Thập Sinh Ái Mộ

Chương 2: Tư Mạn trọng thương - Bén duyên



Kết thúc buổi mừng thọ, thấy Nguyệt Hạ rời đi cùng Đông Phương thượng thần, Tư Mạn cũng đi theo, nhưng lại bị cha cản lại, vừa đứng nói chuyện một chút, quay sang đã không thấy bóng dáng Nguyệt Hạ đâu.

Chàng trở về Tẩy Ngô cung, thấy hối tiếc vì không kịp đuổi theo Nguyệt Hạ. Vẫn như thường ngày, đúng vào giờ này chàng sẽ luyện khí dưới gốc bồ đề để tâm được tĩnh. Nhưng hôm nay, vừa thi triển phép thuật, chàng đã lập tức bị phản phệ, không thể tiếp tục được nữa:

- Hôm nay mình làm sao vậy?

Chỉ cần tâm còn tạp niệm, không thể tập trung, phép vận khí này sẽ lập tức phản phệ, thậm chí có thể ảnh hưởng tới tu vi. Nhưng lý do ở đây chẳng ai khác đó là Nguyệt Hạ. Trong đầu chàng chỉ toàn là hình bóng nàng, nhớ từng nụ cười, từng cử chỉ điệu múa của nàng, khiến chàng không cách nào thoát ra được.

Hôm sau, Thiên đế triệu Tư Mạn để bàn chính sự, công chúa Cẩm Tú cũng ở đó:

- Tư Mạn, khanh có biết tin Ma giới sắp tấn công lên không? Tên Ma Tôn Hắc Sùng xưa nay tính tình hung hãn, ta muốn hỏi khanh xem nên đề cử ai đi chinh chiến lần này? Ta cũng hỏi cha khanh rồi, nhưng khanh ấy lại không đưa ra được câu trả lời. Ta biết khanh sáng suốt, thông minh quyết đoán, khanh thử nói coi?

Tư Mạn lưỡng lự một chút rồi bẩm báo với bệ hạ:

- Thần xin bệ hạ hạ chỉ cho thần được ra chinh chiến.

- Khanh?

- Đúng vậy. Tư Mạn linh lực ổn định, lại có thêm bảo kiếm cha tặng, như hổ mọc thêm cánh, thần nhất định có thể đánh bại Ma giới.

- Khanh chắc chứ?

- Thần chắc chắn.

- Được, ta rất nể phục sự dũng cảm của khanh, vậy ta sẽ lệnh thêm Đông Phương thượng thần đi cùng để hỗ trợ khanh, nếu lần này thành công, khanh sẽ chính thức trở thành chiến thần của Thiên giới.

- Thần, tuân chỉ.

Ra tới cửa điện, thấy Cẩm Tú cũng đi ra, Tư Mạn kéo cô lại rồi nói:

- Ở Tẩy Ngô cung có bánh hoa quế, muội muốn ăn không. Ta biết từ nhỏ muội đã thích ăn bánh hoa quế, nên cố tình để phần muội đấy.

- Sư huynh lúc nào cũng chu đáo như vậy, được, đi ăn bánh hoa quế.

Cẩm Tú và Tư Mạn là huynh muội từ nhỏ, lúc nào cũng gắn bó chơi đùa cùng nhau. Nên hiểu mọi sở thích và tính cách của nhau cũng là điều hiển nhiên, hơn thế Cẩm Tú đối với Tư Mạn cũng không đơn thuần chỉ là tình cảm huynh muội.

Hơn một tuần sau, quả nhiên bọn Ma giới đã xông tới tận cửa Thiên giới. Tên Hắc Sùng cao giọng nói một cách ngông cuồng:

- Thiên giới hôm nay nhất định sẽ sụp đổ dưới tay của Ma giới.

Lúc này Tư Mạn cùng Đông Phương thượng thần xuất hiện:

- Ngươi hơi tự tin quá rồi!

- Thượng quan Tư Mạn, lâu quá không gặp. Thiên giới hết người hay sao mà lại để một tên nhãi ranh ra chinh chiến?

- Nhãi ranh hay không, ngươi sẽ biết ngay thôi.

Tư Mạn lệnh tất cả quân xông lên, còn chàng và Đông Phương thượng thần sẽ tập trung đối phó tên Hắc Sùng.

Có bảo kiếm của Tử Thiên, Tư Mạn nắm chắc được bảy phần thắng, còn lại là nhờ sự thông minh và kế sách của chàng.

Đông Phương thượng thần bất ngờ bị Hắc Sùng đánh rơi kiếm, hắn định một chiêu kết liễu ngài, Tư Mạn nhanh chóng ra đỡ thay cho ngài, dù đã bị kiếm đâm trọng thương, chàng vẫn cố gắng dùng hết sức đâm một nhát chí mạng vào ngực của Hắc Sùng, hắn chết ngay tại chỗ, tất cả yêu ma cũng nhanh chóng bị giết sạch, Tư Mạn gục xuống, chàng bất tỉnh ngay tại chỗ.

Đông Phương hét lên kêu mọi người mau chóng tìm thái y chữa trị cho Tư Mạn, máu chảy nhiều quá, Đông Phương muốn cầm máu cũng không thể ngừng cho máu chảy ra.

Cuối cùng Tư Mạn cũng được đưa về Tẩy Ngô cung, chàng hôn mê, khuôn mặt nhợt nhạt không chút sức sống, Tử Thiên và Lạc Yên chạy tới thấy con trai thảm như vậy, hai người thật sự rất đau lòng:

- Tử Thiên huynh, Lạc Yên tỷ, xin lỗi hai người, lỗi là tại ta.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- Lúc đánh nhau với Hắc Sùng, ta bất ngờ bị hắn đánh rơi mất binh khí, vốn dĩ hắn muốn giết chết ta, nhưng thượng quan lại chạy lên đỡ thay ta một kiếm, ta xin lỗi.

- Tư Mạn trượng nghĩa như vậy, không phải lỗi của ngài. Nó nhất định sẽ vượt qua được, nó là con trai của Tử Thiên ta, nó sẽ không sao đâu.

Đông Phương thượng thần mang chuyện bẩm báo cho Thiên đế, người cũng đích thân tới thăm Tư Mạn rồi sai Hải Thượng lão quân mang tất cả các loại thảo dược quý để luyện thành linh đan cứu mạng Tư Mạn.

Đông Phương thượng thần trở về cung, Nguyệt Hạ thấy cha quần áo dính đầy máu, nàng vội vã chạy ra chỗ cha:

- Cha, sao giáp của người lại dính nhiều máu như thế, người bị thương ở đâu, để con băng bó cho người.

- Ta không sao. Đây không phải máu của ta, là máu của thượng quan Tư Mạn.

- Thượng quan Tư Mạn?

- Thượng quan vì đỡ thay ta một kiếm mà bị trọng thương, tới giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh. Đều tại ta bất cẩn, đáng lẽ người nằm đó phải là ta chứ không phải Tư Mạn, ta biết nhìn mặt Tử Thiên huynh sao đây?

- Cha, chuyện dù sao cũng đã xảy ra, có hận cũng không giải quyết được gì. Người mau vào trong thay y phục, con sẽ cùng người tới Tẩy Ngô cung của thượng quan, sau đó con sẽ ở đó chăm sóc ngài ấy cho đến khi khỏe lại.

- Con..

- Chúng ta cũng không thể ngồi đây lo lắng mãi được, chi bằng tới đó lấy công chuộc tội, chăm sóc ngài ấy.

- Nhưng dù sao con cũng là nữ nhân, con..

- Không sao đâu cha, sẽ không ai dị nghị gì về con hết, để con gái giúp cha một chuyện nhỏ, được không?

- Được, con gái ngoan. Tư Mạn là một chiến thần quan trọng của Thiên giới, con phải chăm sóc thật tốt, nếu không cha sẽ ân hận đến chết mất.

- Cha yên tâm, ngài ấy kiên cường dũng cảm như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu.

Nguyệt Hạ vào dọn đồ đạc để chuyển sang Tẩy Ngô cung, còn Đông Phương thượng thần đi nói với Tử Thiên và Lạc Yên về chuyện này để họ đồng ý.