Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 10: Ký chủ, tiêu tiền nha



Mà Hà Viễn Phương trở về phòng, trên người ra một tầng mồ hôi lạnh.

Hắn không ngờ tiểu cô nương nhìn qua dễ bắt nạt lại có thể lợi hại như vậy.

Thanh niên trí thức đồng hương đi cùng hắn, ngày thường bởi vì thường xuyên đối với con gái của trưởng thôn hỏi han ân cần, bắt được tâm của cô nương gia, cưới được người còn kiếm được cái danh ngạch đại học Công Nông Binh, người ta mệnh tốt trực tiếp về thành phố học đại học, tương lai tất nhiên không cần giống bọn họ kiếm ăn trong đất.

Cho dù lại trở về thôn cũng không phải hộ khẩu nông thôn.

Mắt thấy ngày về thành phố xa xa không hẹn, hắn cũng không ngóng trông trở về, chính là muốn tìm người chung sống, tuổi hắn không còn nhỏ, trong nhà cha mẹ đều chỉ lo cho em trai hắn, hắn tới tuổi này rồi trở về còn có thể kiếm được mối nào tốt?

Cô nương trong thôn hắn lại không muốn cưới, cảm thấy không xứng với hắn, hôm nay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc, trong lòng hắn liền có chút ngứa, hắn biết so diện mạo hắn không bằng hai nam thanh niên trí thức kia, gia thế càng là không bằng Vương Dương.

Cho nên không bằng nhân lúc hai người kia chưa xuống tay mà ra tay trước, cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, thời gian dài, tự nhiên sẽ cứ như vậy mà thích hắn.

Không thích cũng không sao, nhàn ngôn toái ngữ, đến lúc đó nàng không muốn cũng phải gả cho hắn.

Chỉ là trăm triệu không nghĩ tới, Lâm Ngọc Trúc nóng tính như vậy.

Người nhìn thành thật nhưng một chút cũng không thành thật, chỉ là lý tưởng thật lớn lao, hiện thực thật tàn khốc!

Ngày này trưởng thôn cho nhóm thanh niên trí thức mới tới nghỉ ngơi, cho các nàng nghỉ một ngày, ngồi xe lửa mấy ngày mấy đêm tất nhiên mệt mỏi không thôi, ăn cơm cũng hận không thể mau chóng quay về phòng ngủ.

Chờ ba người Lâm Ngọc Trúc lấy bồn múc nước rửa mặt, Vương Tiểu Mai cùng Triệu Hương Lan mới về phòng, Vương Tiểu Mai sau khi vào thấy ba người đang rửa mặt, nói thầm, "Nghèo còn ra vẻ."

Trương Diễm Thu có chút chướng mắt, nghĩ bản thân mới tới nên chịu đựng không cãi lại.

Lâm Ngọc Trúc mặc kệ nàng, mọi người ngồi xe lửa lâu như vậy, bây giờ không lau rửa làm sao lên giường đất ngủ.

Lý Hướng Vãn càng là coi như không nghe thấy, nên làm gì thì làm cái đó.

Các nàng cũng chỉ mang theo một cái bồn, lúc này bồn là phải công nghiệp khoán, trong nhà cho mang theo bồn đã không tồi, nhà ai có thể cho mang hai bồn, nhà nào không chú ý, cả gia đình dùng một cái bồn rửa mặt rửa chân cũng có, nhà như vậy còn không phải ít.

Ba người Lâm Ngọc Trúc trong nhà không nghèo khó đến mức này, bồn rửa mặt và rửa chân đều tách ra dùng, ba người đều chỉ mang theo một cái bồn, lúc này có vẻ có chút quẫn bách.

Triệu Hương Lan dường như nhìn ra các nàng quẫn bách, cười chỉ vào thùng gỗ bên dưới cái bàn cạnh cửa, "Bồn gỗ này là người trong thôn làm, chúng ta đều lấy nó rửa chân."

Ba người sôi nổi tỏ lòng biết ơn, ấn tượng đối với Triệu Hương Lan là không tệ.

Chờ khi trải xong đệm chăn thật sự nằm trên giường, Lâm Ngọc Trúc mới thoải mái thở dài một hơi.

Có loại cảm giác rốt cuộc chạm đất, kỳ thật vẫn có chút cảm giác lắc lư, nhưng so với lúc mới xuống xe khá hơn nhiều.

Thật sự rất mệt mỏi, ngay cả hệ thống cũng chưa kịp xử lý, người đã tiến vào mộng đẹp.

Lý Hướng Vãn vốn còn muốn hỏi nàng ăn no chưa, có muốn cô đưa cho một khối bánh hạch đào ăn lót dạ không, bên tai đã truyền đến tiếng hít thở ngủ say liền từ bỏ.

Đều là thanh niên trí thức cùng nhau xuống nông thôn, theo lý phải cùng nhau đoàn kết hỗ trợ, nếu không phải chắc chắn sẽ không qua lại với nhau, cô tất nhiên muốn kết bạn kéo gần quan hệ, một phần là vì suy nghĩ an toàn, một phương diện khác cũng coi như là tích góp nhân mạch.

Phải biết rằng cha cô cũng từng là một thanh niên trí thức xuống nông thôn, nhà cô sở dĩ phát triển ngày càng tốt, cũng không thiếu được nhóm chú bác kết giao thời kỳ hoạn nạn giúp đỡ, cha cô từng nói với cô nhân mạch quan hệ rất quan trọng!

Ngày được nghỉ ngơi luôn ngắn ngủi, thanh niên trí thức mới tới còn chưa lấy lại tinh thần, ngày thứ hai xuống nông thôn đã đến.

Tuy nói đã ngủ gần một buổi trưa, nhưng chờ đến tối Lâm Ngọc Trúc vẫn như cũ dính đầu vào gối liền ngủ, sau đó cảm giác ngủ chưa được bao lâu, đã bị Triệu Hương Lan đánh thức, chỉ nghe Triệu Hương Lan ôn hoà nói, "Buổi sáng bắt đầu làm sớm, đi muộn không tránh khỏi có người nói thanh niên trí thức chúng ta kiều quý."

Lâm Ngọc Trúc ngáp dài mặc quần áo, muốn nàng nói a, các nàng đều chưa từng làm ruộng qua, mặc kệ dậy sớm bao nhiêu đều không vào được mắt thôn dân, cũng không có ý khác, nàng đến vốn dĩ là để làm việc trong đất, việc này làm tốt công phu mặt ngoài cũng vô dụng, tất cả đều trốn cho qua.

Dù sao ai thích nói thế nào thì nói, Lâm Ngọc Trúc đã hạ quyết tâm làm da mặt dày.

Thân thể nhỏ của nàng còn chưa thành niên đâu, thành thật kiên định trồng trọt, phỏng chừng chờ trở về thành phố cũng là hỏng người, công điểm thà rằng không nhiều lắm, nàng cũng không cần phải làm thân thể mệt chết, khoẻ mạnh mới là tiền vốn của cách mạng.

Kỳ thật nông thôn đại cô nương làm như nàng không ít đâu, chỉ có nhà nào trọng nam khinh nữ mới nỡ để con gái đi kiếm công điểm.

Thời này thanh niên trí thức tuổi bình quân không lớn, có người tính tình thành thật, thật sự cho rằng mình đi xây dựng nông thôn, chịu khổ nhọc là vinh quang, lúc tới nông thôn chính là vùi đầu làm việc.

Sau đó thân thể thực sự mệt mỏi, không thể không làm bản tường trình về thành phố chữa bệnh.

Trở về thành phố rồi cũng có một đống vấn đề phiền não, công việc không tìm được còn phải tiêu tiền chữa bệnh, chữa khỏi bệnh còn tốt, chữa không khỏi vậy luôn phải dựa vào tiền trợ cấp.

Lâm Ngọc Trúc cảm thấy vẫn phải tự mình hiểu lấy mình cho thoả đáng, có thể làm bao nhiêu liền làm bấy nhiêu, cả đời người vẫn là đừng tự làm khó chính mình mới được.

Vương Tiểu Mai ngủ một buổi tối, tự động bỏ qua xích mích hôm qua, vừa mặc quần áo vừa nói: "Các ngươi làm việc phải nỗ lực đấy, bằng không bị thôn dân thấy lười biếng nhất định sẽ đi nói với đại đội trưởng, bị trừ công điểm không nói, người trong thôn lại nói thanh niên trí thức chúng ta không đúng." Nói xong là vẻ mặt không kiên nhẫn.

Lâm Ngọc Trúc nghĩ thầm khả năng phải làm đại đội trưởng thất vọng rồi.

Gấp gọn chăn đệm, nàng xuống giường cầm đồ dùng tẩy rửa đi ra sân, thời này không có nước máy, trong nhà có cái giếng là rất tốt rồi, trong nhà nếu không có giếng chỉ có thể đi dòng suối nhỏ dưới chân núi múc nước.

Cũng may thanh niên trí thức ở trong nhà cũ của thôn, sân sau có cái giếng.

Lý Hướng Vãn rời phòng sớm, nhìn thấy lu nước trong bếp không có nước, đang định đi múc nước rửa mặt, Lý Hướng Bắc đã trước một bước múc nước cho cô, tri kỷ như vậy làm sao cô có thể không rung động.

Lâm Ngọc Trúc vừa lúc đi theo ké chút nước, chính là có chút da mặt dày...

Lâm gia là một tuýp kem đánh răng cả nhà dùng, mẹ Lâm lấy giấy gói chút muối cho nàng mang đi, nói là tạm thời đối phó, chờ có cơ hội tự mình đi Cung Tiêu Xã mua về dùng.

Lâm Ngọc Trúc vẻ mặt chết lặng rải muối lên bàn chải đánh răng, bàn chải đánh răng này dùng không thoải mái, lông bàn chải hơi cứng, chải mạnh liền cảm thấy đau lợi, mỗi lần đánh răng Lâm Ngọc Trúc chải đến mức mặt mày dữ tợn.

Lý Hướng Vãn rửa mặt xong quay đầu lại nhìn Lâm Ngọc Trúc vô cùng đáng thương chuẩn bị dùng muối đánh răng, nghĩ một chút rồi nói với nàng: "Ngươi dùng tạm kem đánh răng của ta đi."

Vương Tiểu Mai vừa lúc cầm bồn ra tới, nghe được câu này liền bước sấn lại đây, "Cũng cho ta một chút, đúng lúc ta cũng đang không có."

Lý Hướng Vãn sắc mặt có chút tê dại, cho nàng lấy một chút, trong lòng âm thầm cười nhạo.

Lâm Ngọc Trúc cũng đem bàn chải đánh răng với qua, để Lý Hướng Vãn bóp kem đánh răng, nàng có phiếu kem đánh răng, là mẹ Lâm cho, chờ đi Cung Tiêu Xã ở thị trấn nàng chắc chắn sẽ mua, về sau nếu Lý Hướng Vãn dùng hết chưa kịp mua, nàng cũng có thể cho cô ấy mượn dùng, nhân tình sau này có thể trả lại nên lúc này cũng không ngại ngùng gì, nói cảm ơn liền bắt đầu đánh răng.

Vương Tiểu Mai thấy Lâm Ngọc Trúc từ lúc rời giường cũng không chào hỏi mình một câu, trong lòng có chút sợ, chiếm lợi xong vội vàng cách nàng xa xa, Lâm Ngọc Trúc liếc mắt một cái, tính tình như vậy còn dám bắt nạt người khác?

Nàng vừa đánh răng vừa nhìn quầng sáng trước mặt mà những người khác không nhìn thấy, quầng sáng là ở ngoài không gian cũng có thể hiển thị cho nàng xem.

Củ cải hai ngày này cũng đã thu hoạch được mấy lượt, có thể thấy năng lượng tinh nguyên thực sự là công nghệ đen, củ cải trắng toàn bộ bị nàng duyệt bán đi.

Không còn cách nào, Đông Bắc lúc này còn chưa có củ cải trắng, nàng lấy ra bán là tự tìm phiền toái cho chính mình, cho nên bán toàn bộ, một khoảnh đất lượng thu hoạch rất khả quan.

Cà rốt thì ở chợ đen có, một thùng nhỏ bán được hai xu tiền đã rất khá, không phải là đồ hiếm lạ, giá trị kinh nghiệm lại không nhiều, cho nên nàng không tính toán trồng cà rốt.

Lần này thu hoạch nàng cuối cùng cũng có tiền mua gà con, vì thế không chút do dự mua hai con gà con.

Tinh thần lực tiến vào không gian người sẽ ngây ra hoặc là ở trạng thái đang ngủ, thời điểm này nàng tất nhiên không có khả năng vào không gian, tuy rằng khá tò mò không gian mục trường, nhưng nghĩ lại thời gian trong mục trường có tỉ lệ chênh lệch, cũng đã tắt tâm tư, không có cô gái nào không sợ già đi, mặc dù đứng ở xa nhìn xem sẽ không làm thân thể nàng lão hoá, nhưng nghĩ tới vẫn là cảm thấy cách càng xa càng tốt.

Liền thôi không vào không gian xem mục trường.

Nuôi gà tất nhiên cần có cỏ nuôi súc vật, còn may hệ thống cho sẵn một phần cỏ, chỉ là phải thuê một người máy băm cỏ cho gà ăn, Lâm Ngọc Trúc tài đại khí thô, không để bụng chút tiền lẻ này, thuê!

Nghĩ tới tương lai không xa nàng có trứng gà ăn, trong miệng nhịn không được chảy nước miếng, ngươi xem người đã bị thời đại này ép thành cái dạng gì, ngay cả trứng gà cũng thèm.

Vương Tiểu Mai vừa rồi muốn kem đánh răng Triệu Hương Lan đều nhìn thấy, lúc này mới ra rửa mặt, đến bên cạnh Lâm Ngọc Trúc bĩu môi nói thầm: "Chưa bao giờ thấy nàng mua kem đánh răng, lúc nào đánh răng cũng chỉ biết đi mượn."

Giọng nói không lớn, nhưng Lâm Ngọc Trúc nghe rõ ràng, trong lòng nghĩ, người này cũng thật trâu bò, chỉ cần da mặt dày là có thể không cần tiêu tiền. T𝘳𝘶𝑦ệ𝐧 ha𝑦? Tìm 𝐧ga𝑦 𝐭𝘳a𝐧g chí𝐧h ( T𝘳ùmT𝘳𝘶𝑦ệ𝐧.𝘝𝐍 )

Lâm Ngọc Trúc vừa rửa mặt vừa nghĩ, nàng nhất định phải cân nhắc đi chợ đen, nàng không có nhiều phiếu công nghiệp khoán, như là phích nước nóng, đèn pin, mấy thứ này nàng không mua được, không có nước ấm dùng nước giếng rửa mặt thật sự rất lạnh, giờ mùa hè còn tốt, tới mùa đông sẽ không chịu nổi, hơn nữa mùa đông cũng không thể không đun nước ấm uống, nghĩ tới nàng có rất nhiều đồ vật cần mua.

Muốn đi chợ đen kiếm tiền cùng phiếu vậy phải có hàng hoá, muốn có hàng hoá nàng phải nhanh chóng thăng cấp, trong lòng lên tinh thần, tự nhủ cố lên, liền nghe thấy tiếng thét chói tai thấu tận trời từ sau nhà truyền đến.

Mấy người đều vội vàng chạy ra sau nhà xem đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Trương Diễm Thu từ trong WC chạy ra, liền nôn mửa một trận.

Nhà xí nông thôn có thể sạch sẽ bao nhiêu, người trong thôn đều đem phân dồn lại tới lượng nhất định rồi lấy ra bón ruộng để tính công điểm.

Việc đó thanh niên trí thức đều ghét bỏ, không muốn tranh công điểm này, đều chỉ lo đi WC, không ai đi đào, trời nóng liền sẽ sinh giòi, nhìn qua, ừm, không thể miêu tả.

Lý Hướng Vãn cùng Trương Diễm Thu đều chưa thấy qua hầm cầu ở nông thôn, lúc này WC ở thành phố đều rất sạch sẽ.

Lý Hướng Bắc nhìn WC cũng không bình tĩnh nổi, lúc mọi người ăn cơm sáng hắn không ăn, đem cháo chia cho Vương Dương.

Lâm Ngọc Trúc lúc này mới nhớ tới nam chính là có chút bệnh sạch sẽ.

Quay lại chuyện đi nhà xí cũng là chuyện lớn của đời người, Lâm Ngọc Trúc trong lòng đều phải tự nhủ, làm quen việc này thật sự có chút gian nan.

Đột nhiên trước mắt xuất hiện quầng sáng, từng hàng icon ba hoa chích choè quay cuồng, "Ký chủ, chỉ cần ngươi có điểm cống hiến, ở trong không gian không có cái gì là không mua được.

Nhìn đến hệ thống phòng ốc trong cửa hàng Khải Lục, chúng ta có từ phòng cỏ tranh đến biệt thự xa hoa, các loại phần ăn có thể lựa chọn, ký chủ còn có thể mua đồ nội thất tới trang trí nhà của mình.

Ta còn có thể hiển thị cho ngài một vài phương án trang trí của người dùng khác để tham khảo nha~"