Thanh Xuân Ai Không Hoang Phí

Chương 31: Cuộc đối thoại trong phòng bệnh



Thẩm Duy Nhiên quay về phòng bệnh, một mình phát ngốc ngồi trên giường, cô thật sự không mong có người nhìn thấy sự yếu ớt của mình lúc này, càng không muốn thừa nhận chính cô cũng khiếp sợ, bởi vì cô đã muốn thoát khỏi thế giới này, thậm chí không tiếc lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn.

Nhưng Thẩm Duy Nhiên không cho phép bất cứ ai khi dễ Loan Mộng, cho dù chỉ là nói đùa cũng không cho phép, cho dù người kia từng cứu mình, anh ta cũng không được đùa giỡn Loan Mộng như thế.

Thẩm Duy Nhiên cố ý đẩy mạnh cửa tạo ra âm thanh, đúng lúc phá tan sự xấu hổ của Loan Mộng. Loan Mộng đi về hướng cô, khóe miệng cô lại cong lên, nói với Thượng Quan Thành: "Muốn Loan Mộng nhà tôi lấy thân báo đáp thì cũng phải xem anh có bản lĩnh đó không!"

Câu này mười phần là địch ý, Thượng Quan Thành sửng sốt, sau đó cũng phản ứng lại, hi hi ha ha nhìn Thẩm Duy Nhiên: "Chẳng qua là đùa một chút mà thôi, hà tất coi đó là sự thật!"

Tùy ý một câu, không ngờ lại như sấm sét đánh qua, sau này Thượng Quan Thành mới hiểu, thì ra tình yêu giữa anh và Loan Mộng giống như một câu đùa vui, không phải sự thật. Tình yêu của tuổi thanh xuân, ai ai cũng cam nguyện chôn sâu vào đó, không bao giờ thoát ra.

Loan Mộng mỉm cười nhìn Thẩm Duy Nhiên, các cô không cần nhiều lời, bởi vì ăn ý, cho nên chỉ một ánh mắt đã đủ lắm rồi.

Thẩm Duy Nhiên vốn vô cùng cảm kích người con trai cứu mình, nếu không nhờ anh, bản thân có lẽ đã xảy ra chuyện, nhưng cô thật không ngờ người con trai như ánh mặt trời này lại không đứng đắn như vậy. Nghĩ nghĩ, cô vẫn mở miệng nói: "Chào anh, tôi là Thẩm Duy Nhiên, cảm ơn anh đã mạo hiểm tính mạng để cứu tôi, nếu không nhờ anh, nói không chừng người đang nằm trên giường bệnh chính là tôi."

Thượng Quan Thành nghe xong liền làm ra bộ dáng trầm tư, sau đó lại nghiêm túc nói: "Bạn học Thẩm Duy Nhiên, chào bạn, tôi là Thượng Quan Thành, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn, còn về việc cứu bạn, tôi không dám kể công, tình hình lúc ấy..."

Thượng Quan Thành còn muốn tiếp tục thì bị Thẩm Duy Nhiên cắt ngang. Cô nhìn Loan Mộng, nói: "Loan Mộng, vừa rồi mình vội quá, bên phòng mình không có nước sôi, cậu giúp mình xuống lầu dưới nấu bình nước sôi được không?"

Loan Mộng nhìn Thượng Quan Thành, trong lòng biết thẩm Duy Nhiên muốn tốt cho mình, không muốn mình nghe cuộc đối thoại giữa cô và anh ấy, vì thế liền mỉm cười: "Được, bây giờ mình đi ngay, hai người nhớ ăn cơm." Nói xong cô xoay người rời đi, qua phòng bệnh bên cạnh lấy phích nước nóng.

Thượng Quan Thành thầm đánh giá Thẩm Duy Nhiên, thân ảnh vẫn giống như hôm qua, cô đơn lẻ loi. Sắc mặt tái nhợt, đôi môi trắng bệch, thân thể cũng không thấy tốt lên, bộ dáng bệnh tật dở dở ương ương, cả người chỉ có đôi mắt vẫn sáng rực. Anh làm ra bộ dáng nghi hoặc, hỏi: "Sao cô lại đuổi cô ấy đi?"

Thẩm Duy Nhiên không khỏi cười khổ: "Nếu để cô ấy biết hôm qua tôi muốn tự tử, cô ấy có lẽ sẽ bám theo tôi." Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Thành, tiếp tục, "Kỳ thật hôm qua anh không cần cứu tôi, anh xem, chúng ta vốn không quen biết, hà tất vì một người xa lạ mà để chính mình gặp nguy hiểm?"

Thẩm Duy Nhiên vừa nói vừa lắc đầu cười khổ, trong lòng thầm tự giễu.

Thượng Quan Thành không ngờ cô thẳng thắn như vậy, thở dài một hơi: "Kỳ thật tối qua tôi cũng không biết bản thân vì sao lại cứu cô, có lẽ là vì cảm thấy không đành lòng." Dứt lời, anh nhìn Thẩm Duy Nhiên, khuyên nhủ, "Con người mà, cho dù thế nào cũng chỉ có một đời, cần gì phải luẩn quẩn trong lòng chứ? Cô xem cô đi, đang trong độ tuổi thanh xuân tươi đẹp như vậy, sao phải khổ sở chính mình hả?"

Thẩm Duy Nhiên chỉ lẳng lặng đứng nghe, có lẽ là vì trầm tư, cũng có lẽ là vì phát ngốc. Cô ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Thành, nói: "Cảm ơn anh, chẳng qua là tôi suy nghĩ quá nhiều, tâm trạng hôm qua lại không tốt, đầu óc ngớ ngẩn nên mới làm ra chuyện như vậy, hiện tại không sao nữa rồi."

Nhìn sắc mặt ngày càng tối đen của anh, cô nhẹ giọng: "Hiện tại anh là người bệnh, không nên tức giận, anh nghỉ ngơi trước đi, Loan Mộng chắc cũng đã trở về, tôi về phòng mình đây."

Cô thừa nhận, bản thân là đang cố ý chọc giận Thượng Quan Thành. Tới cửa, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, cô quay đầu, nhìn thoáng qua anh.

Thượng Quan Thành vốn nhìn chằm chằm Thẩm Duy Nhiên tới phát ngốc, thấy cô đột nhiên xoay người, anh đầu tiên là hoảng sợ, sau đó liền nhanh chóng phản ứng lại, hỏi: "Bạn học Thẩm, xin hỏi lại làm sao vậy?"

Thẩm Duy Nhiên nghiêm túc nhìn anh, nói: "Anh hiện tại đang bị thương, chi bằng tôi giúp anh gọi điện thoại báo cho người nhà, kêu bọn họ tới đây chăm sóc anh được không?"

Thượng Quan Thành lại bày ra bộ dáng không để ý, phất tay: "Không cần cô lo lắng, kêu nha đầu nhà cô tới hầu hạ tôi là được, nếu cô ấy không muốn, cô tới cũng được, dù sao tôi cũng là ân nhân cứu mạng của cô."'

Thẩm Duy Nhiên trừng mắt một cái, tức giận nói: "Đừng trách tôi không cảnh cáo anh trước, tốt nhất đừng động vào Loan Mộng, bằng không tôi sẽ không màng chuyện anh có phải ân nhân cứu mạng hay không đâu!" Nói xong, cô xoay người rời đi.

Vận mệnh luôn thay đổi, có lẽ Thẩm Duy Nhiên chưa từng nghĩ tới chuyện cô và Thượng Quan Thành sẽ trở thành bạn bè, cũng không ngờ chuyện Thượng Quan Thành cứu mình lại đơn giản như vậy.

Nhìn Thẩm Duy Nhiên rời đi, Thượng Quan Thành cảm thấy có một câu cô nói không sai, đó là chính mình cần một người tới chăm sóc, mà trước mắt rõ ràng có một người vô cùng thích hợp với công việc này. Khóe môi nhếch lên, anh lăn lộn trên giường tìm di động, sau đó gọi một cuộc, đầu bên kia truyền tới một giọng nam, hỏi: "Có việc gì sao? Tôi đang bận! Cậu đó, nếu không phải chuyện quan trọng, tôi sẽ không để cậu yên."

Thượng Quan Thành nghe xong không hề tức giận, chờ đầu bên kia không còn tiếng động, anh mới mở miệng: "Tôi bị tai nạn, cậu nói xem có phải chuyện lớn hay không?"

Người ở đầu bên kia im lặng, tựa như đang trầm tư gì đó, qua một lúc lâu mới hỏi: "Cậu ở bệnh viện nào? Đưa địa chỉ đây." Ngữ khí không hề bực bội, ngược lại là sự quan tâm của một người bình tĩnh.

Thượng Quan Thành không lập tức trả lời, hỏi lại: "Cậu không hoài nghi tôi giả bệnh sao? Nếu vậy thì cậu không cần tới nữa, để tôi một mình ở đây chết đói cũng được."

Người bên kia vốn dĩ bình tĩnh nay đã bực lên: "Thượng Quan Thành, cậu rốt cuộc có nói hay không? Còn không nói tôi sẽ cúp điện thoại, chờ cậu chết đói rồi, tôi sẽ tới nhặt xác."

Bất đắc dĩ, Thượng Quan Thành cũng biết tâm tình anh dạo này không tốt, vì thế liền nói: "Được được được, lát nữa sẽ nhắn tin địa chỉ cho cậu, nhớ mang chút bia tới đây."