Thanh Việt Quan

Quyển 1 - Chương 8: Thi vào quan



Tài xế Trương không dám chậm trễ, nghe xong Phương Thiện Thủy nói bắt đầu liều mạng hà hơi vào xích sắt trên cổ, xích sắt kia giống như không có thực thể, tay căn bản không sờ tới được, nhưng ở dưới hơi nóng tài xế phun ra, lại giống như bị lửa đốt tan, từ từ bị bào mòn.

"Cạch" một tiếng, dây xích rốt cuộc đứt, tài xế Trương ôm cổ liều mạng thở dốc, khàn giọng nói, "Vì sao tôi bị lôi đi lại không về được nữa? Tuổi thọ của tôi chưa hết mà, cho dù bị lôi đi không phải cũng có thể được đưa về sao?"

"Anh không bị lôi đi là tuổi thọ chưa hết, bị lôi đi không phải tuổi thọ hết rồi sao." Phương Thiện Thủy lạnh nhạt trả lời, nhấn ga trên đường núi uốn lượn, đến vài lần kém chút nữa là lao ra khỏi lan can rơi xuống chân núi.

Tài xế còn chưa kịp khóc vì lời nói của Phương Thiện Thủy, đã lại bị kỹ thuật lái xe tung bay khiêu thoát của Phương Thiện Thủy dọa sợ đến nổ tim, tài xế không còn dám tiếp lời với Phương Thiện Thủy nữa, rất sợ Phương Thiện Thủy bị kích thích gì, hắn liền thật phải thọ chung chính tẩm.

"Két -- két --"

"Đến rồi, xuống xe." Phương Thiện Thủy mạnh phanh xe, lúc mà xe chợt dừng, thậm chí còn có thời gian quay người lại đỡ đấu lạp cho Phương Nguyên Thanh.

"Tôi, tôi cũng phải xuống xe?" Tài xế Trương kinh ngạc do dự.

"Anh không muốn xuống có thể tự quay về, tôi không có thời gian." Phương Thiện Thủy xuống xe đi ra phía sau đón sư phụ y.

Có thể là bởi vì cảm thấy hoàn cảnh quen thuộc, Phương Nguyên Thanh vẫn đứng yên bất động, rốt cuộc có phản ứng -- khi Phương Thiện Thủy mở cửa xe gọi một tiếng sư phụ, ông giống như nghe thấy được, tư thế cứng đờ khoác lên tay Phương Thiện Thủy.

Phương Thiện Thủy toàn thân run lên, lại chỉ có thể cố gắng kiềm chế, đỡ sư phụ xuống xe.

Phương Thiện Thủy nghe theo sư phụ dặn dò, vẫn không cố ý nhìn ông, sau khi đỡ sư phụ xuống xe thậm chí buông tay ông ra, cũng không cách ông quá gần, đề phòng sinh khí của bản thân chạm tới ông.

Phương Thiện Thủy lấy chuông cầm tay ra, đi ở phía trước chuẩn bị dẫn đường cho sư phụ.

Đột nhiên, dây xích vừa biến mất lại xuất hiện! Thẳng đến Phương Nguyên Thanh dưới đấu lạp.

Phương Thiện Thủy cả kinh, nhanh chóng đưa tay ngăn sợi xích kia, "lách cách", dây xích quấn trên cánh tay Phương Thiện Thủy.

Lúc này, trên người Phương Nguyên Thanh chợt bốc lên điểm điểm lửa xanh, là tro phù vừa rồi Phương Thiện Thủy vẩy lên lần thứ hai bị đốt cháy.

Trái tim Phương Thiện Thủy hơi chìm xuống, bại lộ.

Ngoài mười trượng, trong vô vàn bóng tối, bóng trắng giống như tờ giấy kia, dường như bị gió lắc lư thổi tới, lay động chen ra từ khe hở bóng tối.

Chân dài không có bàn chân không chạm đất, ống quần trống không giống như chỉ có cây gậy trúc chống, bóng người cao đến không cân đối, lẳng lặng đứng cách đó không xa, tóc đen thật dài che kín khuôn mặt, dưới tóc đen dường như có con mắt đang chăm chú quan sát mấy người Phương Thiện Thủy.

"Lại, lại xuất hiện! Hắn bắt được cậu." Tài xế Trương còn co ở trong xe kêu lên.

"Cạch, cạch.." Dây xích bắt đầu căng ra, kéo Phương Thiện Thủy về phía bóng trắng, lực rất mạnh.

"Tay cậu!" Tài xế tiếp tục kêu lên, tay Phương Thiện Thủy bị dây xích kéo dài hơn nửa đoạn, một cái bóng bán trong suốt hình tay đang bị kéo từ trên người Phương Thiện Thủy ra bên ngoài, tài xế nghĩ đến từng trải vừa rồi của mình, vội vàng nói: "Nhanh thổi đi."

Phương Thiện Thủy giữ cửa xe ổn định thân hình, trực tiếp dán một giấy phù lên cánh tay mình, sau đó vùng khỏi dây xích vào xe túm tất cả những hành khách phi pháp bên trong ra, bao gồm cả "một cái tay" đang từ ghế phó lái bay về phía tài xế, đều bị Phương Thiện Thủy cọ cọ ném hết lên ổ khóa.

Rốt cuộc, dây xích siết trên cánh tay Phương Thiện Thủy tách rời ra, đổi sang cuốn lấy những bóng quỷ giãy giụa muốn chạy tứ tán kia, từng chút từng chút kéo chúng vào trong bóng tối.

Trong lúc nhất thời, tiếng quỷ kêu khắp nơi, làm cho người nghe chỉ muốn điên lên, tài xế không nhịn được vẻ mặt không chịu nổi.

Chỉ là kéo đám bóng quỷ đi rồi, người giấy cao lớn vẫn không có rời đi, vẫn cứ đứng ở nơi đó, xem kỹ ba người Phương Thiện Thủy.

Lúc này ba người Phương Thiện Thủy đều bị âm khí dây dưa, bóng trắng dường như có chút phân không rõ đâu là người đâu là quỷ, dây xích bên cạnh hắn vang động két két.

Tài xế ứa ra mồ hôi lạnh: "Đại sư, sao hắn còn chưa đi chứ? Chúng ta phải làm sao?"

Phương Thiện Thủy: "Hắn đang suy nghĩ, có cần kéo cả ba người chúng ta đi hay không."

Tài xế uất ức: "Tại sao có thể như vậy? Chúng ta là người sống mà!"

Phương Thiện Thủy nói: "Không sao, tôi có chiêu sau."

Hai mắt tài xế sáng ngời, nhưng rất nhanh liền choáng mắt, nghẹn lời.

Chỉ thấy Phương Thiện Thủy móc ra một xấp tiền giấy từ trong túi đeo, chắp tay về phía bóng trắng: "Đi lâu quay về quê hương, phiền toái đại ca cho một phương tiện."

Giơ tay vung, tờ giấy trắng bóng bay lả tả, bay múa đầy trời.

*

Túi của Phương Thiện Thủy không lớn, bọn họ xuống xe đi một đường tung tiền giấy một đường, tiền giấy vừa rơi xuống đất liền đốt lên ngọn lửa xanh biếc, sau đó biến mất.

Sau lưng, bóng trắng lay động mơ hồ vẫn luôn không xa không gần theo ở phía sau, tiếng dây xích lách cách thỉnh thoảng vang lên.

Đến khi sắp đốt hết tiền giấy, rốt cuộc, ba người Phương Thiện Thủy cũng vào trong đạo quan, bóng trắng dừng ở trước đền thờ ngoài đạo quan, không tiếp tục theo vào, chỉ là nhìn ba người đi xa.

Tài xế Trương gắt gao theo sau Phương Thiện Thủy, đầu cứ thường xuyên quay phải quay trái, chỉ sợ vị khâm sai nguy hiểm bắt bừa người sống kia lại theo kịp.

"Ba ngọn lửa trên vai trên đầu anh đều tắt, trước vào trong miếu lạy mấy cái đi. Nghỉ ngơi một lát, chờ hửng sáng lại đi." Phương Thiện Thủy chỉ hướng cho tài xế Trương.

Tài xế vội vàng đồng ý: "Được được được.. A đại sư, cậu đi đâu?"

"Tôi phải đưa sư phụ đi nghỉ ngơi trước."

Nhìn thấy người sắp đi xa, tài xế lại gọi: "Tôi đi theo cậu được không? Một mình tôi sợ."

"Không được." Phương Thiện Thủy không quay đầu lại từ chối.

Tài xế vẻ mặt cầu xin, muốn đuổi theo Phương Thiện Thủy, nhưng nhìn bóng lưng thầy trò hai người Phương Thiện Thủy từ từ đi xa, tài xế đột nhiên lại cảm thấy sợ hãi nổi lên, không dám theo sau.

Từ sau khi xuống xe, trong tay Phương Thiện Thủy vẫn cầm một cái chuông, tài xế vốn tưởng rằng đó là thủ đoạn để y đối phó với Bạch vô thường vừa rồi, nhưng hiện tại xem ra, hình như chuyện cũng không phải như vậy?

Rõ ràng Bạch vô thường đã biến mất, Phương Thiện Thủy còn đang rung chuông.

Từ xa nhìn lại, Phương Thiện Thủy đi một bước, "đinh đang" một tiếng, người đội đấu lạp phía sau y cũng theo một bước.

Hai người kia một trước một sau đi tới, tốc độ không nhanh không chậm, lại có loại cảm giác nhịp nhàng quỷ dị.

Chỉ là tư thế của Phương Thiện Thủy còn giống người thường, nhưng người đội đấu lạp đi theo phía sau y, lúc đi lại giống như là một người máy han gỉ, cứng ngắc, mất tự nhiên, toàn thân cứng đờ, dường như rất nhiều khớp xương đã không thể cử động linh hoạt.

Nhìn như vậy, nếu như Phương Thiện Thủy đi nhanh hơn một chút, người đội đấu lạp có lẽ sẽ không nhấc chân bước theo kịp.. Hoặc là, trực tiếp nhảy lên?

Trong lòng tài xế nhất thời mồ hôi lạnh chảy ngược thành sông, da đầu gần như muốn nổ lên.

Tài xế nhớ tới, một màn này, hắn hình như đã từng thấy trong một số phim ảnh thần quái.

*

"Đinh đang.."

Phương Thiện Thủy mang theo Phương Nguyên Thanh đi vào động Lang Gia sau núi, đi tới nơi sâu trong động đá, liền thấy được quan tài Phương Nguyên Thanh nói, nằm ở giữa tám khối đá hình khối tam giác đặt ngược.

Phương Thiện Thủy lên trước đẩy nắp quan tài ra, ngay sau đó lui sang một bên, đưa tay lên trên quan tài đã mở, lần thứ hai rung chuông.

Phương Nguyên Thanh giống như vô ý thức, cứng ngắc đi về phía tiếng chuông truyền tới.

Nhìn Phương Nguyên Thanh đi từng bước vào quan tài đang mở, Phương Thiện Thủy khàn giọng, nói ra lời trước đây Phương Nguyên Thanh dặn dò y: "Sư phụ, đến nhà, cẩn thận cánh cửa."

Nghe được những lời này của Phương Thiện Thủy, Phương Nguyên Thanh cứng ngắc đến dường như chỉ biết đi theo tiếng chuông dừng lại, đứng ở ngoài cách quan tài nửa bước, đột nhiên chân nhún một cái, nhảy lên thẳng tắp, một bước vượt qua cạnh quan tài, nhảy vào trong quan tài mở nắp.

Sau khi đã hoàn toàn đứng trong quan tài, thân thể cứng ngắc của Phương Nguyên Thanh bỗng nhiên mềm nhũn, cả người lập tức ngã xuống, yên yên ổn ổn nằm trong quan tài.

Lúc ngã xuống, đấu lạp trên đầu Phương Nguyên Thanh đã rơi sang bên cạnh, sắc mặt của Phương Nguyên Thanh trong quan tài lúc này, cũng không lạnh lẽo tím tái như Phương Thiện Thủy tưởng tượng, ngược lại hồng hào tỏa sáng, nhìn rất sống động, ngay cả cánh tay lạnh băng cứng đờ cũng bắt đầu mềm hóa, giống như người thật sự chỉ là đang ngủ thôi vậy.

Phương Thiện Thủy không biết Phương Nguyên Thanh là làm sao làm được, nhưng y lại biết, từ nay về sau cho đến cuối đời, có lẽ cũng khó có thể nghe được sư phụ lại nói với y một câu.

Tiếng gà gáy đầu tiên dưới chân núi vang lên, Phương Thiện Thủy đậy lại nắp quan tài.

Cánh tay lau khô viền mắt, nước mắt lại vẫn rơi xuống, Phương Thiện Thủy khóc nghẹn ngào trước quan tài của Phương Nguyên Thanh, quỳ mãi không đứng lên.