Thập Tam Yêu

Chương 41: Khoảng cách



Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Máy giặt trong nhà không hiểu sao lại bị hư, vài bộ đồ ngắn tay vừa thay hôm qua, Trần Hứa Trạch vốn định tự đi giặt, Chu Yểu nhân lúc cậu không chú ý, lấy quần áo vứt vào bồn tắm, xả hai phần ba nước lạnh vào, đổ nước giặt, chân trần không ngừng dẫm lên, chơi vô cùng vui vẻ.

Trần Hứa Trạch vừa thấy, lập tức buông đồ trong tay xuống, bế cô ra khỏi bồn, ôm đến chỗ cái bàn trong đại sảnh.

Chu Yểu vốn đang cười vui vẻ, thấy cậu xụ mặt, có vẻ đang tức giận thì thu nụ cười lại, không rõ nguyên do: “Cậu làm sao thế?”

Cậu không nói, cầm khăn sạch sẽ, sầm mặt giúp cô lau khô chân.

“Ngâm nước lạnh như vậy, lỡ đau thì phải làm sao bây giờ?”

Thì ra là lo lắng cho chân cô. Chu Yểu cười nói không đâu: “Bây giờ là mùa hè, lạnh mới thoải mái chứ.”

Cô cười được, Trần Hứa Trạch lại không cười nổi. Cậu cho chân cô vào ngực mình, không cho cô ra khỏi đại sảnh.

Chu Yểu ngồi trên bàn, còn chưa kịp kháng nghị, Trần Hứa Trạch đã đi ra sau sân, lấy một cái ghế nhỏ, ngồi trước bồn tắm, dùng ván giặt đồ giặt quần áo bằng tay, cậu cũng không phải người không biết làm gì, nhanh chóng giặt sạch sẽ. Vài món quần áo mà thôi, không nhiều lắm, chà qua chà lại rồi vò hai lần nước, Trần Hứa Trạch phơi toàn bộ lên.

Dưới mái hiên, vài bộ quần áo đang đung đưa nhỏ nước.

Chu Yểu ngồi trên bàn xuyên qua cửa sổ sát nhìn trong sân, chờ Trần Hứa Trạch quay lại, chân cô đã sớm ổn, cậu vẫn cho nó vào ngực mình.

“Lần sau không được như vậy nữa.”

“Cậu không cần để ý vậy đâu.” Chu Yểu bóp má cậu, “Cười một cái nào.”

Trần Hứa Trạch không nói lời nào, thở dài ôm cô vào lòng. Một tay khác nắm một chân cô, cằm gối lên bả vai cô, thốt lên hai chữ: “… Xin lỗi.”

Làm chân cô bị thương, là chuyện cậu hối hận nhất cả đời này.

Chu Yểu đưa tay ôm chặt cậu, “Thật sự đã sớm không sao rồi.”

Trần Hứa Trạch vùi đầu ở cổ cô, cô vỗ về lưng cậu, dỗ dành: “Ngoan nào, Thập Tam.”

Cô vẫn còn cười, cậu chỉ ôm chặt cô, như là ôm thứ quý báu quan trọng nhất.

...

Buổi chiều, bỗng nhiên có người tới tìm Chu Yểu, ấn chuông cửa, tiếng chuông còn đang vang, lại có tiếng gõ cửa vang lên, mức độ sốt ruột có thể thấy rõ ràng.

“Yêu Yêu!”

“Yêu Yêu…”

Chu Yểu cùng Trần Hứa Trạch vội đi mở cửa, mở ra thì thấy người gõ cửa chính là bà cụ tới tìm Chu Yểu lần trước, thay mẹ cô khuyên giải.

Lần này không phải vì cái này, bà cụ sốt ruột nói: “Mau lên! Mẹ cháu cãi nhau với người khác, sắp đánh nhau rồi! Tiệm mạt chược nhà cháu lộn xộn bừa bộn, đồ đạc bị vỡ rất nhiều! Có người đi gọi bố cháu rồi! Cháu mau đi xem chút đi!”

Chu Yểu vừa nghe, trong lòng liền căng thẳng. Bà cụ lại sợ cô ngoan cố giận dỗi với mẹ mình không chịu đi, vội kéo cánh tay cô.

Chu Yểu cùng Trần Hứa Trạch đi theo bà cụ, sau đó lại biến thành hai người trẻ tuổi lại không đi nhanh bằng bà cụ đã có tuổi kia, bước nhanh chạy đến tiệm mạt chược.

Một đám người ở ngoài tiệm mạt chược xem, cũng may máy móc bàn mạt chược nặng, không hất được, nhưng mạt chược đủ màu sắc rơi đầy dưới bàn, còn có ly vỡ, làm đổ nước trà ra, trên mặt đất thoạt nhìn rất lộn xộn.

Xa xa đã nghe được giọng mẹ Chu, cùng một giọng nữ khác mắng chửi nhau, vô cùng ồn ào.

Chu Yểu còn chưa bước vào thì đã nghe được sau khi mẹ cô gào lên thì một giọng nữ chua ngoa khác khá là quen vang lên:

“Bà mở tiệm mạt chược thì có gì ghê gớm? Ghê gớm cái gì chứ! Tôi khinh! Một đống tuổi, còn cả ngày ở tiệm mạt chược õng ẹo tạo dáng, có ai mà không biết bà!”

“Tôi chửi bà đấy! Chửi bà đấy! Thì sao! Tôi chửi bà! Mụ già thối…”

Quá nhiều người, Chu Yểu còn không chưa chen được vào bên trong, đã có hàng xóm quen biết nhìn thấy cô, lập tức nói: “Cháu đến rồi à Yêu Yêu! Mau, mau vào đi!”

Chu Yểu sốt ruột hỏi: “Thế này là sao ạ?”

Hàng xóm thở dài, nói cho cô: “Còn không phải vợ của ông hai nhà họ Lâm ở bên kia ngõ sao? Lần trước thua tiền ở tiệm mạt chược nhà cháu, muốn quỵt nợ, ầm ĩ với người ta, mẹ cháu liền nói bà ta, nếu cứ quỵt nợ như vậy thì sau này đừng tới nữa, sau đó ầm ĩ một trận. Vợ ông hai nhà họ Lâm không nói lý được, ngày đó đưa tiền thanh toán, rất lâu sau không đến. Không biết vì sao hôm nay lại đến, sau đó nhìn thấy mẹ cháu, hai người nói qua nói lại, kết quả là vậy đó!”

“Cháu biết rồi ạ, cảm ơn cô. Cháu vào xem!” Chu Yểu nghe xong, kéo Trần Hứa Trạch đi vào bên trong.

Hai người chen vào bên trong, thấy vợ ông hai nhà họ Lâm kia, chính là người nói bậy sau lưng lúc cô đi mua đồ ăn lần trước. Thảo nào lần trước cô nghĩ như thế nào cũng không rõ ràng, vì sao người đó lại có nhiều ác ý với cô như vậy, thì ra trước đây đã kết thù với mẹ cô.

Hai người phụ nữ bị những người phía sau giữ lại, mạt chược rơi đầy đất, hai người còn cầm lên ném về phía nhau. Chu Yểu đang muốn tiến lên, liền nghe vợ ông hai nhà họ Lâm kia bắt đầu mắng chửi cô.

“Cũng chỉ có nhà họ Chu các người, mặt dày mày dạn, phụ nữ đều rẻ tiền! Bà sinh ra một đứa con gái mặt dày, mới lớn đã ở cùng đàn ông! Ngày nào cũng ôm ôm ấp ấp…”

“Nuôi ra một tiểu hồ ly tinh chết người!”

“Tôi thấy con gái bà đã sớm không phải là thứ hàng sạch sẽ gì! Bề ngoài tốt, đã sớm đi lông bông bên ngoài, nếu là trước kia, chắc là trong kỹ viện sẽ rất nhiều người thích loại tiểu hồ ly thế này!”

Gương mặt Trần Hứa Trạch lập tức trở nên lạnh lẽo, gương mặt Chu Yểu cũng nghiêm nghị, hai người họ đang muốn nói chuyện, đột nhiên tình huống trước mặt thay đổi bất ngờ…

Mẹ Chu vốn đang bị giữ chặt, bỗng nhiên nổi điên lên. Vừa nãy mắng chửi nhau đã sớm mặt đỏ tai hồng, lúc này vừa nghe những lời kia thì đôi mắt càng trừng to hơn, như dã thú tránh khỏi mọi người xông lên, đè vợ ông hai nhà họ Lâm xuống đất. Được cop𝒚 tại ( t𝗋ù𝓂t𝗋𝙪 𝒚ệ𝐧.V𝑁 )

“Bà nói cái gì?!”

“Cái loại đĩ điếm như bà nói gì?!”