Thất Sơn Tiên Môn

Chương 28: Xin thượng tiên tha mạng



Lại chưa tới 5 phút sau, có thêm ba tên võ sĩ xâm nhập vào nhà Trần Minh Quân. Bọn chúng cũng theo cùng một con đường mà đi thẳng vào phòng khách. Sau đó thì... gia nhập chung nhóm với hai tên trước đó.

Đến đây thì tất cả các tổ chức do thám đều đã vô cùng rung động. Họ nhìn thấy gì? Họ nhìn thấy tất cả những người xâm nhập vào nhà Trần Minh Quân đều có chung một kết quả. Đầu tiên là ngã lăn ra sàn nhà giống như là bị cái gì đó đè lên người, kế tiếp là biến mất. Vấn đề là trong tầm nhìn nhiệt hoàn toàn không phát hiện ai khác nữa. Những người xâm nhập thấp nhất cũng là Nội Khí võ sĩ, nếu nói bọn họ tự dưng trúng gió ngất xỉu thì có quỷ mới tin.

Võ sĩ từ nhiều thế lực khác cũng đồng thời nhận được tin báo. Bọn họ cũng dự định xâm nhập nhà Trần Minh Quân, nhưng giờ thì phải hủy bỏ hành động. Bởi vì tình hình có vẻ đã vượt quá hiểu biết của chúng. Cho nên vì an toàn chúng phải hủy bỏ hành động rồi báo tin về gia tộc.

...

Tây Ninh

Trên một trong các đỉnh của một ngọn núi tại đây. Đỉnh núi này tuy tồn tại nhưng lại như không tồn tại. Bởi vì không ai biết tới nó cả. Khung cảnh chung của toàn đỉnh núi cũng được kỳ công kiến tạo cảnh sắc vô cùng độc đáo. Vừa như chốn tiên cảnh cũng vừa như rất cổ kính và xa xưa.

Có thể nhìn thấy kiến trúc nhà ở nơi đây đều là nhà sàn. Xây bằng gỗ, mái lợp ngói. Một số nhà thậm chí còn dùng mái lợp bằng lá. Nhìn độ phong hóa thì cho thấy chúng đều đã tồn tại vô số năm tháng rồi. Chỉ có các ngôi nhà lợp bằng lá thì chắc thường xuyên thay lá nên nhìn mái lá tương đối mới.

Nếu có người am hiểu kiến trúc cổ xưa của dân tộc Việt thì không khó nhận ra hình dáng bề ngoài của nhà cửa nơi đây đều theo phong cách văn hóa thời đại Văn Lang. Chỉ có một điều đặc biệt là tất cả ngôi nhà đều sơn lên mái một chữ “Lạc” bằng ngôn ngữ cổ xưa.

Lúc này, tại một căn nhà tương đối lớn ở trung tâm của đỉnh núi. Một người đàn ông trung niên khoảng ngũ tuần tuổi vừa đặt chiếc điện thoại vệ tinh xuống. Ánh mắt tỏ vẻ do dự mà nhìn chăm chú về phía một cái vách đá, ẩn ẩn trong vách đá là một cái cửa hang. Sau một lúc do dự thì như đã làm ra quyết định, hắn nhanh chóng đi tới vách đá.

Đến sát bên cạnh cửa hang, hắn làm động tác cung kinh hướng bên trong hang đá rồi lên tiếng:

“Tộc trưởng đương nhiệm Lạc Gia Lạc Long Bá khẩn cầu được gặp lão tổ. Bởi vì đã phát sinh sự việc vô cùng trọng đại. Chuyện này có thể liên quan đến con đường tu luyện phía sau cảnh giới Tán Tiên đệ thập đan điền”

Ở bên trong hang động, dưới ánh sáng lờ mờ từ những bóng đèn điện. Một ông lão tóc đã hoa râm đang ngồi tĩnh tâm bất động. Người này là Lạc Long Thương, lão tổ của Lạc Gia. Nếu Hư Linh ở đây thì có thể dễ dàng nhận ra vị này đã mở ra 10 cái Khí Hải, nhưng chưa hình thành Nội Thể Trận Pháp. Chính vì không biết phương pháp tạo thành Nội Thể Trận Pháp nên Lạc Long Thương không cách nào mở ra thêm Đan Điền thứ 11. Các tri thức tu luyện được truyền thừa từ tổ tiên xa xưa sau nhiều cuộc chiến tranh tu sĩ đã bị tàn phá nặng nề dẫn đến thất truyền.

Lạc Long Thương bấy giờ đã 665 tuổi, hiện đang bế quan để tìm kiếm con đường mở ra Đan Điền thứ 11 nhầm kéo dài sinh mạng. Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy thân thể hắn ta đã không sai biệt lắm với ông lão thất tuần.

Sau khi nghe Lạc Long Bá nói xong thì tinh thần của Lạc Long Thương không khỏi rung lên. Hai mắt đang nhắm nghiền bổng mở ra. Hắn hướng ra cửa động rồi ra hiệu:

“Vào đi!”

Nghe thấy lão tổ lên tiếng cho vào. Lạc Long Bá nhanh chóng đi vào trong. Sau đó kể rõ đầu đuôi mọi chuyện với Lạc Long Thương. Bắt đầu từ vụ việc ở Cần Thơ và mới nhất là chuyện mấy tên võ sĩ xâm nhập nhà Trần Minh Quân bị vô hình vô bóng biến mất khỏi thế gian.

Họ nói chuyện với nhau độ chừng khoảng một tiếng đồng hồ thì mới thấy bóng dáng Lạc Long Bá từ trong hang núi đi ra. Ông đi thẳng tới căn phòng làm việc của mình rồi lên tiếng:

“Truyền lệnh xuống, gọi chấp sự của bộ phận tình báo đến đây gặp ta”

Từ bên ngoài căn phòng, mấy tên thị vệ không đáp lại một lời. Nhưng một tên trong số đó trực tiếp thi triển thân pháp nhanh chóng rời đi. Một lúc sau thì tên thị vệ đó đã trở về cùng với một người trung niên. Hắn nhanh chóng tiếp cận căn phòng, rồi cung kính hướng bên trong:

“Đệ tử Lạc Minh đã đến”

“Vào đi”

Lạc Minh nhanh chóng mở cửa đi vào trong. Chỉ nhìn thấy Lạc Long Bá đã chuẩn bị xong một bức thư. Hắn cầm lá thư đưa cho Lạc Minh rồi nói:

“Chờ đợi khoảng một tháng sau, lúc tình hình đã lắng xuống. Hãy tìm cách gặp mặt Trần Minh Quân rồi giao cho hắn lá thứ này. Chú ý thái độ kính trọng một chút.”

Sau đó như thể là chưa yên tâm nên Lạc Long Bá nói thêm:

“Trong thời gian này, hãy một mực chú ý động tĩnh bên đó. Nhưng không cần ẩn nấp trong bóng tối. Nếu thấy có thể ra tay tương trợ được thì cứ ra tay. Mục tiêu của gia tộc là kết giao với Trần Minh Quân, đó là lão tổ ra quyết định. Chuyện này vô cùng quan hệ trọng đại, ảnh hưởng hưng suy tồn vong của toàn tộc. Người đã hiểu rõ phải dùng thái độ ra sao đi làm chuyện này rồi chứ?”

“Thuộc hạ đã vô cùng rõ ràng thưa tộc trưởng”

“Còn nữa, hãy đến khố phòng lấy năm viên Dạ Minh Châu lớn nhất ở đó làm quà gặp mặt. Mệnh lệnh này ta sẽ cho thị vệ đi báo bên khố phòng.”

“Vâng thưa tộc trưởng”

“Ừ, người đi làm việc đi”

Sau đó, Lạc Minh nhanh chóng rời đi khỏi căn phòng.

...

Nhà Trần Minh Quân

Các đội giám sát cũng đã rời xa hơn vị trí ban đầu rất nhiều. Võ sĩ thì được gia tộc yêu cầu án binh bất động. Do thám thì cũng được yêu cầu tiếp tục quan sát. Hầu hết các tộc đều đã có quyết định. Đa số là án binh bất động quan sát tình hình. Một số thì tìm cách giao hảo, ví dụ như Lạc Gia. Dĩ nhiên cũng có một số vẫn quyết tâm tìm cách đoạt lấy cơ duyên.

Mặc kệ những sự việc đang diễn ra bên ngoài. Trần Minh Quân chỉ đang chuyên chú tu luyện chân khí. Thời gian như nước chảy mây trôi, thoáng cái đã qua 8 tiếng đồng hồ. Trần Minh Quân cảm thấy chân khí đã hồi phục khá nhiều nên thu công lại. Hắn mở mắt ra thì không khỏi ngây người.

Bởi vì trước mắt hắn đang bị đình trụ tại hư không năm cái người lạ mặt. Mà không đúng, là bốn người lạ mặt, còn một kẻ thì hắn nhận ra, đó là tên tiên thiên võ sĩ mà hắn định bắt đêm nay. Bọn chúng mắt mở to nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi và ý cầu xin.

“Chủ nhân, mấy tên này đã thùa dịp tất cả mọi người không có mặt thì đã xâm nhập vào nhà ngài. Ta thấy thế nên một mẻ hốt trọn bọn chúng. Ta đoán là bọn chúng sử dụng cách nào đó mà biết được trong nhà không còn ai. Ta đã phong bế toàn bộ thân thể chúng, hiện tại chúng chỉ có thể nghe và nhìn. Ta cố ý để chúng chứng kiến cảnh tượng lúc chủ nhân ngài tu luyện, sẽ có tác dụng trấn nhiếp rất lớn.”

m thanh này vang lên trong đầu Trần Minh Quân, Hư Linh vẫn không có hiển lộ hình chiếu mà chỉ truyền thẳng âm thanh vào đầu hắn. Sau khi nghe xong Trần Minh Quân tỏ ra nghi hoặc:

“Cảnh tượng ta tu luyện có gì đặc sắc mà có thể trấn nhiếp người khác?”

Sau đó Hư Linh truyền đến trong đầu hắn cảnh tượng lúc hắn tu luyện. Vừa xem xong thì Trần Minh Quân cũng muốn phát mộng, hắn không khỏi thầm chửi thề:

“Con mẹ nó, nhìn ngưu phê như vậy, cái này nói là Đại La Kim Tiên hạ phàm người ta cũng tin sái cả cổ chứ chẳng đùa.”

Sau khi đã biết rõ tình huống, Trần Minh Quân đưa mắt nhìn về phía mấy tên kia. Thấy Trần Minh Quân ngó qua, cả đám không khỏi xởn cả gai ốc. Khí lạnh từ gót chân chảy thẳng lên đỉnh đầu. Cả đám tuy bị phong bế nhưng cũng không khỏi từ sâu trong linh hồn cảm thấy rùng mình một cái. Bởi vì lúc Trần Minh Quân nhìn qua, có thể mơ hồ thấy một tia sáng lóe lên trong đôi mắt của hắn rồi biến mất.

Trần Minh Quân đi thẳng tới trước mặt tên tiên thiên võ sĩ rồi nói:

“Nghe cho kỹ đây, ta hỏi, ngươi trả lời. Nếu dám nói nữa lời nói dối thì người sẽ cảm thấy chết là một cái xa sĩ vô cùng. Hiểu chưa?”

Hồng Kim Tinh lúc này không cử động được nhưng từ trong ánh mắt của hắn đã biểu lộ rõ ràng hắn đã hiểu. Lúc này Trần Minh Quân âm thầm bảo Hư Linh cho Hồng Kim Tinh nói chuyện được. Vừa được giải khai khẩu phong thì hắn lập tức cầu xin:

“Thượng Tiên ở trên cao, xin hãy tha mạng cho tiểu nhân. Xin hãy tha thứ cho tiểu nhân vì đã mạo phạm Thượng Tiên. Ngày muốn biết cái gì tiểu nhân tuyệt đối không dám giấu diếm nữa chữ”

Trần Minh Quân hờ hững nói:

“Tốt nhất là đừng có nói dối điều gì? Nếu không... “

“Tiểu nhân không dám thưa Thượng Tiên”

Trần Minh Quân nhìn thẳng vào mắt hắn một lúc rồi mới hỏi:

“Nói rõ lai lịch của ngươi, thuộc thế lực nào? Cùng với lý do tại sao người lại giám sát gia đình của ta?”

“Bẩm Thượng Tiên, tiểu nhân tên là Hồng Kim Tinh, là chấp sự phụ trách tình báo của Hồng Gia. Hồng Gia là một trong mười Đạo Tộc lớn nhất ở Miền Nam. Trước đây không lâu vì thấy được thông tin của ngài trên mạng rất khả nghi. Nên Hồng Gia đã ra lệnh tiểu nhân điều tra ngài. Từ nửa tháng trước thì chỉ có đám do thám ở đây theo dõi gia đình ngày. Mấy ngày trước tiểu nhân mới vừa đến đây. Sau đó...”

Nói tới đây hắn tỏ vẻ ngập ngừng... Thấy vậy Trần Minh Quân trừng mắt nhìn hắn. Hồng Kim Tinh hoảng sợ nói tiếp:

“Lúc tiểu nhân nghe đám người do thám báo cáo, tiểu nhân suy đoán ngài đã chiếm được cơ duyên ở Cần Thơ cùng với bảo vật dung giới. Cho nên... cho nên là....”

Trần Minh Quân mỉm cười nói thay hắn:

“Cho nên ngươi muốn giết người đoạt bảo? Ý định một mình chiếm lấy cơ duyên?”

“Tiểu nhân không dám. Tiểu nhân biết tội rồi, xin Thượng Tiên hãy khoan dung, xin hãy tha cho cái mạng chó của tiểu nhân. Ngày muốn tiểu nhân làm gì cũng được. Xin Thượng Tiên hãy khai ân.”

Trần Minh Quân liếc nhìn hắn, rồi bảo Hư Linh tiếp tục khẩu phong đối với hắn. Sau đó nhìn qua một tên toàn thân trang phục màu đen, đúng kiểu thích khách trên phim cổ trang. Hắn chỉ lộ ra đôi mắt, có thể nhìn thấy trong đó toàn bộ là sợ hãi. Đây là tên đã theo dõi Hồng Kim Tinh thời gian qua.

Trần Minh Quân động ý nệm cho Hư Linh giải khai khẩu phong cho hắn.

“Thượng Tiên tha mạng, tiểu nhân chỉ là theo dõi tên Hồng Kim Tinh, tiểu nhân không có ý xúc phạm tới ngài. Xin hãy minh xét mà tha mạng cho tiểu nhân.”

“Không có ý đồ xúc phạm ta? Vậy người theo dõi Hồng Kim Tinh để làm gì?”

“Cái đó.. tiểu nhân... Á á á”

Bỗng dưng hắn gào lên thê lương thảm thiết, tròng mắt trừng lớn như muốn nhảy ra ngoài. Linh hồn của hắn đang như bị hàng trăm ngàn kim châm đâm vào. Đau đớn tận sâu trong linh hồn lại làm hắn vô cùng tỉnh táo mà cảm nhận nó. Qua 30 giây thì cơn đau dừng lại. Trần Minh Quân lại nói:

“Cảm giác có thoải mái không?”

“Xin... xin Thượng Tiên tha mạng, tiểu nhân sẽ nói hết. Tiểu nhân tên là Lý Bách, là thuộc hạ của đại công ty Lý Gia. Lý Gia cũng là một trong mười đại đạo tộc của Miền Nam. Bởi vì Lý Gia lúc tham gia vào giám sát gia đình ngài có phần chậm trễ nên tin tức bị thiếu hụt. Tiểu nhân lần trước nghe lén Hồng Kim Tinh thì mới biết được ngài có thể đang mang trong người cơ duyên to lớn. Tiểu nhân bẩm báo lại cho đại công tử thì được lệnh theo dõi tên Hồng Kim Tinh nhầm thừa cơ lợi dụng hắn đoạt lấy cơ duyên.”

Trần Minh Quân nghe xong không khỏi thở dài thầm nghĩ trong lòng:

“Quả nhiên, không vách tường nào mà không lọt gió. Cũng đúng như Hư Linh dự đoán, vậy ta cũng an tâm. Miễn là không phải do người nhà của ta là được.”

Sau đó hắn khẩu phong tên Lý Bách. Nhìn về phía ba tên còn lại. Bọn chúng mặc đồng phục nên có thể chắc chắn là cùng một thế lực. Hắn giải khẩu phong cho một tên trong số đó rồi nói:

“Các ngươi chắc là cũng đến để giết người đoạt bảo rồi đúng không?”

Tên kia không khỏi như sắp khóc rống lên:

“Tiểu nhân không dám, xin Thượng Tiên hãy tha mạng, chúng tiểu nhân cũng chỉ làm theo lệnh. Tiểu nhân còn có mẹ già con thơ, mong Thượng Tiên hãy mở lòng từ bi tha cho tiểu nhân mạng chó này. Ngài muốn tiểu nhân làm gì cũng được.”

“Bớt nhiều lời, các người là người của thế lực nào?”

“Bẩm Thượng Tiên, chúng tiểu nhân chỉ là đệ tử ngoại tộc của Tống Gia. Vốn chỉ là một đám tán tu được chiêu thu làm đệ tử ngoại tộc. Nói khó nghe thì chỉ là một đám chó được nuôi để sai xử thôi thưa Thượng Tiên. Chúng tiểu nhân cũng là làm theo lệnh, mong Thượng Tiên cao thượng từ bi, tha cho mạng chó của chúng tiểu nhân.”

Trần Minh Quân đã đại khái xác định được toàn bộ tình huống. Hắn tiếp tục phong bế tất cả năm tên lại, kể cả nghe nhìn cũng phong bế. Sau đó hắn trao đổi với Hư Linh:

“Hư Linh, người có thể xác định vị trí của tất cả những người đang theo dõi chúng ta không?”

“Thưa chủ nhân, bọn người đó hiện giờ đã rút lui ra khá xa, nhưng vẫn còn trong tầm kiểm soát của ta. Chỉ có điều, có một nhóm người thay vì chú ý chúng ta thì lại chuyển sang chú ý các thế lực khác.”

“Bây giờ ta muốn ngươi điều khiển không gian châu đi bắt lấy toàn bộ những ai đang theo dõi chúng ta, bao gồm mấy tên phàm nhân làm nhiệm vụ giám sát, chú ý đừng để bọn chúng bị ngu ngốc suốt đời. Cũng đừng để kinh động tới người thường.”

“Vâng thưa chủ nhân”