Thật Muốn Ngủ Đến Khi Tự Tỉnh

Chương 8: Lười Tỉnh



Hôm sau, Nhiễm Tỉnh cứ đi học như bình thường.

Sau khi ăn sáng xong bước ra khỏi nhà ăn, Nhiễm Tỉnh nhìn thấy Phó Tuyết Thần từ xa.

Phó Tuyết Thần mặc áo thun màu trắng, quần jean màu lam nhạt cùng giày thể thao, phong cách ăn mặc đơn giản lại sạch sẽ, càng khiến cho anh ấy tràn đầy khí chất thần tiên giống như là tiên hạ phàm, không nhiễm hạt bụi nhỏ.

Tay phải của anh tùy ý ôm một chậu hoa, chậu hoa màu trắng, đất màu đen, lá xanh hoa màu hồng, Nhiễm Tỉnh cũng không nhận ra nó thuộc chủng loại nào, nhưng chậu hoa được chăm sóc rất tốt, nhìn rất xinh đẹp và tươi tắn, cũng có thể nói là người con trai ôm chậu hoa này quá xuất sắc đến ngỡ ngàng, nhìn đã mắt.

Những cô gái đi ngang qua anh, đều thốt lên: "Đẹp trai quá đi!"

Phó Tuyết Thần chính là loại nhân vật chỉ tồn tại trong tiểu thuyết ngôn tình hoặc là manga anime, đẹp đến mức giống như không có thật.

Nhiễm Tỉnh yên lặng nhìn chằm chằm anh vài giây, suy nghĩ có nên đi lên chào hỏi hay không, nhưng nghĩ đến cả hai vốn không thân nên quyết định từ bỏ, xoay người trực tiếp chạy lấy người.

Phó Tuyết Thần lại lập tức đi đến trước mặt cô, đưa chậu hoa kia đến trước mặt Nhiễm Tỉnh: "Cầm."

Ánh nắng sáng sớm mùa thu trong lành sáng ngời. Nhiễm Tỉnh nhìn chậu hoa được đưa tới trước mặt mình, nhìn cánh hoa hồng nhạt hình tim trên phiến lá xanh ngắt, đôi mắt nai tràn ngập mông lung và khó hiểu.

Cô có một đôi mắt biết nói, lúc này đôi mắt biểu hiện mơ hồ vô cùng động lòng người.

Lúc này cô có hơi mờ mịt, nhưng mờ mịt này không phải vì hành vi của Phó Tuyết Thần, mà là: "Đây là hoa gì thế?"

Tha thứ cho kiến thức nông cạn cộng thêm ánh mắt vụng về của cô, cô nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra đây là loài hoa gì.

Nhưng hoa này rất đặc biệt, cánh hoa hình tim thật lạ lẫm, nên rất tò mò muốn hỏi tên.

Phó Tuyết Thần đã quen với tư duy nhảy nhót của cô gái này, lập tức khẽ cười nói: "Cây cọ hồng."

Nhiễm Tỉnh gật gật đầu nhỏ, sau đó chậm chạp "Ồ" một tiếng.

Ngay sau đó, cũng hoàn toàn không cảm thấy mình và Phó Tuyết Thần thân thiết đến mức cần chào hỏi nói chuyện phiếm, chỉ xoay người đi về hướng phòng học ở phía đông.

Đi...... Đi rồi......

Phó Tuyết Thần nhìn bóng dáng nhỏ nhắn gầy gò lạnh lùng đi qua trước mặt mình, đứng ở tại chỗ ngơ ngác.

Cô ấy không định nhận nó ư!

Phó Tuyết Thần nghĩ rằng cô đã hiểu rõ ý của anh sau khi anh đăng bài lúc tối hôm qua, nhưng hiện tại tình huống này, có chút bất ngờ.

Nhưng anh muốn tặng chậu hoa này cho cô, cho dù phải dùng mọi cách.

Anh nhíu mày suy nghĩ thêm một chút, đuổi theo, đưa chậu hoa qua lần nữa, anh đổi lý do khác: "Cầm một chút."

Nhiễm Tỉnh là một người rất lười biếng, nhưng khi người khác cần giúp đỡ làm gì đó cô cũng sẽ ngoan ngoãn phối hợp, Phó Tuyết Thần cần cô giúp đỡ, cô nhận lấy chậu hoa kia, cầm giùm anh.

Chẳng qua, Nhiễm Tỉnh vốn tưởng rằng Phó Tuyết Thần nhờ cô cầm giùm bồn hoa là có việc, nhưng thật ra, anh không làm gì cả, đưa chậu hoa cho cô, sau đó sánh bước đi cùng cô.

Nhiễm Tỉnh không hiểu tình huống này là gì, phồng phồng quai hàm, cũng không biết phải làm sao.

Phó Tuyết Thần thì hơi cụp mắt suy nghĩ...... Tỏ tình kiểu gì.

Cơn gió màu trắng nhẹ nhàng thổi qua từ trên không của trường học, mây trắng mềm mại thong thả trôi về phía trước.

Trường học thật xinh đẹp, vào lúc sáng sớm, không khí càng thêm yên tĩnh, êm đềm.

Có bốn cô gái nhỏ mặc đồ rằn ri cùng nhau đi tới trước mặt, là sinh viên mới nhập học năm nay.

Người mới đến đối với trường học hàng đầu trong nước này tất nhiên là tràn ngập chờ mong và tò mò, trên mặt bọn họ là nụ cười tự tin, lớn tiếng nói chuyện, la hét ầm ĩ gây ồn ào.

Nhìn những sinh viên mới này, Nhiễm Tỉnh sẽ nhớ lại cảnh tượng năm trước cô vừa vào đại học, sau đó nhất thời có một loại cảm giác đã già.

Các cô gái đi ngang qua rất tươi tắn xinh đẹp, nhìn thấy Phó Tuyết Thần, kinh ngạc hô to: "Ôi trời, đàn anh trong trường thật đẹp trai!"

Chợt, thở dài tiếc nuối nói, "Đáng tiếc có bạn gái, nhưng mà bạn gái của anh ấy cũng rất xinh đẹp."

Nhiễm Tỉnh nghe thấy lời này, quay đầu lại liếc mắt nhìn đối phương một cái, cũng không biết nên mắng mắt cô ấy mù hay là khen ánh mắt cô ấy tốt.

Mắt mù là bởi vì, cô không phải bạn gái của Phó Tuyết Thần.

Ánh mắt tốt là bởi vì, quả thật cô rất xinh đẹp.

Phó Tuyết Thần nghe vậy lại cười, cảm thấy người mới lần này...... Tương lai đầy hứa hẹn.

Trên mặt anh treo lên nụ cười yếu ớt.

Ừm, nếu ngay cả đàn em cũng cảm thấy cô ấy là bạn gái của anh, anh sẽ thấy tiếc vì không khiến cô trở thành bạn gái của mình.

Hơn nữa, cô là thuốc ngủ của anh.

Không có cô, anh sẽ chết.

Phó Tuyết Thần đang loay hoay không biết nói thế nào, hiếm thấy có một loại cảm giác "Yêu trong lòng khó nói".

Nhiễm Tỉnh nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh, thật sự, lúc ngồi cùng nhau thì không cảm thấy gì, nhưng vai kề vai đi với anh thì mới phát hiện, anh thật sự rất cao.

Không hiểu sao cô lại nghĩ đến bài đăng trên diễn đàn vào ngày hôm qua, nói rằng chênh lệch chiều cao của hai người bọn họ là 30 cm.

Cô ước lượng thì thật sự có khả năng đó thật, bởi vì cô chỉ cao tới ngực Phó Tuyết Thần, cô cao 158cm, Phó Tuyết Thần chắc là cao 188cm nhỉ.

Cô gái Nhiễm Tỉnh này, khi đi trên đường suy nghĩ sẽ bay lơ lửng, đầu óc suy nghĩ lung tung.

Cô nghĩ về sự chênh lệch chiều cao của hai người, lại liếc nhìn chậu hoa trong tay cô, đột nhiên nghĩ đến poster của bộ phim Hollywood nào đó, cô cảm thấy hai người bọn họ bây giờ, chính là bản sao của tấm poster kia.

Cái ý tưởng này rất buồn cười, cô chỉ muốn chia sẻ với Phó Tuyết Thần, vì thế cô mở miệng nói: "Phó Tuyết Thần, cậu từng xem bộ phim《 Léon 》 chưa?"

Phó Tuyết Thần cười gật đầu: "Từng xem rồi."

Khi anh mất ngủ trong thời gian dài, tự nhiên anh có một đống việc làm chờ thời gian trôi qua, xem phim là một trong số đó.

Giọng nói của Nhiễm Tỉnh nhẹ nhàng mang theo chút hưng phấn nói: "Cậu có nhớ hình ảnh lúc Mathilda và Leon chuyển nhà không? Lúc ấy Mathilda cũng ôm một chậu hoa, trầu bà thì phải, vai kề vai đi chung với Leon. Tôi cảm thấy bây giờ hình ảnh tôi ôm chậu hoa vai kề vai đi ở trên đường với cậu giống hình ảnh kia như đúc."

《 Léon 》 chính là câu chuyện nói về một ông chú và cô gái nhỏ.

Phó Tuyết Thần liếc mắt nhìn cô gái nhỏ, thấy thế nào cũng không cao tới 160cm, mắt cô to và chiếc cằm nhọn, vóc dáng nhỏ nhắn như loli, vào vai Mathilda rất hợp.

Trên poster, Mathilda tay trái ôm túi tay phải ôm trầu bà, giống hình ảnh Nhiễm Tỉnh vai trái đeo túi canvas tay phải ôm chậu hồng phấn lúc này.

Nhưng Phó Tuyết Thần không đồng ý, kéo dài giọng điệu lười biếng nói: "Nhiễm Tỉnh, nhìn cậu đúng là loli. Nhưng còn tôi, mặc dù mắt tôi có quầng thâm, những cũng không thể giống ông chú đã trải qua biến cố cuộc đời như Leon chứ!"

Nhiễm Tỉnh xoay người, ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp trai ngời ngời kia của Phó Tuyết Thần, nhìn cách anh ghé vào bên cạnh cô ngủ mỗi ngày, đủ biết ngày nào người này cũng thức đêm, thế nhưng, không biết anh có dùng kem trị trĩ Mã Ứng Long không, quầng thâm mắt của anh nhạt đi một chút, đương nhiên vẫn có, chẳng qua không thâm giống như trước kia.

Nếu có dùng Mã Ứng Long, vậy chứng tỏ kem trị bệnh trĩ Mã Ứng Long vẫn có tác dụng với quầng thâm mắt.

Nhiễm Tỉnh suy nghĩ lung tung nhiều hướng khác nhau, một lúc sau, cũng cảm thấy để một bạn nam cùng tuổi với mình sắm vai ông chú không tốt lắm, liền hết sức nghiêm túc thành khẩn khen một câu: "Cậu...... Cậu còn rất non."

Thật sự không thích hợp để khen người khác, cho nên thật xấu hổ.

Cậu còn rất non rất non rất non......

Phó Tuyết Thần nghẹn lại, buồn cười trả lời: "Tôi vẫn nên làm ông chú thôi."

Được một cô gái nhỏ khen "Rất non", cảm giác đó thật kỳ dị.

Nhiễm Tỉnh cũng không tiếp tục nói chuyện khen như không phải khen này với anh nữa, để tránh bản thân càng thêm xấu hổ, cô còn cố gắng giải thích cho bản thân: "Cậu không cảm thấy, chiều cao của chúng ta chênh lệch khá lớn như thế, tôi và cậu đi ở bên nhau, giống như là con gái đi theo ba sao?"

Phó Tuyết Thần: "........................"

Được thôi, con gái!

Phó Tuyết Thần cũng cảm thấy ba và con gái rất thích hợp với mình, nhưng anh vẫn còn rất tỉnh táo, mới vừa quen biết mấy ngày đương nhiên sẽ không có nhiều chuyện để nói, nhưng cô gái nhỏ Nhiễm Tỉnh này, cơ bản lần nào nói chuyện cũng khiến đối phương phải kinh ngạc, với cách mà cả thế giới phải rung chuyển vì khóc.

Nhiễm Tỉnh lặng im một lát, lại chậm rãi nhẹ nhàng nói: "Còn nữa, tôi muốn nói chuyện mặt đối mặt với cậu, phải ngẩng đầu, ngửa thành góc độ nhìn bầu trời."

Nói xong, cô gái nhỏ ngửa đầu, làm mẫu một lần cái khó của ngẩng đầu nhìn trời nói chuyện phiếm.

Phó Tuyết Thần thật sự cảm thấy suy nghĩ của cô gái này mới lạ, nhưng quả thật cô ấy rất thông mình và hài hước. Nhìn cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn trời như chơi trò chơi, khóe môi anh nhếch lên, bắt đầu tham gia nói chuyện vớ vẩn lung tung, thản nhiên trả lời: "Thế cũng khá tốt, nói chuyện với tôi nhiều, cậu không cần lo lắng cổ có nếp nhăn."

Nhiễm Tỉnh vẫn luôn cảm thấy mình rất không hợp nói chuyện với người lạ, cô có một loại bản lĩnh thần kỳ, chính là khiến cuộc trò chuyện trở nên xấu hổ.

Nhưng Phó Tuyết Thần có một loại bản lĩnh khác, chính là có thể phản công lại một chút, còn khiến cô thật lòng chịu thua.

Giống như giờ phút này, cô gật đầu đồng tình: "Cậu nói cũng đúng."

Thời buổi này, không có ai lớn mà không dùng di động, ham chơi cúi đầu lâu ngày tự nhiên phải lo lắng cổ có nếp nhăn.

Phó Tuyết Thần cao như vậy, tán gẫu với anh, thật đúng thích hợp chống nhăn cổ.

Nhiễm Tỉnh nói xong, cũng không nói thêm lời nào nữa, chỉ im lặng đi về hướng đông trường đại học.

Cô suy nghĩ lung tung, đề tài cứ lặp đi lặp lại, vừa rồi là do cô có cảm xúc quá lớn về chênh lệch chiều cao của cô và Phó Tuyết Thần, cho nên tán gẫu vài câu, nói xong liền không có chủ đề để nói tiếp.

Cô lại không phải người biết cố ý tìm đề tài để nói chuyện phiếm với người khác, không chỉ có như thế, cho dù đã lâu không nói chuyện với người khác cô cũng không lúng túng, còn chuyện người khác khó xử, cô cũng không để ở trong lòng.

Vì thế, cả hai trở nên im lặng, chỉ lẳng lặng mà đi về phía trước.

Đi được một lúc, Nhiễm Tỉnh đã cảm thấy có hơi mệt mỏi.

Học sinh trong trường đều sẽ nửa đùa nửa thật nói rằng trường học của bọn họ luôn dựa vào diện tích lớn để cạnh tranh với các trường khác ở Thượng Hải.

Trường học này có diện tích đất đáng kinh ngạc, từ khu sinh hoạt đi đến khu vực dạy học, đều có thể đi đến gãy chân. Cho nên rất nhiều người đều có xe đạp, nhưng đi xe đạp cũng không thuận tiện, giờ cao điểm người nào cũng chạy xe đạp kẹt xe cũng rất đáng sợ.

Mỗi lần đi xa như vậy Nhiễm Tỉnh cũng cảm thấy mệt, nhưng hiện tại cô có lý do.

Cô ôm chậu hoa.

Cô gái nhỏ yếu ớt cảm thấy dù cầm thêm một ít đồ cũng rất nặng rất mệt, rõ ràng chậu hoa trên tay làm cho cô rất mệt, lúc này, cô dừng lại, xoay người, đưa chậu hoa qua, nhỏ nhẹ nói: "Chậu hoa này quá nặng, tôi ôm không nổi, hơn nữa tôi đã giúp cậu cầm một nửa đường đi, còn lại một nửa cậu tự cầm đi!"

Phó Tuyết Thần nhìn chậu hoa sắp bị trả về, cười khẽ trêu chọc nói: "Mới ôm một đoạn như vậy đã cảm thấy mệt sao!"

Nhiễm Tỉnh hung hăng gật đầu, đầy vẻ yếu ớt: "Thật sự rất mệt."

Phó Tuyết Thần cúi xuống nhìn cô, hài hước nói: "Nhiễm Tỉnh, gọi cậu là lười Tỉnh đi!"

Nhiễm Tỉnh bị sặc một chút, cô thừa nhận cô rất lười biếng, nhưng là: "Tôi lười biếng thì làm sao, tôi lười đến vô tư, lười đến bình tĩnh tự nhiên, cũng không làm phiền ai."

Tóm lại, vẻ mặt kiểu "Tôi cứ lười cậu có thể làm gì tôi".

Phó Tuyết Thần bị cô gái này làm cho cười vui vẻ: "Lười như vậy, cậu còn rất kiêu ngạo."

Nhiễm Tỉnh mặc dù lười đến vô tư, nhưng cũng không tự hào về sự lười biếng của mình, cô chỉ làm vẻ mặt "Rất hung dữ", hai tay đẩy chậu hoa qua: "Chậu hoa của cậu, mau lấy đi."

Đôi tay Phó Tuyết Thần đút tay vào túi quần, từ chối lấy lại đồ đã đưa, không chút để ý trả lời: "Tôi cũng rất lười, không muốn lấy."

Nhiễm Tỉnh thấy anh không chịu lấy lại chậu hoa, cũng rất tức, cô giận dữ nói: "Khi tôi lười biếng không làm phiền đến cậu, nhưng cậu lười biếng như bây giờ thì làm phiền tôi."

Vẻ mặt Phó Tuyết Thần hờ hững giống như đám mây trên bầu trời trường học: "Vậy sao, vậy tiếp tục làm phiền cậu đi!"

Nhiễm Tỉnh: "........................"

Tác giả có lời muốn nói: Phó Thần định tặng chậu hoa để tỏ tình.