Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn

Chương 28: Có Thật Là Tình Yêu Không?



Một nụ hôn triền miên kéo dài, nụ hôn ấy như chứa đựng sự chờ đợi của Bạch Phong Thần. Tiểu Nghiên vẫn không hề phần kháng mà tiếp nhận nụ hôn đó.

Trong đầu Tiểu Nghiên bây giờ đang không ngừng suy nghĩ, cô cảm nhận được nhịp tim của mình, nó đã rung động trước người đàn ông này rồi. Suy nghĩ đến lời nói của hắn, kết hôn ư? Như vậy có quá sớm không?

Môi hai người cuối cùng cũng quyến luyến tách ra tạo nên một đường chỉ bạc. Bạch Phong Thần dịu dàng ôm lấy thân hình nhỏ bé của Tiểu Nghiên vào lòng, hắn dựa đầu vào vai cô nói nhỏ.

“Từ từ rồi trả lời cũng được, anh không vội.”

Đan Tiểu Nghiên vô cùng cảm động, hắn vô cùng tinh tế khi biết cô chưa sẵn sàng đón nhận mọi thứ một cách nhanh chóng như vậy.

“Ừm.” Cô nhìn ngắm chiếc nhẫn trong tay bất giác mỉm cười. Trong lòng bỗng trở nên ấm áp lạ thường.

Thành phố đã lên đèn, dòng người vẫn tấp nập như thế. Những đợt gió man mát của cuối hè thổi qua, không gian như ngừng trôi, tạo nên khoảng khắc tươi đẹp này trong tâm trí cô. Mãi không quên.

Tiểu Nghiên hồi tưởng lại, từ lúc bọn họ mới gặp nhau hồi bé đến tận bây giờ, cô vẫn không thể tin được người đan ông trước mắt lại yêu mình, có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ đến chuyện đấy. Tiểu Nghiên chưa yêu ai bao giờ, nên cô cũng không thể xác định tình cảm của mình dành cho hắn có thật là tình yêu không? hay đó đơn thuần là tình cảm anh em?

Mải suy nghĩ mà bọn họ đã về đến nhà từ bao giờ. Tiểu Nghiên xuống xe vào nhà trước bỏ lại Bạch Phong Thần đằng sau đang đỗ lại xe.

“Meomeo em ở nhà có ngoan không.” Cô chạy lại ôm bé mèo nhỏ, không ngừng vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó.

“Em đã ăn gì chưa?” Tiểu Nghiên cưng nựng, nhìn về phía bát hạt cho mèo cô chuẩn bị từ chiều cho bé còn đầy nguyên mà không khỏi lo lắng.

“Em không được lười ăn đâu biết chưa! Em gầy lắm rồi đấy.” Cô đứng dậy đi lấy xúc xích cho Meomeo, từ lần cho bé ăn xúc xích mà Trịnh Vĩ tặng đó cô mới biết là Meo nhà cô rất thích ăn xúc xích. Vậy nên Tiểu Nghiên khi đi cửa hàng tiện lợi đã mua một đống về cho bé ăn.

Meomeo thấy món khoái khẩu liền trở nên thích thú, miệng kêu không ngừng. Cô cắt một đầu của miếng xúc xích rồi cầm để cho bé ăn.

Bạch Phong Thần vừa vào nhà đã thấy cô ôm ấp con mèo kia liền không khỏi ghen tị, vì cái gì mà thích ôm mèo hơn ôm hắn chứ. Bạch Phong Thần tức giận đi lên phòng, để mặc cô ở dưới đấy.

Tiểu Nghiên cho bé mèo ăn xong thấy cũng đã muộn nên cô cho bé về ổ rồi đi lên phòng. Tiểu Nghiên vừa mới bước qua phòng của Bạch Phong Thần thì một bàn tay ở đâu ra nắm lấy cổ tay cô mà kéo vào phòng hắn.

“Á…” Tiểu Nghiên bị kéo bất ngờ nên giật mình mà la toáng lên. Cả cơ thể cứ thế mất đà mà ngã nhào vào lòng Bạch Phong Thần.

“Anh bị điên hả.” Cô đấm vào người hắn, đang yên đang lành chơi trò hù người ta, làm cô sợ hết hồn rồi.

Bạch Phong Thần cười thích thú, hắn nhéo má cô mà cắn một cái, làm Tiểu Nghiên một lần nữa lại la toáng vì đau.

“Anh tuổi chó hay gì mà suốt ngày cắn hoài thế.”

“Vì em ngon quá.” Hắn cười ranh mãnh, bàn tay đang đặt ở eo cô đang không ngừng di chuyển xuống dưới.

“Ách.” Tiểu Nghiên đến cạn lời với hắn, không biết nói gì hơn, đành tìm chuyển chủ đề.

“Buông em ra, em phải về phòng.” Cô đấy người hắn ra nhưng vẫn là phí công vô ích vì tên kia đâu có dễ dàng mà buông tha cô như vậy.

“Tối nay ngủ lại đây đi.” Hắn bắt đầu vứt bỏ sự lạnh lùng mà quay ra nũng nịu với cô.

“Không được, mai em còn phải đi học.” Tiểu Nghiên từ chối hắn, nghĩ gì mà ngủ cùng chứ nằm mơ đi cưng.

“Ngủ thôi mà, mai em vẫn đi học được.” Bạch Phong Thần lại dùng cái giọng trêu ghẹo đó nói với cô, ý hắn là ‘Em suy nghĩ quá rồi.’

Cô đỏ bừng mặt đẩy hắn ra rồi chạy vào nhà vệ sinh trốn tạm trong đấy. Bên ngoài tiếng của Bạch Phong Thần vọng vào.

“Em tính ngủ luôn trong đấy hết đêm nay hả.” Không biết từ bao giờ việc trêu chọc Tiểu Nghiên đã ăn sâu vào trong máu hắn, quá là vui đi.

“Xí em sẽ ngủ trong đây luôn.” Này thì trêu cô nãy giờ này, cô sẽ không chịu thua đâu. Vậy nên Tiểu Nghiên từ từ vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo luôn trong đấy, cô tính sẽ đợi khi Bạch Phong Thần ngủ rồi sẽ trốn ra ngoài. Nhưng người tính không bằng trời tính, Bạch Phong Thần không nhanh không chậm từ từ dùng chìa khoá mở cửa phòng làm Tiểu Nghiên sợ muốn rớt tim.

“Trứng mà đòi khôn hơn vịt sao.” hắn cười nhếch mép, rồi đi đến nhấc bổng cô lên vách trên vai.

“Á! bỏ em xuống.” Tiểu Nghiên không ngừng la hét giãy giụa, kịch liệt phản kháng hắn.

“Yên tâm làm gì vô ích thôi, em không thoát được đâu.” Bạch Phong Thần nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, dùng cơ thể hắn đè lên cô, không cho cô có cơ hội bỏ trốn.