Thập Sinh Ái Mộ

Chương 13: Ban đại hôn giữa Tư Mạn và Cẩm Tú



Hỏa Ngục Sa.

Tay chân nàng đầy xiềng xích, chúng kéo nàng, đối xử tàn ác với những người mang trọng tội, không phân biệt đó là những ai, có chức vị thế nào.

Nàng đường đường là công chúa được cả Thiên giới biết đến, nay lại mang gông xiềng, bị đánh đến tê người, không có chỗ nào không thương tích. Từng bước chân của nàng từng bước một đều nặng nề, đi đến đâu vệt máu theo đến đấy, cứ đi được vài bước chúng lại đánh nàng một roi, nàng vẫn gắng gượng mà bước tiếp.

Hỏa Ngục Sa ngay trước mắt, chưa bước vào nhưng có thể cảm nhận nó nóng còn hơn cả lửa đốt, quái thú kêu gào, nàng có thể đoán được trước mình sẽ không thể vượt qua được tầng thứ nhất. Nàng ngoái đầu lại, xem hình bóng ấy có tới để kéo nàng, có tới để làm tròn lời hứa không. Nhưng nhìn mãi, nhìn mãi, cuối cùng vẫn chỉ có mấy tên quân lính quát mắng nàng, đẩy nàng vào trong. Nàng chỉ cười nước mắt rơi ướt đẫm áo, rơi cả vào những vết thương vẫn đang chảy máu kia, xót xa vô cùng. Nàng lấy tay gạt nước mắt, nói một câu:

- Cuối cùng chàng vẫn không đến. Gì mà sẽ không bao giờ để cho ta mất một giọt máu nào, gì mà sẽ luôn bảo vệ ta? Chung quy vẫn chỉ là lời thề hẹn, có làm hay không, là do chàng.

Nàng bước vào, cánh cửa đóng sầm lại, như khép lại cuộc đời của nàng. Biển lửa mênh mông, quái thú dữ tợn, chỉ cần một tiếng động kêu chúng cũng có thể đến và giằng xé nàng thành trăm mảnh, nàng đứng nhìn, lấy tâm lý chuẩn bị bước đi, bước trên đống lửa thiêu đốt biết bao nhiêu da thịt của thần tiên trên trời.

Tại Tẩy Ngô cung.

Tẩy Ngô cung vẫn yên ắng như thế, bồ đề đã mấy ngày không có ai ngồi, sen vàng trong hồ cũng không được linh lực nuôi dưỡng, đã dần héo mòn theo thời gian. Trong cung, Tư Mạn vẫn nằm ngủ, Cẩm Tú bên canh, gối đầu lên tay chàng, ôm lấy chàng. Nàng ta ghé sát lại bên Tư Mạn, hôn lên môi chàng, rồi xé nát y phục, mặc lên người giả vờ như bị Tư Mạn làm hại, rồi đi lấy Tửu Dược Sinh vẫn còn xót lại trong ngăn tủ cho Tư Mạn uống.

Chàng tỉnh lại, thấy có tiếng khóc lóc bên cạnh, nhìn xung quang thì ra là chỉ có Cẩm Tú, nhìn y phục cô ta rách nát, đầu tóc rối tung, mặt mày đầy vết son nhem nhuốc, chàng vội vàng bật dậy. Nhìn lên cơ thể không một mảnh vải che thân, chàng hốt hoảng mặc vội y phục rồi chạy tới bên Cẩm Tú:

- Muội, sao muội lại ra nông nỗi này?

- Sư huynh, ta biết huynh và ta là huynh muội thân thiết từ nhỏ, nhưng ta còn chưa thành thân, sao huynh có thể làm vậy? Huynh đã vượt quá giới hạn của một người sư huynh mà Cẩm Tú luôn kính trọng rồi!

Tư Mạn ngây người, nhìn Cẩm Tú khóc lóc ôm chặt lấy thân thể, cố gắng giữ khoảng cách với chàng. Chàng vẫn không tin vào mắt mình, hơn nữa đã uống Bách Hoa Lộ, chắc chắn sẽ quên đi rất nhiều thứ, chàng cố gắng đính chính lại:

- Sao có thể? Ta, ta không thể làm vậy với muội được.

- Tối qua huynh uống say, muội thấy huynh như vậy, cố gắng giành bình rượu để huynh không uống nữa, ai ngờ huynh lại đẩy muội xuống, xé nát quần áo của muội, hôn muội đến mặt mày nhem nhuốc, rồi huynh còn lôi kéo muội lên giường, khiến muội toàn thân đau đớn, không thể kháng cự, tuy rằng huynh say, nhưng cũng không thể làm vậy.

- Ta.. ta.. ta thật sự không nhớ gì hết.

Tư Mạn thở dài, rồi chàng quyết định:

- Muội mau đi thay y phục, chải đầu tóc gọn gàng. Nếu ta thật sự làm điều không đúng với muội, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm, ta sẽ xin Thiên quân cho chúng ta thành thân, được không?

- Thật sao?

- Thật, ta sẽ không để muội chịu thiệt thòi đâu.

- Vậy huynh đừng nói ra chuyện tối qua, huynh hãy lấy lý do chúng ta mến mộ nhau từ lâu, nhưng giờ mới dám thừa nhận.

- Được, muội yên tâm.

Tư Mạn ôm Cẩm Tú vào lòng, nàng ta vẫn giả vờ khóc lóc không ngừng, nhưng trong lòng lại vui sướng vì đạt được mục đích, cuối cùng nàng ta cũng thành công, thành công khi dùng những thủ đoạn bỉ ổi để có được Tư Mạn.

Cửu Tiêu Vân điện đang có một mình Thiên đế ngồi đọc sách, Tư Mạn nắm tay Cẩm Tú bước vào. Thiên đế lấy làm lạ, muốn dò hỏi hai người:

- Hai đứa hôm nay lại nổi gió gì nữa đây?

- Bẩm Thiên đế, Cẩm Tú và Tư Mạn đã kết nghĩa huynh muội từ nhỏ, ngày ngày bên nhau, cùng nhau tu luyện, san sẻ buồn vui, u sầu, khó tránh sinh lòng mến mộ, nay thần và Cẩm Tú đều đã hiểu rõ lòng nhau, nên muốn xin Thiên đế ban hôn.

Thiên đế bất ngờ, nhưng trong lòng lại cảm thấy ưng ý với cặp đôi này. Chàng xuất thân hiển hách, hơn thế còn là người có tài, vang danh Thiên giới, dung mạo không ai sánh bằng, vốn là người mà Thiên đế để ý từ lâu. Nhưng có điều người vẫn hoài nghi về Tư Mạn và Nguyệt Hạ:

- Vậy giữa ngươi và tội nhân Bạch Nguyệt Hạ rốt cuộc có quan hệ thế nào?

Tư Mạn đắn đo một lúc, rồi đành nói lời cay nghiệt, không đúng với lòng.

- Tất cả đều đã là quá khứ. Thần sớm biết cô ta có ý đồ từ lâu, nên cố tình giữ lại để điều tra, không ngờ cha mẹ thần lại là người phải thay thần chịu chết. Còn về tình cảm, thần.. thần.. vốn.. không hề có tình cảm với cô ta, tất cả chỉ là lợi dụng mà thôi.

- Không hổ danh là người mà ta ưng ý nhất, có mắt nhìn người rất tốt, được ta đồng ý, ngay lập tức ta sẽ viết chiếu ban hôn, thông báo cho cả Thiên giới biết. Mười ngày sau sẽ cử hành đại hôn.