Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn

Chương 34: Cất Cánh



Đan Tiểu Nghiên không những không trốn ra khỏi phòng được mà còn thành công khơi gợi hứng thú cho con sói đói khát kia.

Bạch Phong Thần giữ tay cô lại, dùng một lực vừa đủ để khoá cơ thể cô dưới người mình. Tiểu Nghiên lúc này sợ rồi cô dùng sức cố gắng rút hai tay đang bị hắn nắm chặt, nhưng vẫn là đấu không lại với người đàn ông trước mặt này.

Môi Bạch Phong Thần chạm nhẹ vào môi cô, từ từ cuốn lấy nhau, trao cho cô toàn bộ hơi thở của mình. Tiểu Nghiên nhắm mắt lại thả lỏng đôi môi đang mím chặt tiếp nhận nụ hôn của hắn.

Bàn tày nóng bỏng của Phong Thần lần đến trước ngực cô, thưởng thức sự mềm mại của đôi gò bông kia không ngừng xoa nắn. Cơ thể của Tiểu Nghiên run lên, không kiềm chế được mà cất lên những tiếng kêu đầy ái muội.

Thân thể không không ngừng cọ sát mạnh mẽ, vật đàn ông bên dưới bị kích thích đang không ngừng hưng phấn. Nụ hôn nóng bỏng triền miên cuối cùng cũng dứt, toàn thân Tiểu Nghiên trở nên rã rời, mỗi một dây thần kinh đều bị kéo căng ra hưng phấn.

Bạch Phong Thần chậm rãi cởi từng cúc áo cô, kích thích toàn bộ giác quan trên cơ thể cô. Thần trí Tiểu Nghiên lúc này đã bị dục vòng hoàn toàn che mờ rồi, cô nôn nóng cởi luôn những chiếc cúc áo trên người hắn.

Hành động đó của cô càng làm cho con mãnh thú bên dưới trỗi dây càng mạnh mẽ, Bạch Phong Thần cố gắng kìm nén cơn dục vọng lại. Hắn nhẹ nhàng mơn trớn trên da thịt cô, châm ngòi ngọt lửa dục vọng trong cơ thể cô.

Cả người Tiểu Nghiên như tê liệt, cô dơ tay chạm vào cơ bụng săn chắc của hắn cảm nhận từng múi cơ nhẵn bóng, đàn hồi mê người vô cùng.

Đột nhiên Bạch Phong Thần nhấc một bên chân của cô lên tay luồn xuống bên dưới, mọi thứ tưởng chừng như rất hoàn hảo. Nhưng khi chạm vào miếng băng vệ sinh dày cộp bên dưới kia, thần chí hắn như đã khôi phục được một nửa. Tiểu Nghiên bỗng sực tỉnh cô ngượng ngùng ngồi dậy không dám nhìn vào mặt hắn.1

“Em vẫn chưa hết.” Giọng cô cất lên lí nhí, nhìn biểu cảm kia của Bạch Phong Thần chắc là bị thứ này làm cho tụt hứng rồi.

Thế nhưng không hắn hoàn toàn không trách cứ cô, tất cả do hắn vội vàng quá rồi nhất thời quên mất Tiểu Nghiên đang trong ngày đèn đỏ.

“Không sao.” Bạch Phong Thần cười trấn an cô, bàn tay hắn đang nắm chặt thành quyền kìm nén cơn dục vọng lại. Tiểu Nghiên thấy hắn cười gượng như vậy trong lòng vô cùng áy náy, cô nhìn phía bên dưới của hắn vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt như vậy có hơi thương xót.

Bạch Phong Thần hôn nhẹ vào trán cô rồi đi vào nhà vệ sinh giải quyết nốt. Hắn mở vòi nước ra vặn bên nước lạnh nhất, dòng nước mát lạnh chảy khắp người hắn như dập tắt ngọn lửa hừng hực ban nãy. Bên này Tiểu Nghiên đang cảm thấy hơi tội lỗi nhìn Bạch Phong Thần phải tắm nước lạnh như vậy mà đau lòng.

Sau hơn mười lăm phút tiếng nước xả mới ngừng lại, hắn quấn mỗi một chiếc khắn tắm hờ hững quanh hông rồi bước ra, thấy Tiểu Nghiên vẫn chưa đi ngủ hắn hơi nhíu mày.

“Sao em chưa đi ngủ hửm.” Giọng Bạch Phong Thần vẫn hơi khàn đục. Những giọt nước vẫn còn vương lên trên da thịt hắn chảy xuống, quyến rũ vô cùng.

“Em đợi anh ngủ cùng.”

Dù nói câu đấy có hơi ngượng nhưng Tiểu Nghiên vẫn chọn nói những lời trong lòng mình ra hơn.

Bạch Phong Thần ngồi lên giường kéo cô nằm xuống, Tiểu Nghiên cảm nhận được sự mát lạnh từ da thịt hắn, mùi hương nam tính từ cơ thể hắn, mà từ từ chìm vào giấc ngủ.

Từ khi nào Bạch Phong Thần đã bước vào trái tim cô, độc chiếm một vị trí không nhỏ ở trong đấy. Từ khi nào Tiểu Nghiên đã đón nhận hắn, yêu con người hắn. Yêu cách hắn quan tâm cô như này.

Bầu trời đêm nay thật đẹp, ánh trăng sáng chiếu rọi vào phòng ngủ của của hai người, mờ ảo vô cùng.

………………..

Tiếng chuông báo thức vang lên đánh thức hai con người đang say giấc nồng, Tiểu Nghiên lười nhác với tay lên tắt đi tiếng kêu ing ỏi đấy. Bỗng cô sực nhớ ra hôm nay là ngày gì liền vội vã bật giậy chạy vào phòng thay đồ.

Bạch Phong Thần cũng bị tiếng chuông báo thức làm cho tỉnh giấc, hắn đi về hướng nhà tắm để đánh răng rửa mặt.

Đến khi con họ xong xuôi, bên dưới nhà đã có một vài vệ sĩ của Bạch Phong Thần đến phụ giúp Tiểu Nghiên xách hành lý lên xe đi ra sân bay.

Xuyên suốt quá trình bay cô đều hào hứng không thể nào chợp mắt nổi, cứ nghĩ đến chỉ vài tiếng nữa thôi cô sẽ đặt chân đến Mỹ thì tâm trạng cô là càng thêm mong đợi. Nhất là chỉ vài tiếng nữa thôi Tiểu Nghiên sẽ gặp lại Vương Hân và Hoắc Hiên thì cô càng thêm hồi hộp.

Bạch Phong Thần thầy cô cứ như đưa trẻ lần đầu nhìn thấy thế giới như vậy không khỏi phì cười. Hắn còn không quên nhắc nhở cô “Em mà không ngủ đi, thì khi đến đấy mệt lả rồi không đi chơi đươc đâu.”

Tiểu Nghiên nghe xong cảm thấy cũng có lý nên cô đành nhắm mắt lại thả lỏng cơ thể để chìm vào giấc ngủ.