Thập Sinh Ái Mộ

Chương 37: Kiếp thứ mười II - Đại kết cục



Di Mịch được Chu Tiên tôn thượng chính thức thu nhận làm đồ đệ thứ mười một của mình, từ nay nàng sẽ có tên là Thập Nhất.

Món quà bái sư của Chu Tiên dành cho nàng là một chiếc gương. Gương này làm từ mảnh vỡ của gương Vạn Kiếp Bát Hoang, có thể trừ yêu tà, giúp chủ nhân luôn được bình an. Nàng rất vui, luôn trân quý chiếc gương như báu vật, không rời thân dù chỉ một khắc.

Hôm sau, sư phụ dạy nàng ngự kiếm. Đây chính là khởi đầu, cũng là thách thức không nhỏ đối với tiểu cô nương này. Nàng vừa bước lên, tay chân đã run rẩy, người như sắp đổ xuống dưới. Thật sự ngự kiếm rất khó, phải giữ tâm tịnh, thật tập trung mới có thể điều khiển được kiếm đi theo hướng mình.

Nàng làm đi làm lại nhiều lần, cuối cùng cũng hiểu được nguyên lí này, nàng làm lại một lần nữa.

Mắt nàng nhắm, cố giữ tâm thật tĩnh, rồi bước lên kiếm. Quả nhiên, kiếm đi đúng theo hướng mà nàng muốn, nàng vui mừng quay lại, nói lớn với sư phụ:

- Sư phụ, con làm được rồi!

Chu Tiên nhìn tiểu đồ đệ ngây thơ như vậy, chàng chỉ mỉm cười nhẹ rồi nhìn theo nàng. Không may, nàng đang bay trên cao thì bị trượt chân ngã xuống, Chu Tiên thấy vậy vội vã bay tới đỡ lấy nàng.

Cũng may Chu Tiên tới kịp, nếu không cái mạng nhỏ của nàng cũng không giữ được rồi.

Lúc đầu óc nàng đang choáng váng, nàng nhìn mờ mờ thấy sư phụ đang đỡ mình, rồi ngất đi lúc nào không biết.

Khi tỉnh lại, thấy mình đang nằm trong thư phòng, nàng chợt nhớ ra mọi chuyện khi nãy, nên chạy ngay đi tạ lỗi với sư phụ.

Thấy chàng đang vận khí, nàng sợ làm phiền, nên chỉ dám đứng ở ngoài nhìn.

Ánh mắt nàng cứ đăm đăm không rời sư phụ, tim đập loạn không thể dừng, chẳng lẽ, là tình si mê hồn.

Bỗng sư phụ gọi:

- Thập Nhất, con tìm ta có chuyện gì?

Lúc này nàng mới bối rối, rồi chạy vào:

- Sư phụ, con muốn tạ lỗi với người. Là con không tốt, nên mới..

- Không sao, lần sau chú ý hơn là được.

Thập Nhất không biết nói gì, bỗng dưng nhìn thấy Bách Hoa Lộ ở bên sư phụ, nàng liền hỏi:

- Sư phụ, người rất thích uống Bách Hoa Lộ, đúng không?

- Đúng.

- Vậy, người có thể..

- Con muốn uống sao? Được, nhưng chỉ được uống một chút thôi.

- Tạ sư phụ.

Nàng vui vẻ cầm lấy Bách Hoa Lộ uống.

Lúc nàng đã ngà ngà say, mặt đã bắt đầu đỏ ửng, không hiểu sao nàng lại hỏi:

- Sư phụ, người đã từng để ý tới nữ nhân nào chưa?

- Con say rồi, mau về nghỉ đi.

- Không, người trả lời con rồi con sẽ về.

- Chưa từng. Ta thân là tôn thượng của Côn Luân Sơn, nguyện cả đời sẽ ở lại nơi này, chuyên tâm dạy dỗ đồ đệ, sẽ không dính dáng tới chuyện hồng trần.

Ánh mắt nàng bỗng trở nên buồn, sự thất vọng đã in hằn lên đó, nàng nói:

- Vâng, vậy con quay về trước, không làm phiền sư phụ nữa.

Nàng đi chập choạng, lòng lại cảm thấy đau, nhưng không biết tại sao lại đau đớn như vậy.

Hôm sau, sư phụ có việc phải rời Côn Luân Sơn, phải nửa tháng sau mới trở về, nàng có xin đi theo nhưng Chu Tiên đã từ chối.

Nàng ở lại, hàng ngày chuyên tâm tập luyện, quét dọn phòng của sư phụ.

Lúc nàng đang mang một đống sách để cất lên cao, ngờ đâu bất cẩn ngã xuống, chiếc gương cũng rơi xuống vỡ tan. Đột nhiên một luồng sáng phát ra, được vết bớt của nàng hấp thụ hết vào trán, một khung cảnh dần dần hiện ra.

Thì ra chiếc gương này có thể nhìn thấu đời kiếp của mỗi người, và nàng cũng không ngoại lệ. Nàng nhìn thấy khung cảnh Thiên giới, nhìn thấy mọi sự việc xảy ra, từ lúc yêu chàng cho tới lúc nàng chết, rồi chín kiếp nàng vừa trải qua cùng chàng, tất cả mọi thứ đều hiện hữu trước mắt.

Nàng xem xong, mắt ngấn lệ, nàng đưa tay lên mặt:

- Tư Mạn.. là chàng sao? Chín kiếp rồi, chàng vẫn chưa hồi tâm chuyển ý. Vậy để kiếp này, Nguyệt Hạ sẽ khiến chàng nhớ ra. Thật ra chín kiếp của chàng là đang nhớ tới ta, đang mong chờ ta, nhưng chỉ là chàng không nhớ ra thôi, có đúng không?

Nàng khóc nức nở, tim đau nhói khi nhớ lại tất cả mọi thứ.

Nửa tháng sau, Chu Tiên trở về.

Tất cả đồ đệ đều ra đón sư phụ, nhưng Thập Nhất lại không thấy đâu, sư phụ có hỏi các đồ đệ, thì họ nói:

- Sư phụ, từ khi người đi, sư muội không hề rời khỏi phòng, không ăn không uống, chúng con không có cách nào để khuyên muội ấy cả.

Chu Tiên vội vã tới phòng của nàng. Chàng có gọi rất nhiều lần, nhưng đều không nhận được hồi âm. Đến khi biết chắc nàng sẽ không mở cửa, chàng mới dùng phép phá cửa ra rồi chạy vào.

Căn phòng tối đen, nàng lại ngồi lấp ở một góc tường, Chu Tiên lại gần, hỏi nàng:

- Thập Nhất, con làm sao vậy?

Vừa nghe thấy tiếng sư phụ, nước mắt nàng đã lã chã rơi, nàng ngước lên, ánh mắt đau đớn nhìn chàng. Chu Tiên lại hỏi:

- Có phải con chịu uất ức gì không? Con nói cho ta biết.

Nàng lúc này mới mở miệng nói:

- Sư phụ, người nhìn xem.

Nàng chỉ tay vào đống gương vỡ, rồi hỏi chàng:

- Sư phụ có biết con nhìn thấy thứ gì không?

- Gương vỡ, vậy chỉ có thể nhìn thấy số kiếp của con.

- Đúng, không phải là một kiếp, mà là chín kiếp. Trước nay con không thể hiểu tại sao giữa trán của con lại có vết bớt này, nhưng giờ con hiểu rồi, con còn có thể mở được nó nữa.

- Mở được?

Nàng dùng phép thi triển vết bớt, quả nhiên khung cảnh của chín kiếp trước lại xuất hiện, Chu Tiên cũng nhìn thấy rất rõ.

Khi chàng vừa nhớ lại tất cả, cũng là lúc nàng ngã xuống:

- Tư Mạn, chàng nhớ lại chưa?

- Nguyệt Hạ, ta nhớ ra rồi. Thì ra chín kiếp trước đều là ta mong chờ nàng, nhưng ta lại chẳng thể nhớ ra được, cầu xin nàng, đừng bỏ ta.

- Chàng nhớ là tốt rồi, không uổng công ta đổi cả tính mạng, ta chờ chàng ở Thiên giới.

Nàng nhắm mắt, lúc này Tư Mạn mới giọt lệ đau đớn vì nàng. Mười kiếp trôi qua, tới giờ chàng mới thật sự thấy đau đớn khi mất đi nàng, đây cũng chính là thứ mà nàng dùng cả mạng của mình để hoán đổi.

Chàng cũng tự sát mà đi theo nàng.

Hai người trở lại Thiên giới, gặp lại Thiên đế, người đã chờ sẵn ở đó:

- Thượng thần Tư Mạn, chúc mừng ngươi, ngươi đã sẵn sàng trở lại chưa?

- Thần rất sẵn sàng, thưa bệ hạ.

Chàng đã hồi phục lại tất cả linh lực, được thăng làm thượng thần.

Ở Tẩy Ngô cung, nàng đã chờ sẵn ở đó. Vẫn là khung cảnh khi xưa, có bồ đề và có nàng. Nàng vẫn mặc bộ y phục màu đỏ mà nàng yêu thích, quay lại nhìn Tư Mạn:

- Chàng trở về rồi.

- Đúng, ta trở về rồi.

Hai người chạy tới ôm lấy nhau trong sự hạnh phúc, trong cái cảm giác mà đã rất lâu họ không được cảm nhận.

Mười ngày sau đại hôn diễn ra, Tư Mạn và Nguyệt Hạ nắm tay nhau bước vào lễ đường trước sự chứng kiến của tất cả thần tiên tam giới, ai ai cũng chúc phúc cho họ.

Tất cả mọi đau khổ đã qua rồi, chỉ có tình yêu chân thành là ở lại. Mười kiếp đối với họ chính là đổi lại giây phút họ mong ước từ rất lâu, một cái kết thật viên mãn.

*END*

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!