Thanh Xuân Ai Không Hoang Phí

Chương 43: Hèn mọn đến bụi bặm



Những ngày kế tiếp cứ trôi qua không nóng không lạnh như vậy, Giang Thần Hi vẫn chăm sóc Thượng Quan Thành, thỉnh thoảng không có ai chú ý, anh lại lén nhìn qua cửa sổ thăm Thẩm Duy Nhiên, mà Giang Thải Dĩnh toàn tâm toàn ý chăm sóc cô ấy, đồng thời chưa từng có ý định đi xem Loan Mộng. Trần Tĩnh cũng đã xin nghỉ để chăm sóc Loan Mộng, có điều sức khỏe Loan Mộng cũng không gặp vấn đề quá lớn, vì thế ở bệnh viện hay ngày liền trở về trường học.

Tuy Loan Mộng không cường điệu vấn đề của mình nhưng Thẩm Duy Nhiên vẫn không cho cô ấy tới bệnh viện chăm mình, khăng khăng ép cô ấy về trường nghỉ ngơi. Loan Mộng không nói lại Thẩm Duy Nhiên, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.

Ở bệnh viện mấy ngày không ngờ khiến quan hệ của bốn người Trần Tĩnh, Loan Mộng, Giang Thải Dĩnh và Thẩm Duy Nhiên dần tốt lên, chỉ là bạn bè đơn thuần, không hề tồn tại lợi ích.

Thỉnh thoảng Giang Thải Dĩnh sẽ đi tìm Loan Mộng, thảo luận về nhiếp ảnh, dần dà, cô đối với Loan Mộng giống như học trò kính mến sư phụ, hai người ở chung, quan hệ bạn bè cũng chậm rãi biến thành hình thức khác.

Đúng như Giang Thần Hi nói, Giang Thải Dĩnh lại có thêm người chị, hơn nữa người chị này hoàn toàn có thể nắm Giang Thải Dĩnh trong tay.

Tục ngữ có câu: "Anh trai như cha, chị gái như mẹ."

Mà Loan Mộng ở cạnh Giang Thải Dĩnh chính là sắm vai nhân vật đó.

Thẩm Duy Nhiên ở phòng bệnh, mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm và ngủ thì chính là lên mạng, mà Giang Thải Dĩnh sau khi bị Giang Thần Hi 'nhắc nhở', dùng lý do không tốt cho sức khỏe mà hạn chế thời gian lên mạng của cô.

Thẩm Duy Nhiên không biết nguyên nhân, nhưng vẫn vui vẻ đồng ý.

Mỗi ngày chuyện Thẩm Duy Nhiên thích nhất chính là sau giờ trưa, cô và Giang Thải Dĩnh sẽ đi dạo hóng gió, một người lẳng lặng hưởng thụ ánh mặt trời, một người ngây ngốc ngồi trên xe lăn. Có đôi khi, nếu Giang Thải Dĩnh không nói lời nào, Thẩm Duy Nhiên sẽ ngồi yên một chỗ cả buổi, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Có đôi khi Giang Thải Dĩnh sẽ cười trêu ghẹo: "Chị Duy Nhiên, chị mà còn không thèm nhìn anh trai em, anh ấy sẽ mắc bệnh trầm cảm mất!"

Thời điểm nghe những câu thế này, Thẩm Duy Nhiên lựa chọn im lặng, thỉnh thoảng sẽ làm như không nghe thấy, cũng có khi sẽ mỉm cười cho qua.

Đối với thái độ này của hai người Giang Thải Dĩnh cũng có chút lo lắng, trong khi chính mình nhiều lần khuyên anh nên nhân thời gian này bồi dưỡng tình cảm với cô ấy thì Giang Thần Hi vẫn một mực không chịu đi tìm Thẩm Duy Nhiên.

Không thể không thừa nhận, Giang Thải Dĩnh cô phải chịu thua anh trai nhà mình.

Có một điều Giang Thải Dĩnh và Thẩm Duy Nhiên đều không biết rằng, mỗi ngày thời điểm họ đi phơi nắng luôn sẽ có một người nấp ở một góc nhìn bọn họ.

A, không đúng!

Chính xác là chỉ nhìn Thẩm Duy Nhiên.

"Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người trên lầu trông cảnh ngắm em, trăng sáng trang trí cửa sổ nhà em, mà em trang trí mộng của người khác." Giống như bài thơ Đoạn chương của Biện Chi Lâm, em, anh, người đó, chúng ta là phong cảnh của nhau.

Thẩm Duy Nhiên đối với Giang Thần Hi chính là một giấc mộng, một giấc mộng xa xôi không thể với tới.

Mà sâu trong nội tâm Giang Thần Hi lại thích cách 'ngắm phong cảnh' này, càng tham luyến loại hạnh phúc hư ảo đó.

Thì ra, thích một người thật sự có thể hèn mọn đến bụi bặm..

Chẳng sợ chưa từng nở hoa, chẳng sợ không có kết quả!

Khác với Thẩm Duy Nhiên, Thượng Quan Thành mỗi ngày đều lẻ loi nằm trên giường bệnh, bác sĩ đã nói, bị thương tới gân cốt phải nghỉ ngơi trăm ngày, vết thương của Thượng Quan Thành tuy không nghiêm trọng nhưng mấy ngày nay cũng không thể tùy ý xuống giường. Mỗi ngày Thẩm Duy Nhiên ra ngoài phơi nắng, bên kia Giang Thần Hi cũng lén lút đi theo, có thể nói là chỉ để lại một mình Thượng Quan Thành cô độc.

Thỉnh thoảng Thượng Quan Thành cũng thấy vắng vẻ, có lẽ vì cô gái tên Loan Mộng kia! Thỉnh thoảng hỏi Giang Thần Hi, ngoại trừ trả lời không biết thì chính là không rõ lắm, dần dần, Thượng Quan Thành liền biết dù rối rắm vấn đề này cũng không có kết quả.

Liên tiếp mười ngày, đảo mắt tới lúc hai người xuất viện.

Sáng sớm Loan Mộng và Trần Tĩnh đã tới bệnh viện đón Thẩm Duy Nhiên. Giang Thải Dĩnh chào hỏi với hai người, sau đó lập tức đi tới chỗ Thượng Quan Thành hỗ trợ.

Thẩm Duy Nhiên sau ra viện so với khi trước càng thêm quạnh quẽ, vẻ cô độc mà bản thân toát ra khiến người khác không dám tới gần.

Thẩm Duy Nhiên tới cửa bệnh viện bỗng nhiên dừng lại, nhìn Loan Mộng và Thẩm Duy Nhiên, nói: "Đợi một lát đi, để xem Thượng Quan Thành sao rồi?"

Trần Tĩnh không có ý kiến, chỉ "Ừ" một tiếng.

Loan Mộng nghe thấy không khỏi nhớ tới Thượng Quan Thành, thiếu niên nằm trong phòng bệnh kia, nói tới cùng, cô cũng nên cảm ơn anh đàng hoàng.

Ba người ở cửa bệnh viện lẳng lặng chờ.

Loan Mộng thỉnh thoảng sẽ đưa mắt nhìn vào trong, nói thật, cũng không biết tại sao, cô lại nhịn không được mà muốn gặp thiếu niên kia.

Đợi khoảng mười phút, chưa chờ được Thượng Quan Thành, Thẩm Duy Nhiên đã mất tự nhiên nhấp môi.

Có lẽ chính cô cũng nói không rõ bản thân có phải thật sự muốn nói câu cảm ơn với Thượng Quan Thành hay không. Có lẽ thiếu niên tên Giang Thần Hi kia mới là chấp niệm khiến cô ở đây chờ đợi.

Nhìn Loan Mộng và Trần Tĩnh bên cạnh, Thẩm Duy Nhiên nhịn không được mà nói: "Hai cậu qua quán cà phê bên kia ngồi đi, một mình tớ chờ ở đây là được!"

Loan Mộng và Trần Tĩnh đều cự tuyệt, muốn ở cùng chờ. Loan Mộng cười nói: "Chúng ta là bạn bè, nào có đạo lý vứt bỏ một mình cậu ở đây!"

"Đúng vậy, chẳng lẽ cậu không coi bọn tớ là bạn sao?" Trần Tĩnh vội phụ họa.

Thẩm Duy Nhiên không nói nữa, trong lòng thầm thề, nếu là vậy, tương lai dù mưa gió thế nào tớ cũng sẽ đi cùng các cậu.

Kiên nhẫn chờ đợi gần một ngày, ngay thời điểm Thẩm Duy Nhiên sắp từ bỏ, Thượng Quan Thành xuất hiện.

Nhưng người đầu tiên cô nhìn thấy vẫn là Giang Thần Hi, trong đám người, bản thân giống như chỉ cần vừa liếc mắt liền có thể thấy anh. Vẫn là áo sơ mi trắng, áo khoác màu xám ngắn tay không kéo khóa.

Không biết vì sao, từ góc độ này nhìn, Giang Thần Hi tiều tụy không ít, người cũng gầy, làm như chỉ còn bộ xương khô khiến người nhìn ngăn không được mà đau lòng.

Giang Thần Hi cũng giống vậy, nháy mắt ra khỏi bệnh viện, anh liền cảm nhận được Thẩm Duy Nhiên đang nhìn về phía này, trong lòng lại thầm mắng bản thân, vô dụng!

Chỉ là trong đám người lơ đãng nhìn một cái, chỉ một ánh mắt như vậy, đủ rồi!

Giang Thần Hi nhìn Thẩm Duy Nhiên, tóc dài xõa trên vai, gió nhẹ thổi qua nhẹ nhàng lay động, nhìn từ xa, Giang Thần Hi không thể thấy biểu cảm trên gương mặt của cô.