Thất Sơn Tiên Môn

Chương 12: Thân thể biến hóa



Nước vẫn cứ chảy, mây vẫn cứ trôi. Thoáng cái đã qua 4 giờ đồng hồ.

Lúc này nước trong bồn đã chuyển thành một màu đen xám, đồng thời bốc mùi hôi thối khó ngửi vô cùng.

Hư Linh biết thời gian đã không sai biệt lắm nên thu hồi phong tỏa linh hồn của Trần Minh Quân. Vừa mới có cảm giác trở lại, hắn ngay lập tức hít vào một hơi xú khí. Sau đó thì đôi mắt trợn trắng lên.

“Cái đậu phộng rang hột vịt thối gì đây!!???”

Thối.. thực sự là thối không chịu được. Hắn nhảy nhanh ra ngoài thùng nước, yêu cầu Hư Linh chuyển hắn tới một con suối nước nóng. Hắn nhanh chân nhảy xuống con suối đang bốc hơi.

“Haizzz.. thật là dễ chịu. Suýt chút nữa thì thối chết ta rồi!”

Khi đã thanh tẩy hết dơ bẩn, bây giờ hắn mới có thời gian cảm thụ biến hóa của thân thể.

Cảm giác này thật là khoan khoái dễ chịu. Cứ như bạn luôn mang trên mình từng chùm gông cùm xiềng xích thì đột nhiên tháo xuống hết vậy. Thân thể cảm giác nhẹ nhàng, khỏe mạnh. Đầu óc thì hết sức minh mẫn và nhạy bén. Các giác quan như được nâng cấp lên một hệ thống hoàn toàn mới.

Hắn có thể nghe rất rõ âm thanh xung quanh. Mặc dù có rất nhiều âm thanh nhưng lại phân biệt rất rõ ràng mà không phải là cảm giác hỗn loạn. Cảnh tượng hiện ra trong mắt hắn cũng trở nên tươi sáng, rực rỡ và sắc nét hơn. Có thể nói là từ độ phân giải 4K nâng lên 8K. Đồng thời, hắn có thể thấy thế giới xung quanh đã được bổ sung vào rất nhiều màu sắc mà trước đây đôi mắt tầm thường không thấy được hết.

Khi từng cơn gió nhẹ thổi qua làn da. Hắn đều cảm nhận được trong đó các thông tin như nhiệt độ, phương hướng, độ mạnh yếu, mức độ dao động,... Hương thơm của từng nhành cây ngọn cỏ đều phản ánh tất cả trong mũi hắn.

Trần Minh Quân cảm nhận cơ thể một lúc thì thốt lên:

“Chỉ mới qua một đợt luyện thể mà hiệu quả lại có thể cao tới như vậy! Chuyện gì xảy ra vậy Hư Linh?”

“Bẩm chủ nhân, điều này là có bốn nguyên nhân chính.”

“Thứ nhất là bởi vì cấp độ sinh mạng của ngài vốn dĩ rất thấp. Cho nên sự thay đổi sau khi tẩy kinh phạt tủy và nước thuốc rèn luyện sẽ rất rõ rệt.”

“Thứ hai là có ta giúp chủ nhân chủ động dẫn động dược tính đi tới từng ngóc ngách tế bào trong cơ thể để rèn luyện.”

“Thứ ba là ngài đang ở trong không gian châu. Ở đây ta có thể điều động sức mạnh tuyệt đối của thế giới bên trong không gian châu giúp điều hướng dược liệu và phát huy tác dụng của dược liệu lên mức tốt nhất, không thừa lại chút gì.”

“Cuối cùng là thuốc tẩy tủy và luyện thể dịch mà ngài sử dụng đều là loại có phẩm chất hoàn mỹ”

Trần Minh Quân nghe xong thì gật gật đầu. Hắn có một số kiến thức của Hư tôn giả. Cho nên không phải cái gì hắn đều không biết. Bình thường một hậu bố luyện thể thì trưởng bối trong nhà sẽ ra tay trợ giúp, mục đích chính là để hiệu quả của mỗi lần luyện thể được đẩy lên cao nhất.

Nhưng trợ giúp cũng phải xem tu vi của trưởng bối đó ở trình độ nào. Dù tu vi có cao tới cấp tôn giả thì cũng không thể nắm giữ được khả năng thúc đẩy dược lực đi tới từng tế bào trong cơ thể. Trừ phi là một Đế giả.

Nhưng Đế giả đã bao nhiêu năm tháng lịch sử không có nghe nói qua. Khi một đế giả sinh ra, nói không khoa trương thì hắn sẽ là chúa tể của một vùng tinh không rộng lớn. (Tinh không là một vùng vũ trụ to lớn bao gồm rất rất nhiều thiên hà). Có thể nói, nhờ đặc điểm của không gian linh châu mà Trần Minh Quân mới có thể hưởng thụ cảm giác như được một vị Đại Đế ra tay giúp hắn luyện thể.

Kế tiếp là chất lượng nước thuốc và thuốc uống. Bình thường phẩm chất dược phẩm chia làm sơ phẩm, trung phẩm, cao phẩm, cực phẩm và hoàn mỹ.

Cái gọi là phẩm cấp cũng không phải chế luyện trực tiếp lúc đầu do tỷ lệ hay xác suất mà ra. Đó là quá trình tinh luyện lấy tiêu hao bằng cấp số nhân mà tính. Cụ thể như sau:

Một đơn vị thuốc trung phẩm thì phải tinh luyện từ 10 đơn vị thuốc sơ phẩm.

Một đơn vị thuốc cao phẩm thì phải tinh luyện từ 100 đơn vị thuốc trung phẩm.

Một đơn vị thuốc cực phẩm thì cần phải có 10.000 đơn vị thuốc cao phẩm để tinh luyện ra.

Khủng bố nhất là phải có tới 100 triệu đơn vị thuốc cực phẩm thì mới tạo ra được một đơn vị thuốc hoàn mỹ.

Chỉ có chủ một hành tinh như Hư tôn giả thì mới có thể có đủ tài nguyên và đảm lược để sở hữu các loại thuốc phẩm chất hoàn mỹ. Bình thường tu sĩ có được trung cấp đã là mãn nguyện. Sơ phẩm thì rất ít người sử dụng. Giá của cao phẩm thì vẫn còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được với một số ít tu sĩ bình dân. Nhưng cực phẩm thì phải là các thế lực tương đối lớn mới dám sử dụng.

Mỗi một tu sĩ chỉ có một số lần được luyện thể nhất định. Quá số lần thì sẽ cảm thấy thân thể không còn cải biến gì nữa. Số lần này mỗi người đều khác nhau, nhưng đại đa số là ở vào khoảng 3 tới 10 lần.

Thông thường, luyện thể được số lần càng nhiều thì tốc độ tu luyện về sau càng nhanh, thành tựu tương lai càng lớn. Nhưng đừng hiểu lầm, luyện thể số lần càng nhiều ở đây là sau mỗi lần vẫn còn tiến bộ mới được tính. Chứ nếu luyện thể tới lần thứ 4 đã cảm thấy cơ thể không còn biến hóa gì nữa thì những lần sau cũng chỉ là lãng phí mà thôi.

Các tông môn và thế lực khi thu nhận người mới sẽ dựa vào số lần luyện thể mà phân chia cấp độ “nhân tài”. Thường là lấy số lần luyện thể để xưng danh. Ví dụ như “cửu luyện” tức là 9 lần luyện thể.

Thường thường dưới 5 lần được xem là tiềm lực phổ thông, từ 5 tới 7 lần là tiềm lực tinh anh, 8 lần là tiềm lực hạch tâm, 9 lần là tiềm lực thân truyền, 10 lần là tiềm lực vấn đỉnh.

Như vậy, nếu một đệ tử mới nhập môn tên Trần Minh Quân, trải qua được 9 lần luyện thể. Thì người trong thế lực hoặc tông môn sẽ giới thiệu là “Thân truyền cửu luyện Trần Minh Quân”.

Tổng kết lại là, số lần luyện thể là có hạn. Do đó, tu sĩ nào cũng muốn chất lượng mỗi lần luyện thể là tốt nhất. Nhưng không phải ai cũng hưởng được cái tốt nhất đó.

Ôn lại một chút kiến thức từ Hư tôn giả thì Trần Minh Quân tự nói một mình:

“Không biết bản thân mình có thể luyện thể được mấy lần. Liệu mình có được số mệnh như đám nhân vật chính hay không?”

Hắn không khỏi nhìn xa xăm rồi mỉm cười một cái. Hắn thực sự rất hào hứng và chờ mong.

“Hư Linh, đưa ta trở ra ngoài”

Khung cảnh xung quanh chuyển đổi, hắn đã đứng ở trong phòng riêng của mình. Đã qua thời gian khá lâu. Mặt dù hắn đã cho Hư Linh chú ý tình hình bên ngoài. Nhưng để tránh rắc rối nên hắn sớm trở lại. Còn thế giới bên trong không gian châu thì từ từ hắn sẽ tìm hiểu sau.

Nhìn vào thời gian trên điện thoại. Lúc này đã gần 5 giờ sáng.

Cha mẹ Trần Minh Quân thường có thói quen thức dậy tập thể dục vào thời gian này. Nhưng hôm nay họ vẫn đang ngủ. Có lẽ họ đã không có một giấc ngủ ngon trong thời gian rất dài. Hôm nay gánh nặng buông xuống nên sự mệt mỏi thể hiện ra.

Hắn cũng không muốn đánh thức cha mẹ. Hắn lặng lẽ thay một bộ đồ thể dục, rồi đi ra ngoài đường. Dù cả đêm luyện thể, nhưng linh hồn hắn được cách ly nghỉ ngơi nên so với ngủ một giấc thì cũng không khác biệt lắm.

Hắn nhanh chóng tiến ra ngoài đường lớn. Dưới ánh sáng mờ của ánh trăng, hắn đứng nhìn thật lâu về phương hướng ngôi nhà kế bên. Đó là nhà của người hắn yêu. Hôm nay tuy đã gặp lại nhau, nhưng vì có quá nhiều chuyện để nói với gia đình nên cặp tình nhân này chưa có thời gian nhiều để nói chuyện cùng nhau. Có lẽ hiện giờ cô ấy vẫn còn ngủ say. Giống như cha mẹ của hắn, gánh nặng được buông xuống nên sự mệt mỏi của tinh thần được thể hiện ra.

Đứng nhìn được một lúc thì hắn mỉm cười. Sau đó nhắm phương hướng đường lên Thiên Cấm Sơn mà chạy. Tốc độ của hắn rất nhanh, không khác gì tăng tốc trong cuộc đua 100 mét. Chạy nhanh nhưng vẫn có thể bảo trì tốc độ đó một cách vững vàng.

Giờ đây hắn mới cảm nhận được sức sống mãnh liệt của cơ thể. Mỗi một hơi hắn hít vào thì phải qua hơn 20 giây mới cần một hơi thở ra. Tim thì đập từng nhịp nhẹ nhàng bình thường khoảng 70 lần mỗi phút. Dù cho hắn đang vận động mạnh và liên tục thì cũng không thay đổi.

Hắn cứ như vậy chạy theo con đường xe ô tô mà chạy thẳng lên đỉnh núi. Thỉnh thoảng có những người lái xe máy chở hàng đi qua nhìn thấy hắn thì cũng nhắc nhở. Vì đoạn đường này rất dốc và bình thường không ai đi bộ cả. Nhưng hắn cũng chỉ ừ hử cho qua chuyện mà bước chạy thì không có giảm tốc.

Nếu cẩn thận đi theo hắn thì chắc chắn người ta sẽ rất kinh ngạc. Tốc độ của hắn cũng phải ở đâu đó 30 km/H, còn là trên đường dốc hướng lên trên. Tốc độ xe leo lên núi cũng chỉ khoảng 40 km/H mà thôi. Quan trọng nữa là hắn không có dừng lại nghỉ ngơi. Bởi vì không ai sẽ chạy theo hắn mà quan sát nên người ta cũng chỉ ngạc nhiên khi thấy hắn chứ không nghĩ gì nhiều.