Thất Sơn Tiên Môn

Chương 17: Bà Chúa Xứ Núi Sam



Sau hơn 10 phút thẳng hướng đỉnh núi Sam. Trần Minh Quân cũng đã đến nơi. Từ nơi đây có thể nhìn ra thấy toàn cảnh thành phố Châu Đốc. Những con đường thẳng tắp và những cánh đồng kéo dài gần như vô tận. Xa xa cũng có thể nhìn thấy vùng đất của Cam Quốc với những dãy núi nối dài.

Hiện tại thể lực của hắn có thể nói là vô cùng vô tận. Hắn vô tư chạy hay leo núi đều không cần ngừng nghỉ một thời gian rất dài mà không thấy thở dốc một chút nào. Rất nhanh thì hắn đã đảo một vòng các ngóc ngách của núi Sam.

Hắn chọn một quán ven đường lên núi để nằm võng nghỉ ngơi. Gọi một vài món thôn quê cùng với đặc sản thốt nốt rồi thưởng thức. Tâm trạng thả lỏng và vô cùng thoải mái.

“Chủ nhân, ta phát hiện ở đây có vết tích của người tu luyện. Chính xác hơn là một động phủ của tu sĩ. Nó ẩn sâu bên trong núi. Cửa ra vào cách chỗ này không xa về hướng một vách núi vắng vẻ. Ta có thể cảm nhận được sự ba động của linh lực. Đối phương đã là một linh sĩ.”

Nghe Hư Linh nói vậy Trần Minh Quân tự nhiên cảm thấy không còn gì để nói. Từ lúc hắn bước chân vào tu luyện thì mọi chuyện xung quanh càng ngày càng thần bí. Trên Thiên Cấm Sơn thì có hổ mang tinh và 3 vị võ sĩ. Vừa ló mặt qua núi Sam thì lại gặp được một linh sĩ. Tại sao bình thường những thứ này không ai có thể phát hiện ra.

Nhưng rồi hắn bình tĩnh lại. Ví dụ các câu chuyện ở Thiên Cấm Sơn thì đâu phải là không có ai nói tới. Chẳng qua là người ta chỉ xem chúng là những câu chuyện hư hư thực thực góp phần làm cho vùng đất thêm thần bí và hấp dẫn mà thôi. Không nói ai khác, chính bản thân hắn cũng đã từng cho là vậy.

Và vùng đất núi Sam này với sự hiện diện của miếu Bà Chúa Xứ cũng không kém những câu chuyện thần bí. Nói không chừng phần lớn những câu chuyện đều là thật. Lúc trước có thể hắn không tin, nhưng giờ thế giới quan đã bị thay đổi. Chuyện gì cũng có thể xảy ra. Không có gì lạ cả.

Hắn gọi chủ quán ra thanh toán tiền rồi tìm một chỗ vắng vẻ. Sau đó tiến vào không gian châu, điều khiển không gian châu đi về hướng lối vào động phủ mà Hư Linh nói. Ở đấy cây cối um tùm, che khuất toàn bộ tầm nhìn từ bên ngoài. Đặc biệt còn là một vách núi dựng đứng. Tin chắc con người bình thường sẽ không ai tiến được đến chỗ này. Do không biết thực lực đối phương cụ thể ra sao cho nên ở bên trong không gian châu sẽ tuyệt đối an toàn.

“Chủ nhân, chính là chỗ này.”

Xuyên qua những cành lá um tùm, Trần Minh Quân nhìn thấy một cái khe hẹp kín đáo trên vách đá. Cái khe chỉ vừa đủ để một người có thân hình tương đối đi lọt vào. Những ai mà hơi béo một chút thì không thể chen lọt được.

Hắn cho không gian châu tiến vào cái khe. Sau đó liên tục di chuyển quẹo đông quẹo tây một hồi thì hắn nhìn thấy một cái thạch động. Thạch động này rộng tầm khoảng 2 mét, dài 3 mét và cao 3 mét. Trên vách thạch động treo lấy những thiết bị chiếu sáng rất yếu, chắc là hoạt động bằng pin.

Các vật dụng cũng tương đối ít. Chỉ có một cái bồ đoàn, một cái giường lắp ráp. Còn có một dãy tủ sách cũng được lắp ráp đơn giản từ những miếng gỗ đơn lẻ. Phía trên dãy tủ chất đầy những quyển sách, có hiện đại, có cổ xưa. Đa số là sách về đông y, về kỳ kinh bát mạch của con người. Một số sách cổ bằng hán tự thì hắn không rõ nội dung. Đồng thời cũng có một số sách cổ bằng thứ ngôn ngữ vô cùng kỳ lạ.

Quan sát một lúc thì Trần Minh Quân thầm nghĩ:

“Nơi này tương đối sạch sẽ, có nghĩa là đối phương vẫn thường xuyên lui tới chứ không bị bỏ hoang.”

“Chủ nhân, nơi này hội tụ rất nhiều lực lượng linh hồn nhỏ yếu. Những thứ lực lượng này hướng về linh hồn của một người. Có thể gọi là tín ngưỡng lực. Chúng rất có ích lợi cho việc tu luyện linh hồn. Có thể thấy chủ nhân của động phủ này được rất nhiều phàm nhân cúng bái và tín ngưỡng”

Nghe vậy Trần Minh Quân lại trầm tư:

“Ở đây cũng chỉ có Bà Chúa Xứ là được mọi người tín ngưỡng thờ phụng thôi. Chẳng lẽ ta lại khám phá ra được Bà Chúa Xứ chân thân?”

Đột nhiên Hư Linh cảnh báo

“Chủ nhân, đối phương đã trở lại, đang tiếp cận lối vào. Tu vi của đối phương chỉ là linh đồ nhất trọng đỉnh phong mà thôi. Còn chưa thực sự trở thành chân chính linh sĩ. Nhưng cốt linh thì đã tiếp cận 400 năm.”

Không lâu sau đó, từ lối vào xuất hiện một người phụ nữ có vẻ ngoài ở độ tuổi tam tuần. Mặc một chiếc đầm hiện đại màu trắng tinh, dài tới gót chân. Nhìn vào làm người ta có một cổ cảm giác siêu phàm thoát tục như một tiên nữ.

Người phụ nữ này đi thẳng tới một gốc thạch động, sau đó bật một cái công tắc lên. Cả thạch động lập tức được chiếu sáng bởi một bóng đèn lớn hơn. Sau đó cô ta đi tới một cái giá sách, lấy trên đó xuống một quyển sổ tay rồi liên tục ghi chép cái gì đó. Một lúc sau, cô ta để quyển sổ tay lại vị trí cũ rồi tự nói một mình:

“Chuyện ở Cần Thơ lần này có thể sẽ rất nguy hiểm, cũng có thể là cơ duyên. Ta đã bị kẹt ở cảnh giới này quá lâu rồi. Nếu không thể tìm được con đường tiếp theo thì không quá 100 năm nữa cũng sẽ bị chết già. Tin rằng đám lão già một chân đã bước vào quan tài kia cũng đang rất sốt ruột.”

Nói rồi cô ta đi thẳng tới cái bồ đoàn, khoanh chân ngồi xuống bắt đầu hấp thu tín ngưỡng lực để rèn luyện linh hồn và thân thể.

“Chủ nhân, tiểu cô nương này dường như sau khi tu luyện ra linh khí và mở ra một cái khí hải thì đã không còn biết phải làm gì tiếp theo nữa. Chỉ có thể tu luyện cảnh giới linh đồ nhất trọng tới đỉnh phong. Dựa theo tuổi thọ của con người trên thế giới này thì nàng ta vốn chỉ sống được có hơn 200 năm. Nhưng không ngờ có thể kéo dài tới gần 400 năm. Nhìn vẻ ngoài trẻ trung của nàng ta thì kéo dài thêm 100 năm nữa cũng không thành vấn đề. Khả năng cao là vì tín ngưỡng lực, thông thường tín ngưỡng lực chỉ có tác dụng tu luyện thần hồn. Nhưng nha đầu này dường như đã tìm ra cách sử dụng tín ngưỡng lực để làm giảm quá trình già đi của thân thể. Không thể không nói ngộ tính và khả năng sáng tạo con đường tu luyện của nha đầu này đúng là rất hiếm thấy.”

Nghe xong Trần Minh Quân âm thầm cười khổ thầm nghĩ:

“Tiểu cô nương sao? Còn nha đầu nữa chứ! Vị này đã sống gần 400 năm. So với ông cố của ông cố của ông cố của mình có khi còn già hơn. Hư Linh có thể kêu là tiểu cô nương chứ mình thì không. Tối thiểu cũng phải kêu hai tiếng tiền bối. Dù gì bản thân mình cũng chỉ là một tên tiểu tử mới có 18 tuổi mà thôi. Đâu thể so được với lão quái vật mấy vạn năm như Hư Linh.”

Nghĩ vậy thôi chứ hắn cũng không có ý định xuất hiện gặp mặt nữ tu sĩ này. Có lẽ trong tương lai thì có thể. Thuận tiện ra tay giúp đỡ đối phương một chút về con đường tu luyện cũng không thành vấn đề. Nhưng hiện tại hắn cũng chưa muốn để lộ bản thân quá sớm.

Hắn đoán đối phương chắc là Bà Chúa Xứ mà người dân ở đây thờ phụng. Theo hắn biết thì truyền thống tín ngưỡng thờ phụng Bà Chúa Xứ đã có lịch sử hơn 300 năm. Rất phù hợp với độ tuổi của đối phương. Nói thật hắn cũng rất kính trọng Bà Chúa Xứ, trong suốt thời gian qua đã làm rất nhiều chuyện cho tín đồ của mình. Không phải tự nhiên mà người ta lại tin tưởng Bà Chúa Xứ như vậy. Thậm chí còn lập đền thờ ở rất nhiều địa phương khác. Rất nhiều câu chuyện linh thiêng đã được kể, trước đây hắn cũng chỉ xem như là truyền thuyết. Nhưng giờ thì hắn đã biết phần lớn những câu chuyện có khi lại là sự thật.