện gì!"

Tuy rằng Hầu tử vẫn không nhìn thấy Phương Thiện Thủy xuất hiện, nhưng hắn nghĩ Phương Thiện Thủy khẳng định ở xung quanh theo dõi hắn, không dám coi thường, Hầu tử cảnh giác cẩn thận che giấu bản thân, vừa chạy vừa trốn, dần dần, hắn phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, hắn đã lui vào trong một hang núi kỳ quái.

Hầu tử thấy trong động có một quan tài lập lòe ánh sáng đỏ, nắp quan tài đang vang két két, dường như đang mở ra.

Hồn vía Hầu tử đều bốc lên, muốn nhấc chân chạy trốn, chân lại không di chuyển được như đã cắm rễ xuống đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn nắp quan tài từ từ mở ra một khe hẹp, một bàn tay từ trong quan tài duỗi ra ngoài, trên bàn tay xanh trắng đến giống tay người chết kia, có năm cái móng tay tím đen dài gần mười cm, móng tay nhẹ nhàng vắt lên trên cạnh quan tài, giống như đoạn chân con nhện vậy.

*

Phương Thiện Thủy nhìn kẻ trộm mộ thân thể đột nhiên như bị hút khô trước mắt, lắc đầu nói: "Quả nhiên nhân vật phản diện luôn chết vì nói nhiều. Nếu như tôi là anh, chớp mắt nhìn thấy tôi kia, trước hết một súng bắn chết tôi đã, nói không chừng còn có cơ hội chạy thoát thân." Đương nhiên cơ hội không lớn là nhất định.

Nếu như lúc này Hầu tử không chết, hắn sẽ phát hiện, xung quanh hắn thật ra chẳng có hang động gì, cũng không có quan tài gì, hắn chạy chạy tránh tránh lâu như vậy, căn bản vẫn dừng ở nơi ám toán Phương Thiện Thủy lúc trước.

Chỉ là ở nơi này, trên người Phương Thiện Thủy không có bất cứ vết thương nào, quần áo không rách cây không đổ, quanh đây cũng không có dấu vết từng bị nổ, thậm chí thi thể Tiền Tân dưới chân Phương Thiện Thủy kia, cũng hoàn hảo không bị nổ thành mảnh nhỏ.

Phương Thiện Thủy biết, vừa rồi khi y cảm nhận được nguy hiểm, quanh đây hẳn còn là bình thường, nhưng khi y bị nổ thương không thể nhúc nhích, cũng đã không đúng.

Nhìn như thương thế nghiêm trọng, thân thể y lại chỉ có chút ý đau đớn, ngoại trừ bị đè nặng không nhúc nhích được, tất cả đều giống như giả dối, có kinh nghiệm đi vào trong mộng mấy hôm nay, Phương Thiện Thủy tự nhiên biết, y đây là cùng kẻ trộm mộ kia bị kéo vào trong mộng.

Lần này sức mạnh trong mộng trói buộc Phương Thiện Thủy yếu đến không ngờ, dường như y chỉ là bị ảnh hưởng đến vậy, Phương Thiện Thủy nhân lúc lực chú ý của Hầu tử bị hấp dẫn đi, rất dễ dàng dùng phù giúp bản thân thoát khỏi cảnh mộng.

Vừa ra khỏi giấc mộng, Phương Thiện Thủy liền thấy Hầu tử hoảng sợ gào thét, giống như muốn trốn tránh cái gì cực kỳ kinh khủng, cũng không biết sau đó Hầu tử lại nhìn thấy cái gì.

Khi tiếng kêu hơi ngừng lại, Hầu tử từ một người sống sờ sờ, biến thành một xác khô không thành hình, ngã ngửa ra đất, Phương Thiện Thủy nhìn cũng mơ hồ kinh hãi.

Suy nghĩ một chút, Phương Thiện Thủy đột nhiên quay về phía động Lang Gia sau núi lạy một cái: "Sư phụ, đa tạ sư phụ ngài ra tay cứu giúp."

Đi vào trong mộng do âm khí gây ra sẽ không chuẩn xác như vậy, Phương Thiện Thủy dám khẳng định vừa rồi nhất định là sư phụ ra tay.

Nếu không làm sao lại đúng lúc như vậy, trong nháy mắt bom nổ, bỗng chốc kéo bọn họ vào trong mộng?

Nếu không phải vừa rồi đi vào cảnh mộng kịp thời, nói không chừng Phương Thiện Thủy thật sẽ bị bom của Hầu tử âm, ăn vài phát đạn không nói, mắt trận vừa bố trí xong phỏng chừng cũng sẽ bị phá hoại nghiêm trọng. May mà, tất cả đều thành ảo giác, nguy cơ đã bị tiêu diệt trong giai đoạn phát sinh.

Chỉ là Phương Thiện Thủy không rõ ràng tình huống hiện tại của sư phụ rốt cuộc ra làm sao, là bởi vì huyết khế (1) thi phó có hiệu lực tự phát giúp đỡ y, hay là bởi vì khôi phục một chút ký ức khi còn sống?

Mặc dù biết rất ít người có thể khôi phục được ký ức khi còn sống sau khi biến thành cương thi, càng khỏi phải nói còn là tốc độ khôi phục nhanh như vậy, thông thường đều là quên hết thất tình, giống như sinh mệnh mới, nhưng trong lòng Phương Thiện Thủy vẫn nhịn không được ôm một chút hy vọng, mong muốn đây là sư phụ sẽ nhớ y, sẽ lo lắng cho y kia.

Đợi thật lâu, gió cuộn lên lá rụng bên chân Phương Thiện Thủy, không có bất cứ đáp lại nào.

Khẽ thở dài, Phương Thiện Thủy bắt đầu thu dọn đống lộn xộn xung quanh, tuy rằng sau khi cửu âm trận khởi động, trên núi Thanh Việt hẳn là sẽ không lại có người ngoài đến, nhưng đặt mấy cái xác mặc kệ thế này, cũng thật sự không được tốt lắm.

(1) Huyết khế: Khế ước ràng buộc bằng máu