Thất Sơn Tiên Môn

Chương 48: Chiến tranh tu sĩ, Người Sói xăm lược



Bên ngoài không gian châu, khu nhà khách.

William Miller vừa đặt chiếc điện thoại vệ tinh xuống, đã nghe David Ruam hỏi:

“William sứ giả, Thánh Hoàng nói sao?”

“Thánh Hoàng chỉ nói. Đây có thể là một cơ hội, cũng có thể là một tai nạn diệt vong của nhân loại. Trước tiên cần tận lực kết giao, tìm hiểu thêm thông tin. Là thù hay là bạn sẽ sớm biết thôi.”

“Như vậy sao?”

David Raum hơi trầm tư suy nghĩ một lát rồi liền nói

“Sứ giả, theo ta thì những gì đám người kia kể có khả năng điều là sự thật. Từ đó thì đã có thể kết luận, Trần Minh Quân có thực lực đã nằm ngoài hiểu biết của thế giới này. Đồng thời cũng là một người khá dễ nói chuyện và hiểu đạo lý.”

“Ngừng lại, có người đến!”. William phát hiện bên ngoài có người tiến đến thì liền vội ngăn David tiếp tục nói.

“Ha ha ha …. hai vị đạo hữu, chủ nhân nhà ta cho mời hai vị sang nói chuyện”

David Raum liền tươi cười đáp lại

“Tốt quá, vậy xin làm phiền đạo huynh dẫn đường”

“Được, xin mời hai vị theo ta”

Lý Văn Cung dẫn theo William và David tiến vào Thượng Tiên Cư. Sau đó đi tới giữa khu vườn hoa. Nơi đó có một cái bàn và bốn cái ghế đá. Trần Minh Quân đang ngồi đó, tay cầm một chung trà, vừa uống vừa ngắm hoa.

Hình tượng phải nói là “siêu phàm thoát tục”. Vừa nhìn vào đã thấy nặng mùi “cao nhân”.

David Raum tiến lên ôm quyền chào hỏi

“Vị này chắc là Trần tiên sinh. Tôi tên David Raum, còn đây là William Miller. Chúng tôi rất hân hạnh được gặp mặt Trần tiên sinh. Cảm tạ Trần tiên sinh đã dành thời gian cho chúng tôi”

Trần Minh Quân đạm bạc đặt chung trà xuống. Sau đó nhìn qua hai người này. Họ điều là người phương tây, thân cao to vạm vỡ. Nhìn rất là có cảm giác to lớn.

Hắn làm động tác mời mà nói

“Hai vị từ xa viếng thăm, thứ lỗi vì đã không thể nhanh chóng tiếp đón. Xin mời hai vị ngồi xuống rồi lại nói”

“Đa tạ Trần tiên sinh”

“Thanks”

David Raum nói tiếp:

“Trần tiên sinh vui lòng lượng thứ. Ngài William vì đã có lời thề chỉ nói tiếng Anh. Cho nên không tiện trực tiếp nói chuyện cùng ngài. Mong đừng trách cứ”

“Ồ.. nếu đã có nỗi khổ tâm thì ta cũng không có để ý làm gì. Con người ta cũng không đến nổi nhỏ mọn như vậy.”

“Phải phải, đa tạ Trần tiên sinh thông cảm”

Trần Minh Quân liền điều động niệm lực, nâng bình trà lên rót vào hai chung trà mới. Sau đó nâng hai chung trà đến lơ lửng trước mắt William cùng David.

“Hai vị xin mời”

William và David vô cùng rung động. Thủ đoạn thật là ngoài sức tưởng tượng. Tâm trạng bây giờ của bọn họ hoàn toàn giống với Lạc Minh.

Chỉ thấy hai người đưa tay tiếp lấy chung trà, sau đó một ngụm uống cạn. Trong lòng chỉ điên cuồng một câu.

“Thật là đắng!!”

Đây là Trần Minh Quân tự pha. Một tên mới 18 tuổi đầu. Có biết cái gì trà đạo đâu. Chỉ đơn thuần làm ra dáng một chút. Pha một bình trà. Liều lượng có phần hơi dư.

Thấy đối phương đã uống xong chung trà. Trần Minh Quân lên tiếng

“Hai vị, đường xa đến đây. Không phải chỉ để uống một chung trà đắng thôi chứ?”

David Raum liền đáp lời

“Không nói vòng vo nhiều với Trần tiên sinh. Chúng tôi đại diện cho Thánh Cung. Được Thánh Hoàng cử đến đây đưa thư làm quen kết giao cùng Trần tiên sinh”

David Raum nói đến đây thì William Miller để cái vali lên bàn. Sau đó lấy thanh kiếm hình thánh giá đang đeo trên cổ xuống. Đặt lên vị trí hình thánh giá trên vali. Chỉ thấy vali lập tức phát ra âm thanh “cạch” thì đã mở nắp ra.

William xoay vali lại đẩy về phía Trần Minh Quân.

Trần Minh Quân nhìn bên trong vali là một lá thư tinh xảo đặt ở chính giữa. Bên phải là tám viên dạ minh châu. Bên phải là hơn 20 viên đá màu trắng sữa.

David Raum liền giới thiệu

“Trần tiên sinh, đây là một chút quà gặp mặt của Thánh Cung. Số dạ minh châu này có chất lượng vô cùng tốt. Đặt trong phòng có tác dụng an thần tĩnh tâm, tin chắc ngài cũng đã biết. Còn bên cạnh là linh thạch, ẩn chứa năng lượng thiên địa. Cầm trong tay khi tu luyện sẽ tiến bộ rất nhanh.”

Lúc này Hư Linh truyền âm cho Trần Minh Quân

“Chủ nhân, những viên đá màu trắng kia không phải linh thạch. Trên đời cũng không có tồn tại thứ gọi là linh thạch. Đó là tinh thần thạch, bên trong đó toàn bộ đều là lực lượng tinh thần. Tác dụng còn lớn hơn dạ minh châu gấp ngàn lần. Điều đặc biệt là nó còn có thể tự nạp lại năng lượng vào ban đêm.”

Trần Minh Quân nghe Hư Linh nói thì trong lòng điên cuồng vui mừng. Nhưng ngoài mặt thì vẫn đạm bạc nói

“Vậy ta xin đa tạ Thánh Cung rồi. Những thứ này đối với ta quả thực có chút tác dụng. Ta đang cần đồ vật để đào tạo đệ tử.”

Nói rồi hắn phất tay, nguyên cái vali bị bao phủ ánh sáng xanh lục rồi biến mất.

Trần Minh Quân suy nghĩ gì đó, rồi nói tiếp

“Đã có qua, thì phải có lại. Như thế này đi, đây cũng là chút quà cho Thánh Cung.”

Hắn vừa nói thì vừa bảo Hư Linh đem ra một viên thuốc tẩy tủy hoàn mỹ. Hắn cũng muốn lấy loại chất lượng thấp hơn, nhưng mà không có.

Chỉ thấy từ hư không lóe lên một tia sáng xanh lục. Sau đó một viên thuốc hình nhộng xuất hiện. Viên thuốc này to bằng ngón tay cái và trong suốt. Bên trong có dung dịch màu nâu đỏ đang không ngừng lấp lóe ánh sáng.

“Đây là một viên thuốc tẩy tủy. Uống vào sẽ có tác dụng tẩy kinh phạt tủy. Loại bỏ độc tố, tạp chất cùng sinh vật ngoại lai trong cơ thể. Đồng thời còn giúp giảm tốc độ lão hóa của thân thể, từ đó gia tăng tuổi thọ”

Không phải tự nhiên mà Trần Minh Quân hào phóng như vậy. Đối với người của Lạc Gia, hắn xác định sẽ còn qua lại nhiều. Cho nên nhận của bọn họ một chút quà thì cũng không sao. Nhưng đối với Thánh Cung xa xôi, hắn chưa biết rõ đối phương. Không muốn nợ ân tình.

William và David đều là cáo già trong giao tiếp. Sao có thể không hiểu ý nghĩ của Trần Minh Quân. Cho nên biểu tình nhất thời có một chút thất vọng.

Thế nhưng, sau khi nghe Trần Minh Quân giới thiệu tác dụng của viên thuốc. Hai người không khỏi hoảng hốt. Nếu viên thuốc này mà có tác dụng giống như lời Trần Minh Quân nói, thì chẳng phải vấn đề sức khỏe của Thánh Hoàng đã được tạm thời giải quyết.

David hướng Trần Minh Quân hỏi lại, giọng nói nghe có phần hơi rung rung

“Trần tiên sinh, chuyện này … ngài thực sự nói là sự thật? Viên thuốc này có tác dụng thần kỳ như vậy?”

Trần Minh Quân không nhanh không chậm trả lời

“Chẳng phải sử dụng là biết liền sao?”

David và William nhìn nhau, trong lòng âm thầm cười khổ. Ai mà chẳng biết dùng thì biết. Thế như lở như có vấn đề gì, chẳng phải Thánh Hoàng sẽ gặp bất trắc sao.

Trần Minh Quân dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ. Hắn cũng lười đi giải thích thêm. Lòng tin cơ bản cũng không có, còn kết giao cái gì cơ chứ.

Nhưng Trần Minh Quân nghĩ vậy cũng oan ức cho người ta. Có ai có thể tin tưởng một người mới làm quen. Huống gì chuyện này liên quan trực tiếp tới mạng sống của người đứng đầu tổ chức.

Không khí bỗng dưng trở nên hơi lúng túng. Trần Minh Quân thấy vậy thì thở dài. Chỉ thấy hắn phất tay lên.

Viên thuốc tẩy tủy lập tức biến mất. Cùng lúc đó, chiếc vali lúc nãy cũng xuất hiện trở lại. Sau đó hắn nói:

“Hai vị, ta cũng không cưỡng cầu lòng tin của kẻ khác. Càng không muốn thiếu nợ ai. Lá thư của Thánh Hoàng thì ta sẽ giữ lại để xem. Còn quà thì xin hai vị thay ta trả lại cho Thánh Cung.”

Lúc này thì William mới tỉnh táo lại. Hắn thầm kêu trong lòng không ổn. Hắn đã quá quan tâm chuyện an nguy của Thánh Hoàng mà quên đi vấn đề giao tiếp cơ bản.

Chỉ mới lần đầu tiên nói chuyện mà đã thể hiện sự hoài nghi đối phương. Đây chính là đại tối kỵ trong kết giao. Nếu không tìm cách cứu vãn thì mối quan hệ này xem như xong rồi.

William Miller liền làm ra quyết định. Hắn đứng lên, tay phải nắm lấy ngón út của tay trái. Sau đó vận chuyển thánh lực. Ngón tay của hắn liền rơi ra. Hắn nhanh chóng lấy một cái khăn băng chỗ đứt lìa lại. Sau đó nhìn qua Trần Minh Quân một cách chân thành mà nói.

“Trần tiên sinh. Đầu tiên tôi xin lỗi vì đã để ngài chứng kiến cảnh vừa rồi. Tôi đã từng thề, đời này nếu có sử dụng ngôn ngữ khác ngoài tiếng Anh để nói chuyện thì phải chặt bỏ một ngón tay cho mỗi lần như thế.”

Hắn trịnh trọng đẩy chiếc vali về phía Trần Minh Quân rồi nói tiếp

“Tiếp theo, tôi lấy tư cách cá nhân của tôi, trịnh trọng xin lỗi Trần tiên sinh, vì đã phát sinh lòng nghi ngờ với ngài. Tôi có thể khẳng định với Trần tiên sinh, Thánh Cung chúng tôi là thành tâm thật ý đến đây kết giao cùng ngài”

“Còn về phần món quà của ngài, quả thực nghe quá kinh thế hãi tục. Nhất thời làm tôi có chút không thích ứng kịp. Cho nên mới làm ra hành vi thất lễ với ngài. Rất mong ngài độ lượng bỏ qua cho sự quê mùa của chúng tôi.”

Tiếp theo, hắn làm động tác ôm quyền, hơi nghiêng về phía trước, đầu hơi cúi xuống và nói:

“Rất mong Trần tiên sinh vui lòng nhận lấy quà tặng của chúng tôi”

Trần Minh Quân không khỏi âm thầm tán thưởng. Hắn quá ấn tượng với William. Hành động vô cùng quyết đoán. Sẵn sàng đối diện với lỗi lầm.

Quan trọng hơn hết, hắn cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của đối phương. Cái này không phải là suy nghĩ chủ quan, mà là do linh hồn của hắn có thể cảm nhận được.

Trần Minh Quân cũng không tiếp tục làm cao. Hắn thu lại cái vali, đồng thời cũng gửi lại viên thuốc tẩy tủy. Sau đó hắn nói:

“Vị đạo huynh này. Tâm ý của ngươi ta đã thấy được. Trước tiên xin mời ngồi xuống lại nói tiếp”

Thấy hành động của Trần Minh Quân, William Miller trong lòng thở phào. Xem như hắn đã cứu vãn được chuyện này. Hắn cũng lập tức cầm viên thuốc tẩy tủy, cẩn thận cất vào một cái hộp.

Trần Minh Quân lúc này lại nói tiếp:

“Hai vị, chắc hai vị hôm nay không chỉ đến đây đưa thôi chứ?”

William Miller ngồi xuống. Nhìn Trần Minh Quân. Sau đó trịnh trọng hỏi một câu:

“Tôi xin hỏi thẳng Trần tiên sinh. Trần tiên sinh có biết gì về chiến tranh tu sĩ?”

Trần Minh Quân nhíu mày, hắn quả thật không biết gì. Nhưng nghe hai chữ chiến tranh là biết không phải chuyện tốt gì. Không có cuộc chiến tranh nào xảy ra mà không có đổ máu. Hắn cũng quyết định nói thật:

“Chê cười rồi, ta thật sự không biết gì cả”

“Chuyện này ….”

William và David vô cùng bất ngờ. Cả hai nhìn nhau sau đó gật đầu. William Miller nhìn Trần Minh Quân rồi nói:

“Không biết Trần tiên sinh có muốn nghe một chút chuyện lịch sử tu sĩ hay không?”

“Ồ …lịch sử tu sĩ sao. Xin mời đạo huynh chỉ giáo cho”

“Vậy ta sẽ kể chuyện gần đây nhất. Vào khoảng cuối thế kỷ 15, thế giới bỗng xuất hiện một loài sinh vật đáng sợ. Có hình dáng của con người, nhưng lại có thể hóa thành nữa người nữa sói. Lúc ban đầu, đám người sói này cũng chỉ xuất hiện lẻ tẻ trong thế tục, giới tu sĩ cũng không có bao nhiêu quan tâm. Đa số mọi người đều cho rằng đó là những câu chuyện hư cấu.”

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp

“Đến những năm đầu thế kỷ 16, quần thể người sói đột nhiên tăng lên. Rất nhiều tu sĩ đã tao ngộ và chiến đấu với người sói. Lúc này thì Thánh Cung và Đạo Cung mới vào cuộc điều tra. Cuối cùng dẫn tới một kết quả giống nhau. Người sói có thật, đồng thời cũng không phải là sinh vật trên thế giới này. ”

Trần Minh Quân nghe tới đây thì hơi nhíu mày. Hắn là người có trí nhớ của Hư tôn giả. Hắn cũng biết những tộc quần có dạng nửa sói nửa nhân loại cũng rất phổ biến. Hắn cắt ngang lời của William rồi hỏi:

“Thứ lỗi đã cắt ngang. Khi đó, căn cứ vào đâu mà có thể xác định người sói không thuộc về thế giới này?”

William mỉm cười rồi đáp

“Bởi vì Thánh Cung cùng Đạo Cung tìm thấy chỗ người sói tiến nhập thế giới này. Nơi đó nằm ngoài khơi của nước Pháp. Hiện trường lúc đó rất giống với bầu trời Cần Thơ bây giờ. Chỉ là lối vào to hơn rất nhiều so với ở Cần Thơ.”

Trần Minh Quân gật gật đầu: “Xin mời đạo huynh nói tiếp”

“Khi đó, để trấn thủ khu vực tiến nhập của người sói. Thánh Cung phái ra 2 vị kiếm thánh, Đạo Cung thì phái ra 2 vị Đại Tiên. Đồng thời phát động chiến tranh săn lùng người sói, kéo dài gần một trăm năm. Số lượng người sói giảm dần. Lối đi vào thế giới này cũng thu hẹp dần. Ai cũng tưởng rằng chiến tranh đã sắp kết thúc.”

“Ngờ đâu, đột nhiên xuất hiện một binh đoàn người sói cường đại. Những người sói này có tu vi. Trong đó còn có một tên có thể ngự không phi hành. Chính là tương đương với Kiếm Thánh và Đại Tiên. Chiến đấu xảy ra, bên ta bị tàn sát thảm thương. Mặc dù tu vi tương đương, nhưng tên người sói dẫn đầu kia vô cùng cường đại. Cuối cùng 2 vị Kiếm Thánh và 2 vị Đại Tiên chọn cách đồng quy vu tận thì mới kết thúc được cuộc chiến.”

“Thánh Cung và Đạo Cung cũng vì thế mà phái ra toàn bộ cao tầng đến trấn thủ lối vào. Cho đến khi lối vào biến mất thì mới thôi.”