Thanh Việt Quan

Quyển 1 - Chương 6: Đi đêm khó



Ánh mắt Lâm nhị âm sâu, mơ hồ nhớ tới lúc túi rơi ra khỏi lồng ngực mình, đập xuống đất phát ra tiếng vang tương đối nặng, khi đó, đồ hẳn là vẫn còn.

Lâm nhị hung tợn nói: "Tìm, nếu không bị cuốn đi, vậy khẳng định còn đang ở trên đoàn tàu này! Đồ không thể mất!"

Đại hán gọi Hổ tử nghe vậy, đột nhiên kéo cổ họng to tiếng mắng: "Chết tiệt! Nhân viên tàu, nhân viên tàu! Đồ của chúng tôi bị mất, là mặc ngọc gia truyền! Có người trộm bảo bối của chúng tôi, bảo bối trị giá ba nghìn vạn!"

Một tiếng kêu của đại hán làm các hành khách trong toa xe đều sợ ngây người, thầm nói người này nhất định là nói đùa thôi, mang theo bảo vật giá trị ba nghìn vạn, anh còn chen cái xe da xanh cũ này với chúng tôi?

Cách đó không xa, Phương Thiện Thủy đang băng tay cho sư phụ, nghe tiếng cũng là ngẩn ngơ.

Y chỉ lo tay sư phụ bị thương, ngược lại quên mất trả lại bảo vật trộm được.

Lúc này cúi đầu nhìn quanh, bảo vật bị y một tay đánh bay, cũng đã không thấy bóng dáng.

Bảo vật trị giá ba nghìn vạn, y dùng thuật ngũ quỷ vận tài lấy được, nếu không trả lại, nhân quả này hạ xuống, y còn không biết phải xui xẻo bao lâu.

Nếu như nó có ích với sư phụ, Phương Thiện Thủy cũng liền cõng tên tuổi kẻ trộm ngọc này, nhưng mà cố tình lại là một vật vô dụng.

Trưởng tàu rất nhanh đã tới, tuy rằng các hành khách cũng không tin bảo bối ba nghìn vạn gì, nhưng trưởng tàu lại phải chịu trách nhiệm nhất định, dù sao bất luận mất cái gì, đều là mất khi xe lửa xảy ra sự cố.

Trưởng tàu tỉ mỉ hỏi thăm mấy người Lâm nhị kích thước và hình dạng vật bị mất, cũng nhìn ảnh chụp túi vải vân vân đám người Lâm nhị đưa ra làm bằng chứng.

Nhìn mấy người Lâm nhị vẻ mặt lo lắng, trưởng tàu quả thực lo lắng chết, lòng nói đồ ba nghìn vạn, anh cứ như vậy ào ào gào ra trước mặt mọi người, có phải anh bị ngốc không hả!

Ba nghìn vạn a, nếu không phải có người trách nhiệm, tôi đây cũng muốn mờ ám của anh!

Trưởng tàu lắc đầu, ra hô hào các hành khách hỗ trợ tìm kiếm nhiều hơn, thậm chí nói thẳng, "Nếu như trước khi đến trạm kế tiếp không tìm được, chúng tôi sẽ liên hệ cảnh sát đến đây lập án tìm kiếm, hy vọng mọi người đừng tự lầm."

Thứ bị mất này có giá trị quá lớn, sợ trách nhiệm rơi xuống trên đầu mình, trưởng tàu cũng chỉ có thể đến một đừng trách không nói trước.

Phương Thiện Thủy đi tìm theo hướng ngọc thạch bị đánh bay, y ngược lại là muốn tìm được đồ sớm một chút, thuận thế trả lại ngọc thạch dùng thủ đoạn phi thường lấy được.

Thế nhưng trước khi Phương Thiện Thủy tìm được đồ, ba nhóc béo ở phía trước bên trái y, lại có phát hiện trước.

Ba nhóc chỉ vào dưới cây nước nóng lạnh hỏi: "Này, mấy anh muốn tìm, có phải cái kia không?"

Ở dưới cây nước nóng lạnh, có một viên đá màu đen lớn cỡ trứng gà, vị trí ba nhóc béo chỉ, vừa vặn có thể thấy một vệt phản quang ở trên nó.

Mấy người Lâm nhị vội vàng xông lên, sau khi khom lưng móc ngọc thạch ra, vui mừng khôn xiết: "Là nó! Là nó!"

Trưởng tàu thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà nhìn đồ tìm được, có chút không tin nói: "Ngọc này đáng ba nghìn vạn? Nhìn không ra tính chất a, là ngọc gì vậy? Nhìn ngược lại giống hắc diệu thạch."

Hổ tử nhìn mặc ngọc trong tay Lâm nhị cười khúc khích, nói thẳng: "Thật ra không đến nhiều như vậy, đại khái ba vạn vẫn là đến, tôi chỉ là không cẩn thận nói thêm một chữ nghìn (1). "

Trưởng tàu nghe, mặt lập tức tái, không nể mặt tức giận mắng: "Vậy anh còn nói năng lung tung, anh không sợ người ta giấu đi không trả anh à!"

Hổ tử cười ha ha: "Đây còn không phải là sợ đồ mất lại không thể làm người coi trọng sao, cho nên không cẩn thận nói nhiều hơn một chút. Lẽ nào tôi nói giá trị ba vạn, người ta sẽ không giấu mất?"

Đừng nhìn Hổ tử vẻ mặt hung dữ, có chút đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, lời nói này, ngược lại còn rất khôn khéo.

Các hành khách vừa nghe, cũng đều chợt bừng tỉnh, trong lòng nghĩ lúc này mới giống nói thật.

Lại nói, hình dạng của mấy người này, có nhìn thế nào cũng không giống như người trong tay có bảo bối đáng giá ba nghìn vạn.

Lâm Khải tuổi còn nhỏ, còn có chút không nhịn được chuyện, lúc trước hắn nghe Hổ tử kêu loạn, còn nhịn không được lau mồ hôi.

Thế nhưng hiện giờ thấy dáng vẻ nên là như vậy của mọi người xung quanh, lại có chút không cam lòng, thầm nghĩ đám không kiến thức mấy người, lai lịch của thứ này nói ra hù chết người! Nó đâu chỉ là giá trị ba nghìn vạn, nếu như có thể vượt biên ra nước ngoài, ba ức cũng sẽ có người muốn cướp.

Còn phải là ba ức đôla Mỹ!

Đương nhiên nếu như không thể vượt biên ra nước ngoài, bọn họ có khả năng nửa đồng tiền cũng không lấy được, cơm tù ngược lại sẽ cung cấp miễn phí vài chục năm.

Lâm nhị lúc này một lòng đặt trên bảo bối vất vả lắm mới tìm về được, nào thèm để ý những người này thảo luận cái gì.

Chỉ là, đi tới đi tới, tầm nhìn của Lâm nhị chợt lệch đi, đột nhiên nhìn thấy Phương Thiện Thủy gần trong gang tấc.

Một loại cảm giác cổ quái tự nhiên dâng lên, Lâm nhị nhíu nhíu mày, theo bản năng nhìn lại.

Lúc này mới phát hiện, nơi tìm được bảo bối, cách Phương Thiện Thủy chỉ có vài bước.

Đương nhiên, trong mấy bước này, còn có mười mấy hành khách, nhưng mà có lẽ Phương Thiện Thủy cho Lâm nhị ấn tượng quá sâu, Lâm nhị vô thức bỏ quên người khác, chỉ chú ý tới một mình Phương Thiện Thủy.

Lâm nhị thậm chí bắt đầu nghi ngờ, bảo bối mất, có phải có liên quan đến người này hay không?

Phương Thiện Thủy cảm nhận được tầm mắt Lâm nhị, cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, sau khi tầm mắt hai người đối diện, lại bình tĩnh đan xen mà qua.

*

"Anh Phương, nhớ số điện thoại của tôi nha, rảnh rỗi liên hệ nhiều một chút. Quê tôi ở thành cổ An Huy, lúc nào tới chơi, tôi làm hướng dẫn du lịch cho anh."

Phương Thiện Thủy đến trạm, Khổng Nhạc tích cực đứng lên đưa tiễn.

Nhìn thấy Khổng Nhạc dán trước dán sau, giống như muốn theo Phương Thiện Thủy cùng xuống xe luôn, Lương Hạo chịu không nổi kéo hắn lại.

Phương Thiện Thủy gật đầu nói tạm biệt Khổng Nhạc và Lương Hạo, tuy rằng không bao nhiêu nhiệt tình, nhưng thật sự là nhớ số điện thoại của Khổng Nhạc.

Phương Thiện Thủy đỡ sư phụ thân thể cứng ngắc bất tiện, dưới ánh mắt có chút kinh nghi bất định của Lương Hạo, cùng với vẻ mặt chờ mong gặp lại của Khổng Nhạc, xuống xe lửa.

"Chú hai, hai người kia xuống xe."

"Mày cùng theo xem."

"Vâng."

Ra khỏi trạm tây Hồ Nam, thời gian vừa vặn qua giờ tý, đúng theo như lời Phương Nguyên Thanh.

Ra trạm, Phương Thiện Thủy kéo sư phụ, ngồi trên một chiếc taxi không kịp tránh đi.

Không để ý vẻ mặt xanh xao muốn nói lại thôi kia của tài xế, Phương Thiện Thủy nhẹ tay xoa nắn các đốt ngón tay càng thêm không linh hoạt của sư phụ, đỡ sư phụ ngồi vào trong xe.

"Đạo quan Thanh Việt núi Thanh Việt trấn Hoài Vân." Phương Thiện Thủy đóng cửa xe mới báo địa điểm.

"Hả?" Khuôn mặt xanh mét của tài xế họ Trương đã sắp xanh đến có thể ép ra nước, vẻ mặt đưa đám nói, "Anh bạn trẻ, đêm hôm khuya khoắt, chạy xa như thế còn là vùng ngoại ô, này.."

Phương Thiện Thủy móc ra ba trăm tệ đưa qua, "Đường tốt, lái nhanh một chút nửa canh giờ là đến."

"Được rồi, tôi cũng không từ chối, sáu trăm đưa cậu đi. Không phải tôi muốn nhiều như vậy, nhưng ban đêm đi đường xa chính là quy tắc này, dù sao một lượt qua lại chỉ chở hai người, còn phải kinh hồn bạt vía. Hơn nửa đêm thế này, nếu không phải hai người là từ trên xe lửa xuống, tôi còn thật không dám nhận việc." Tài xế cò kè mặc cả cảm thán, không chú ý tới khác thường trong cách dùng từ chỉ thời gian của Phương Thiện Thủy.

Phương Thiện Thủy không nói gì, thẳng thắn lại móc ra ba trăm đưa qua.

Mặt tài xế đã chuyển từ xanh thành đỏ, rốt cuộc lộ ra chút ý cười, "Đi, anh bạn trẻ, các cậu ngồi cho vững."

Phương Thiện Thủy theo lời đỡ lấy sư phụ bên cạnh, lúc này cánh tay sư phụ đã hoàn toàn cứng ngắc lạnh như băng.

Phương Thiện Thủy thậm chí cảm thấy kề bên mình không phải một người, mà là một tảng đá, thân thẳng tắp, giống như một cây gậy bị bẻ cong ngã nghiêng vào trên lưng ghế.

Sư phụ..

Từng mảnh bóng mờ chớp tắt vụt qua ngoài cửa sổ xe, bóng tối nặng nề chèn ép ánh sáng chỉ chiếu được ba mét của đèn đầu xe, cảm giác vắng lạnh trong lòng Phương Thiện Thủy càng ngày càng mạnh.

Tài xế ngáp một cái, bóng tối cùng cảnh vật không chút thay đổi rất dễ làm người buồn ngủ, nhưng khi hắn liếc qua kính chiếu hậu nhìn thấy hai quái nhân đang ngồi ở hàng ghế sau kia, lập tức lại tỉnh táo.

Đặc biệt người từ khi lên xe chưa nói một câu nào kia.

Ngồi ở trong xe còn đội đấu lạp lớn như vậy, còn có tư thế cứng còng còng, tài xế càng nghĩ càng sợ hãi, trong lòng lẩm bẩm, dứt khoát chuyển mắt không nhìn.

Tài xế lái xe coi như ổn định, chỉ là nhìn con đường phía trước, dần dần bắt đầu có chút buồn bực.

Hắn cảm thấy đã đi rất lâu rồi, vì sao còn chưa thấy được dấu hiệu quen thuộc chứ?

Trước đây đi đường này không cảm thấy có xa như vậy mà?

Tài xế cúi đầu nhìn thời gian, mới chỉ qua bốn mươi phút, kém mấy phút là đến hai giờ sáng.

Ngay chớp mắt tài xế cúi đầu xem giờ kia, đột nhiên, chẳng biết từ nơi nào truyền đến một tiếng mèo kêu chói tai!

Tiếng kêu dường như ở rất xa, lại dường như ở ngay trước mặt, thanh âm thê lương, giọng điệu kéo ra thật dài, giống như trẻ con khóc đêm, lại nhiều hơn vài phần quỷ khí dày đặc.

Tay tài xế run lên một cái, vội vàng ngẩng đầu, một bóng đen đã xông tới trước mặt.

Tài xế sợ đến kêu to một tiếng, hoảng hốt đạp phanh lại, nhưng vẫn là không kịp, đâm phải thứ kia.

Chỉ nghe một tiếng "rầm" vang lên, tài xế liền thấy cửa thủy tinh đằng trước xe mình xuất hiện vết nứt như mạng nhện, may mà đâm phải thứ không lớn, không trực tiếp đâm nát cửa thủy tinh.

Nhưng mà như thế này cũng đã thua thiệt lớn, tài xế khóc không ra nước mắt, căn bản không dám xuống xe xem mình đâm phải cái gì.

"Meo, ngao --!"

Tiếng mèo kêu lại xuất hiện!

Thanh âm rất gần, ở ngay bên tai! Giống như móng vuốt mèo trực tiếp cào lên màng tai người vậy.

Tiếng mèo kêu lần này không chói tai thê lương kéo dài như lần đầu tiên, ngược lại khàn khàn, âm trầm, giống như đang cảnh cáo quát hỏi vậy.

Thần kinh của tài xế đã căng đến sắp đứt, càng làm cho hắn sụp đổ là, hắn phát hiện con mèo phát ra tiếng kêu vừa rồi kia, hiện tại đang treo trên cửa sổ bên trái phía sau xe hắn!

Đó là một con mèo mun, giống như hòa làm một thể với bóng đêm, nhờ ánh đèn trong xe, hắn thấy bộ lông đen nhánh bóng loáng của con mèo kia, lúc này đang dựng đứng lên như gai thép, đây là biểu hiện tức giận.

Mèo mun bấm móng vuốt sắc nhọn treo trên cửa sổ, tròng mắt to tròn phản xạ ánh sáng xanh gắt gao nhìn chằm chằm người đội đấu lạp ngồi ghế sau bên trái, giống như theo dõi con mồi, kêu từng tiếng từng tiếng, tiếng kêu một tiếng nóng nảy trầm thấp hơn một tiếng, sâu trong cổ họng phát ra tiếng khò khè đe dọa, giống như có thể phát động tấn công bất cứ lúc nào.

(1) 3 vạn = 30.000, 3 nghìn vạn = 30.000.000