Thất Sơn Tiên Môn

Chương 46: Một ý thức, ba linh hồn



Đã chuẩn bị đâu vào đó xong xuôi. Trần Minh Quân trở về Ngọa Long Sơn để tiếp tục khai huyệt. Mục tiêu đêm nay của hắn là khai mở một ẩn huyệt mới.

Hiện tại chân khí lưu chuyển trong kinh mạch đều đã đầy. Trần Minh Quân không cần tu luyện chân khí mà có thể tiến hành khai huyệt ngay.

Vừa trở lại Ngọa Long Sơn thì Trần Minh Quân đầu nhập vào việc khai mở ẩn huyệt mới. Ẩn huyệt lần này nằm bên trong một đốt xương sống.

Sau khi điều hòa tâm tình, đạt trạng thái tinh thần tốt nhất. Trần Minh Quân nhanh chóng tiến vào nhập định. Bắt đầu điều động chân khí công phá vị trí ẩn huyệt đầu tiên trên Xung Mạch.

Ngay khi chân khí dồn nén tới vị trí đó. Toàn thân Trần Minh Quân không tự chủ được mà chấn động. Hàm răng của hắn cắn chặt lại. Gương mặt thì vặn vẹo.

Bởi vì hắn đau, nỗi đau không gì diễn tả được. Chẳng khác nào linh hồn của hắn đang bị chính tay hắn khoan xuyên qua.

Cùng lúc đó, tam đại tinh thần huyệt đạo sáng lên. Sau đó tất cả các tinh thần huyệt khác cũng sáng lên. Chúng bắt đầu vận chuyển chu thiên, thôn phệ tinh thần năng lượng xung quanh và chuyển hóa thành hồn lực.

Đây giống như một cơ chế tự bảo vệ linh hồn. Chỉ thấy linh hồn lực của hắn không ngừng bị công phá và tiêu hao. Đồng thời cũng không ngừng được bổ sung.

Hư Linh quan sát thấy tình hình như vậy thì điều động toàn bộ dạ minh châu đặt ở xung quanh Trần Minh Quân. Đảm bảo lực lượng tinh thần trong môi trường sẽ không bị gián đoạn.

Cứ như thế, Trần Minh Quân không ngừng điều động chân khí công phá huyệt đạo. Cũng không ngừng chịu đựng cơn đau đớn thống khổ vạn phần này.

Tu luyện vốn là chuyện nghịch lại thiên ý. Đã nghịch lại thiên ý thì chắc chắn sẽ phải có trả giá nhất định. Muốn có được thứ mà người thường không thể có, thì phải làm được chuyện mà người thường không thể làm.



Thị Trấn Nhà Bàng, huyện Tịnh Biên

Trong một khách sạn đã được bao tất cả phòng

“William sứ giả, đây là tất cả những tư liệu chúng tôi có được về khu công trường.”

William nhận lấy một tờ báo cáo, trên đó viết chi chit thông tin về khu vực công trường xây dựng của Trần Minh Quân.

Chỉ thấy hắn nghiêm túc xem tờ giấy. Được 15 phút hơn thì đọc xong. Hắn nhìn người trước mặt rồi hỏi:

“Theo ngài tiếp dẫn sứ, đám người đó có khả năng bị trúng ảo thuật không?”

“Lúc ban đầu tôi cũng suy đoán như vậy. Nhưng mà sau đó thì tôi lại bắt đầu hoài nghi suy đoán của mình.”

“Lý do vì sao ngài tiếp dẫn sứ lại thay đổi suy nghĩ?”

“Sứ giả còn nhớ vụ bảy tên lão tổ biến mất chứ?”

“Chuyện này thì có liên quan gì?”

“Tôi đã điều tra tường tận lại việc đó. Đám người đạo tộc đã bắt cóc một đám người phàm nhân. Sau đó bố trí một cái ảo trận trên đỉnh núi. Mục đích là chờ Trần Minh Quân đến thì ra tay khống chế. Thế nhưng mà, theo lời nói từ tất cả người làm nhiệm vụ quan sát, không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy Trần Minh Quân đã lên núi. Nhưng trên núi vẫn phát tính hiệu báo tên đó đã đến. Kế tiếp mấy tên lão tổ cũng tiến vào trận pháp. Cuối cùng thì trận pháp biến mất cùng tất cả người bên trong.”

Nói tới đây, hắn làm vẻ mặt trịnh trọng lên mà nói

“Cho nên, tôi tin chắc rằng, khả năng của Trần Minh Quân nếu không đúng như lời của đám người đó thì cũng không sai biệt lắm đâu.”

William tỏ ra một chút trầm ngâm, hắn nhíu mày mấy lần, dường như liên tục phán đoán gì đó. Sau đó hắn mới lên tiếng.

“Tiếp dẫn sứ, ngài nghĩ xem, liệu người thiếu niên Trần Minh Quân đó sẽ chịu gặp chúng ta không?”

“Về chuyện đó, tôi cũng không chắc lắm. Nhưng cũng có một tin vui. Đám người của Lạc Gia từng viếng thăm Trần Minh Quân và dường như đã được gặp hắn.”

“Thôi được rồi. Tôi đã có quyết định. Chúng ta ngay bây giờ tiến về Thiên Cấm Sơn. Nếu có thể trực tiếp gặp mặt thì tốt. Nếu không, thì cũng chỉ cần quan sát thêm một thời gian thì đã có thể về phục mệnh với Thánh Hoàng rồi.”

“Đã vậy thì tôi đi sắp xếp đây”



Một giờ sau, khu công trường, tại cửa ra vào dành cho người đi bộ

Tiếp dẫn sứ cùng William băng qua đường lớn tiến thẳng tới cánh cổng. Như thường lệ, có người lạ đến thì bảo vệ ra chặn lại hỏi:

“Nơi này là công trường cá nhân, không phận sự miễn vào”

Chỉ thấy tiếp dẫn sứ cười thân thiện, dùng Tiếng Việt khá sành sỏi mà nói:

“Làm phiền anh bạn cho tôi hỏi, muốn tìm ngài Trần Minh Quân thì phải làm sao?”

Bảo vệ nghe nhắc tới Trần Minh Quân thì nghiêm túc lên. Chỉ nghe hắn nói:

“Nếu là tìm ông chủ của chúng tôi thì làm phiền nói rõ danh tính và lý do? Tôi sẽ đi thông báo.”

“Tôi tên là David Raum, còn đây là William Miller. Chúng tôi đại diện cho Giáo Hội đến đây, muốn gặp ngài Trần Minh Quân để thảo luận một chút vấn đề. Đây là ý của ngài Giáo Hoàng”

Bảo vệ nghe nói như vậy thì chỉ cho đây là một việc trong thế tục. Nhưng cũng không có làm khó. Hắn nói:

“Được rồi, hai người hãy ở đây chờ. Tôi sẽ đi thông báo cho quản lý.”

“Chúng tôi cảm tạ anh bạn rất nhiều”

Nói rồi bảo vệ nhanh chóng đi vào trong để tìm Lý quản gia thông báo vụ việc.

Rất nhanh thì anh bảo vệ đã trở lại và nói

“Hiện tại ông chủ của chúng tôi không có mặt. Nếu hai vị đạo hữu.. à không, nếu hai người ngày mai có thể quay lại thì khả năng sẽ có cơ hội gặp được.”

David Raum rất là tinh ý. Hắn nghe thấy bảo vệ trong lúc lỡ lời đã xưng hộ bọn họ là đạo hữu. Hắn biết đây là cách xưng hô trong giới tu đạo ở phương đông.

“Anh bạn này, không biết anh bạn có phải người trong đồng đạo?”

David Raum vừa nói vừa làm động tác xòe bàn tay ra hướng xuống đất. Một viên sỏi nhỏ từ dưới mặt đất bị hút lên lòng bàn tay của hắn. Cái này là khống linh cơ bản chỉ có ở Linh Đồ tu sĩ trở lên.

Tên bảo vệ nhìn thấy như vậy thì hơi giật mình. Bản thân hắn cũng chỉ có tu vi Thông Mạch sơ cấp mà thôi. Còn kém người trước mặt này một khoảng xa. Hắn liền ôm quyền khách khí:

“Hóa ra là người trong đồng đạo. Đã vậy xin mời hai vị đạo hữu chờ đợi thêm một lát. Ta sẽ đi thông báo lại”

Nói rồi anh bảo vệ lại đi vào trong một chuyến nữa. Thật ra, nếu David Raum dùng thần thức quan sát thì sẽ phát hiện đối phương là tu sĩ ngay. Nhưng một điểm hạn chế của tu sĩ thánh tộc chính là không tu thần thức. Bọn họ tu kiếm thức, hình thành kiếm ý. Cho nên đặc biệt mạnh khi sử dụng kiếm.

Lý Văn Cung nghe nói là có hai tu sĩ tây phương bái phỏng Trần Minh Quân thì cũng lấy làm ngạc nhiên. Nhưng rồi cũng không quan tâm nhiều. Bảo vệ thuật lại rằng hai tu sĩ thực lực cũng không tầm thường cho nên hắn cũng không muốn quá thất lễ. Hắn cùng bảo vệ đi ra gặp mặt hai người kia.

“Cho hỏi, hai vị đạo hữu từ tây phương xa xôi đến đây, mục đích là muốn gặp chủ nhân nhà chúng tôi?”

David Raum liền niềm nở đáp:

“Vị đạo huynh này nói không sai. Nếu đã là người trong đồng đạo. Tại hạ cũng xin nói thẳng”

Hắn chỉ tay về phía William Miller nói tiếp:

“Vị này chính là sứ giả của Thánh Hoàng. Đại diện cho Thánh Cung. Được Thánh Hoàng giao cho sứ mệnh đến đưa thư và làm quen với ngài Trần Minh Quân.”

William Miller lập tức làm động tác đưa tay phải ra rồi nói một câu tiếng Anh:

“Nice to meet you, sir”

David Ruam ho khan dịch lại

“Ý ngài sứ giả là: Rất vui được gặp mặt đạo hữu”

Câu hội thoại này khá là cơ bản. Dù luôn tiềm tu trong hoang sơn dã lĩnh nhưng Lý Văn Cung vẫn có thể tự hiểu được. Ông cũng đưa tay ra bắt lấy tay William rồi sổ ra hai từ tiếng anh.

“Me too”

Hiện tại Lý Văn Cung vô cùng kinh ngạc. Hắn không biết Thánh Cung khủng bố ra sao. Nhưng hắn biết Thánh Cung chính là nơi quản lý hầu hết tu sĩ phương tây.

Hắn không khỏi lấy làm khó hiểu. Thiếu gia bình thường rất ít khi thấy mặt. Vậy mà sao lại kinh động nhiều thế lực như vậy? Ban đầu chỉ là đại đạo tộc Miền Nam. Bây giờ tới tổ chức đứng đầu tu sĩ phương tây cũng tới. Theo đà phát triển này, có khi nào vài ngày sau lại nghe Đạo Cung cũng cho người tới bái phỏng hay không?

Khó hiểu thì khó hiểu. Hắn vẫn tươi cười nói tiếp:

“Bên ngoài không tiện nói nhiều. Chủ nhân nhà chúng tôi quả thực hiện giờ không có mặt. Nếu hai vị không chê thì có thể ở lại nhà khách của chúng tôi để chờ. Ngày mai tôi sẽ báo với chủ nhân khi gặp mặt ngài ấy.”

David Ruam nhìn qua William để hỏi ý kiến. Thấy William gật đầu đồng ý thì hắn vui vẻ nhận lời. Sau đó Lý Văn Cung dẫn họ đến một căn nhà khách, nơi lần trước đám người Lạc Gia từng ở.

Tên William Miller này có thể nghe và nói được rất nhiều ngôn ngữ. Nhưng hắn từng thề là chỉ nói tiếng Anh. Cho nên khi giao tiếp bằng ngôn ngữ khác. Hắn thường sẽ cần người thay hắn nói chuyện.



Một ngày trôi qua rất nhanh,

Lúc này đã là sắp 12 giờ trưa. Trước Thượng Tiên Cư đã tụ tập 227 nam nữ thanh niên. Bọn họ đều có tuổi đời từ 18 đến 29. Cá biệt chỉ có 5 người vừa đúng 30 tuổi.

Đứng ở phía trước đội ngũ là Lý Văn Cung. Hắn đang chờ Trần Minh Quân xuất hiện.

Mặc dù đã chờ đợi nữa ngày, nhưng trên nét mặt của tất cả mọi người không có vẻ gì là mệt mỏi. Thậm chí còn là hưng phấn và chờ mong. Dĩ nhiên là sẽ không có một chút cảm giác chờ lâu khó chịu gì.

Còn ở phía đằng xa, chỗ khu nhà khách, William Miller cùng David Ruam đang chăm chú quan sát về đám đông này.

William trên gương mặt là nồng đậm tò mò. Chỉ nghe hắn nói với David Raum

“Tôi thực sự càng ngày càng tò mò về người thiếu niên Trần Minh Quân này”

Hắn quay người lại, nhìn căn nhà khách sau lưng rồi nói tiếp

“Chỉ là một căn nhà, nhưng lại có thể thần kỳ như vậy. Đứng bên trong và bên ngoài ngôi nhà thì tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được tâm tình có sự khác biệt rất lớn. Hơn nữa, bên trong nhà rất nồng đậm thánh lực. Nếu trường kỳ tu luyện ở một nơi như thế, tu vi nhất định sẽ tăng tiến rất nhanh.”

David Raum cũng gật đầu đồng ý

“Đúng vậy, tôi suy đoán ngôi nhà được bố trí các loại trận pháp. Nhưng theo tôi được biết, trận pháp cũng không có hiệu quả rõ rệt như vậy. Vừa bước vào ngôi nhà thì tôi cảm nhận tâm hồn lập tức khoang khoái dễ chịu khó mà tả được. Nếu có thể học hỏi được loại kỹ thuật này, chắc chắn Thánh Hoàng sẽ rất vui mừng.”

“Ha ha ha, không thể quá tham lam được. Trước tiên thì cần qua một lần nói chuyện rồi mới biết được đối phương là người thế nào”

Nói rồi cả hai lại đưa mắt nhìn về phía đám đông đang ngay ngắn xếp hàng bên ngoài Thượng Tiên Cư.



Bên trong không gian châu, Ngọa Long Sơn

Trần Minh Quân còn chưa kết thúc quá trình khai mở ẩn huyệt đầu tiên nằm trên Xung Mạch. Hiện tại hắn đã hoàn toàn quen với cảm giác đau đớn. Phải nói là đã chết lặng với cảm giác đau đớn này.

Không gian bên trong cung điện lúc này lại vô cùng quỷ dị. Càng gần vị trí của Trần Minh Quân thì càng có nhiều hiện tượng lạ.

Có thể nhìn thấy từng khu vực nhỏ xung quanh Trần Minh Quân giống như đang bị thời không đảo loạn.

Có nơi mọi thứ chuyển động nhanh hơn và chậm hơn. Cũng có nơi mọi thứ giống như nặng hơn hoặc nhẹ hơn. Thậm chí có nơi xuất hiện những ngọn lửa rồi vụt tắt. Dĩ nhiên là cũng có nơi hình thành băng phiến rơi xuống và tan đi.

Linh hồn của Trần Minh Quân lúc này đã vô cùng cô đọng và mạnh mẽ. Trải qua một thời gian dài liên tục tiêu hao và hồi phục đã giúp linh hồn lột xác hoàn toàn. Hiện tại, chỉ cần một ánh mắt có chút ác ý của hắn, cũng có thể làm người khác không tự chủ được mà sinh ra sợ hãi. Bởi vì đó là linh hồn áp bách về bản chất.

Bên trong ba cái không gian thức hải. Ba bóng dáng tiểu nhân vốn rất mờ, nhưng giờ đã trở nên rõ ràng hơn. Bên trong đó tràn ra một cổ khí tức có thể làm bất cứ một nguyên thần nào đều phải run sợ.

Đúng lúc này, tại vị trí ẩn huyệt, chân khí đã tích tụ đến cực hạn. Sau đó thì một tiếng nổ vang lên. Lần này là âm thanh thực sự, không phải âm thanh đánh vào linh hồn.

Từ vị trí Trần Minh Quân ngồi, một làn sóng năng lượng phát ra xung quanh. Năng lượng này chạm đến vật gì thì vật đó lập tức biến thành hư vô.

Hư Linh thấy có nguy hiểm thì liền ra tay phong bế không gian toàn bộ cung điện lại. Tránh năng lượng này tràn ra xa hơn gây nguy hiểm cho người khác.

Trần Minh Quân từ từ mở mắt ra. Ánh mắt lóe lên quang mang rồi chợt tắt. Sau đó thì hắn há to miệng, đôi mắt không khỏi trừng lớn.

Xung quanh hắn là một mảnh trống không. Chính xác mà nói đúng là trống không. Kể cả dưới chân cũng chẳng có gì. Có thể nói tất cả mọi thứ bên trong phạm vi hình cầu xung quanh hắn đều đã biến mất. Hắn có thể lơ lửng ở đó là nhờ Hư Linh trợ giúp.

Mặc dù trải qua một thời gian dài đau đớn và mệt nhọc, nhưng tinh thần của hắn vẫn ở đỉnh phong. Bởi vì tinh thần lực, hồn lực cùng niệm lực đều cân bằng giữa tiêu hao và hồi phục.

“Hư Linh, có chuyện gì vậy? Tại sao lại thế này? Ta không phải ngồi trong cung điện chính sao?”

Hư Linh xuất hiện bằng hình chiếu. Sau đó trực tiếp truyền vào đầu Trần Minh Quân hình ảnh vừa rồi. Bao gồm khung cảnh quỷ dị thời điểm trước khi ẩn huyệt được khai thông.

Sau khi xem xong, Trần MInh Quân âm thầm cảm thấy may mắn vì xung quanh không có ai. Nếu giống một số lần trước đây. Một đám tù binh bị treo lơ lửng ở gần hắn. Nói không chừng đều đã bốc hơi khỏi thế gian.

“Hư Linh, theo người thì ẩn huyệt lần này sẽ có tác dụng gì đây?”

“Bẩm chủ nhân, lực lượng vừa rồi phát ra làm ảnh hưởng tới không gian. Làm cho không gian đột nhiên biến mất. Do đó mà mọi thứ đều biến mất theo. Ta cũng không rõ lắm, bởi vì nó không giống lực lượng không gian. Vẫn là chờ chủ nhân ngài tự mình khám phá. Chỉ là sau này cần phải cẩn thận hơn”

“Ta thực sự không có một chút cảm giác gì cả. Hiện tại cũng vậy. Nhưng mà có một thứ thay đổi rất lớn. Ta đã cảm nhận được linh hồn của mình. Đúng là một loại cảm giác vi diệu. Hình như niệm lực cũng đã trở nên mạnh hơn rất nhiều.”

Cái gọi là cảm nhận được linh hồn của chính mình. Tức là bạn có thể chuyển dời ý thức của mình từ thân thể đi vào linh hồn và ngược lại.

Sau đó Trần Minh Quân bỗng nhiên tỏ ra ngạc nhiên. Phải nói là vô cùng ngạc nhiên, chính bản thân hắn cũng không hiểu ra làm sao.

“Hư Linh, tại sao ta lại có tới 3 linh hồn?”

“Chủ nhân ngài nói sao? Một người sao lại có 3 linh hồn được. Ngài cẩn thận cảm nhận lại xem.”

Trần Minh Quân tập trung cao độ cảm nhận một lần nữa. Qua một lúc lâu sau, hắn nói:

“Khi ý thức của ta tiến nhập vào linh hồn thì ta cảm thấy mình có tới 3 hồn thể. Mỗi một hồn thể phân biệt nằm bên trong một cái thức hải. Thật khó mà diễn tả nó bằng lời. Bởi vì cả ba đều là ta, cùng một ý thức chứ không phải là 3 ý thức”

“Bẩm chủ nhân, chuyện này đã vượt ngoài tầm hiểu biết của ta rồi. Có lẽ, chỉ có thể để chủ nhân ngài tự tìm câu trả lời thôi.”