Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn

Chương 9: Được, Đan Tiểu Nghiên! EM ĐỢI ĐẤY, XEM TÔI DẠY DỖ EM NHƯ THẾ NÀO



Năm giờ sáng, Bạch Phong Thần ngái ngủ tỉnh dậy, hắn có thói quen thường dậy rất sớm. Hôm nay cũng vậy, nhưng có vẻ hắn hơi lười biếng hơn mọi ngày, Bạch Phong Thần vẫn ôm Tiểu Nghiên ngủ, bàn tay không yên phận mà xoa nắn khắp cơ thể cô.

Đang ngủ ngon, Đan Tiểu Nghiên cảm nhận được có bàn tay đang chạm vào ngực cô. Tiểu Nghiên giật mình tỉnh giậy, đập vào mắt cô chính là khuôn mặt tuấn tú của tên Bạch Phong Thần, cô vội vã đẩy hắn ra rồi bật dậy.1

“Bạch Phong Thần, đồ biến thái!”

Khác với vẻ đang xù lông lên của cô, Bạch Phong Thần là cười nham hiểm y như một con sói già gian ác.

“Nhỏ tiếng thôi, em muốn cả nhà dậy sao.” hắn vẫn dùng chất giọng chọc ghẹo cô.

Đan Tiểu Nghiên tức đến xì khói, dù vẫn không làm được gì, cô tức tối bỏ về phòng, nhưng chưa kịp để cô rời đi Bạch Phong Thần đã tóm lấy cổ tay cô kéo lại.

“Á… Thầy Bạch, thầy muốn làm gì nữa.” cô chu chéo lên. .

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

“Im lặng, không là tôi hôn em đấy.” hắn nham hiểm nhìn cô cười thích thú.

Sau đó Bạch Phong Thần vẫn ôm cô nằm, còn bản thân hắn đang nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng đâu ai biết dưới lớp chăn kia, bàn tay của ai đấy vẫn không yên phận mà sờ soạng.

Đan Tiểu Nghiên lúc này không nhịn được nữa, cự quậy không muốn hắn động vào người mình.

“Nằm yên đi.” giọng Bạch Phong Thần lúc này khàn đục. Nhưng Tiểu Ngiên không hiểu vẫn giãy giụa muốn thoát ra khỏi người hắn.

“Anh là ai mà đòi ra lệnh cho tôi chứ, mau bỏ tôi ra.” cô trừng mắt hét thật to vào mặt hắn.

Bạch Phong Thần cuối cùng vẫn là nhịn không được nhổm người dậy, đè lên cơ thể của Tiểu Nghiên mà hôn cô ngấu nghiến.

“Ứm…umm…” Đan Tiểu Nghiên kêu không thành tiếng, chỉ có thể cựa quậy tay chân đạp loạn xạ.

Bạch Phong Thần bị cô thành công khơi dậy, cơ thể hắn lúc này rất khó chịu khi thứ đàn ông bên dưới đang trỗi dậy.

Sau một lúc hôn nhau triền miên, Bạch Phong Thần mời buông môi Tiểu Nghiên ra mà chuyển đến vị trí chiếc cổ trắng nõn nà của cô.

“Á… Bạch Phong Thần đừng mà.” cô khó chịu cầu xin hắn.

Nhưng căn bản hắn không để ý mà vẫn chăm chú để lại trên cổ cô những dấu hôn đỏ thắm.

Tay hắn đã luồn vào được trong áo của cô xoá nắn đôi gò bông. Bạch Phong Thần đã phải nhịn suốt đêm hôm qua, khi lúc ngù không cẩn thận hắn sẽ lại vô tình chạm vào ngực cô mất. Đã thế khi ngủ Tiểu Nghiên lại không chút phòng bị, cô không bao giờ mặc áo lót khi đi ngủ, nên nằm cạch cô khiến hắn phải cố kìm nén con mãnh thú trong người hắn.

Nhào nặn chán chê, hắn bắt đầu có ý định rời xuống bên dưới. Khi tay hắn chạm vào chiếc quần ngủ của Tiểu Nghiên, cô uất ức đến khóc nắc lên. Bạch Phong Thần bỗng dừng động tác lại ngước lên nhìn cơ thể bé nhỏ đang nằm dưới thân hắn.

“Đừng khóc.” hắn vuốt nhẹ mái tóc cô và lau đi những giọt nước mắt trên khoé mắt cô.

Đan Tiểu Nghiên thấy hắn đã dừng mọi động tác lại nhưng vẫn khóc, cô đấm vào người hắn.

Bạch Phong Thần ôm lấy cơ thể cô ngồi dậy.

“Anh là đồ cầm thú, tôi ghét anh.” cô ngồi trong lòng hắn thút thít.

“Được, được. Tôi cầm thú, giờ thì đi thay đồ đi, tôi trở em đi học.” hắn ân cần nói sau đó thả cô ra, cho cô trở về phòng. Còn hắn vào nhà tắm giải quyết nốt thứ đang nhoi lên ở dưới.

Đan Tiểu Nghiên vội vã chạy về phòng, cô còn không quên ngó tới ngó lui sợ có người phát bắt gặp. Mở cửa phòng, cô mau chóng lao vào nhà tắm, mở vòi nước lên rồi ngồi ngâm trong đó.

Một lúc sau cô vực dậy tinh thần, rồi ra đánh răng rửa mặt, thay quần áo để lên trường. Vừa xuống dưới nhà cô đã gặp Bạch Phong Thần và mẹ cô ngồi ăn sáng.

“Tiểu Nghiên nhanh lại ăn sáng đi con.” mẹ cô nói.

Đan Tiểu Nghiên ngồi xuống giữ khoảng cách với Bạch Phong Thần.

“Phong Thần, hôm qua con ngủ có ngon không?” Hạ Phương sợ Bạch Phong Thần lạ nhà không ngủ được nên hôm nay bà dậy sớm hơn thường ngày để lamg bữa sáng.

“Cháu ngủ rất ngon ạ.” Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Tiểu Nghiên đang uống sữa. Nghe hắn nói vậy khiến cô suýt sặc, ho nhẹ vài tiếng.

Ăn uống xong xuôi, Tiểu Nghiên và Bạch Phong Thần chào Hạ Phương rồi đi đến trường. Lần này cô quyết định sẽ ngồi ghế sau nhưng không, người tính không bằng trời tính, đến lúc ra xe cô mới nhận ra là mình đã nhầm, xe của hắn chỉ có hai chỗ mà thôi.

Trên đường đi Đan Tiểu Nghiên vẫn cứ không thèm quan tâm hắn quay đầu ngắm cảnh, Bạch Phong Thần thấy vậy không vui liền lên tiếng.

“Em còn định giận dỗi đến bao giờ hả.”

Đan Tiểu Nghiên ngó lơ lời nói của hắn, mặt không biến sắc. Trong đầu cô đang nghĩ, rõ ràng hắn là người làm sai vậy mà bây giờ lại quay qua doạ nạt cô, xí Đan Tiểu Nghiên đây không sợ.

Thấy con nhím nhỏ kia vẫn không màng tới hắn, ‘được, Đan Tiểu Nghiên! em đợi đấy, xem tôi dạy dỗ em như thế nào.”