Thầy Giáo Đến Rồi!

Chương 23: Nhắc nhở






Ngày hôm qua, đám người Thiết Thủ đã hỏi rõ Mã Chí Phong về chủ nhiệm lớp của cậu ta.

Sáng nay, Thiết Thủ đã nói lại hết toàn bộ cho ông chủ béo của tiệm nét rồi.

Ông chủ béo kia vừa nghe nói Lí Khoái Lai chẳng qua chỉ là một tên lính mới từ nông thôn lên đây làm giáo viên, trong lòng cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Bời vì hôm qua Lí Khoái Lai khiến hắn tổn thất không ít, vậy nên hắn muốn dạy cho đối phương một bài học nhớ đời.

Ông chủ béo cho đám người Thiết Thủ ba trăm tệ, lệnh cho bọn họ tìm cơ hội dạy cho Lí Khoái Lai một bài học.

Ban ngày mà động thủ thì không hay lắm, cho nên Thiết Thủ vẫn đang tìm thời cơ thích hợp, đợi lúc Lí Khoái Lai từ trường học lên trấn lần nữa mới có thể từ từ dạy dỗ anh.

Nhưng không ngờ rằng Lí Khoái Lai đêm nay lại xuất hiện ở trấn, đây không phải là cơ hội tốt mà bọn chúng chờ đợi bấy lâu nay hay sao.

Thiết Thủ cười âm hiểm: "Được rồi, tụi bay lo ăn uống no nê đi, lát nữa phải đi kiếm sống rồi."

"Lão Đại, anh cứ yên tâm, tụi em chắc chắn sẽ lo mọi việc đâu ra đấy." Lão Thư không cho là vậy, gắp lên một miếng gà bỏ vào miệng nhai.

Lí Khoái Lai lúc này vẫn chưa biết bản thân đang bị đám người Thiết Thủ nhắm vào, mà vẫn ung dung đi đến trước tòa nhà văn phòng hành chính của trấn, cha của Vi Tú Cầm đã đứng đợi ở đó từ trước.

"Là thầy Lý phải không?" Vi Vĩ năm nay đã bốn mươi nhìn Lí Khoái Lai vẫn còn trẻ tuổi trước mặt, tuy là có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đưa tay về phía đối phương để bắt tay một cái.

Vừa nãy Lí Khoái Lai đã gọi điện trước cho ông, hỏi thử tối nay có rảnh không để ghé qua một lát.

Nếu chủ nhiệm lớp của con gái mình đã đến thăm nhà, ông dù thế nào cũng phải coi trọng mà đích thân xuống dưới lầu đón.

Từng nghe con gái mình nói qua Lí Khoái Lai này là giáo viên ngữ văn mới tới của trường, điều này vô cùng hợp với "khẩu vị" của ông.

Trung học và tiểu học không giống nhau, bình thường trường tiểu học chỉ để giáo viên bộ môn chính làm chủ nhiệm lớp, như vậy sẽ quản giáo học sinh tốt hơn, điều này vô cùng phù hợp và thỏa đáng.

Nhưng nếu lên sơ trung, đến cả giáo viên bộ môn phụ cũng được làm chủ nhiệm lớp, vậy thì sẽ không còn thỏa đáng nữa.

Giống như hồi học lớp 10, chủ nhiệm lớp là giáo viên mỹ thuật, một tuần chỉ có đúng một tiết học.

Tuy rằng là nói đôi khi giáo viên cũng sẽ đến lớp để quan sát, nhưng làm sao có thể so được với năm sáu tiết một tuần của giáo viên bộ môn chính được cơ chứ.

Cho nên học kỳ này có giáo viên ngữ văn làm chủ nhiệm lớp, Vi Vĩ hai tay đều tán thành.

Bằng không, ông ta thực sự sẽ tìm đến lãnh đạo nhà trường xin chuyển lớp cho con gái.

Vi Vĩ đưa Lí Khoái Lai xuống khu để xe dưới lầu để Lí Khoái Lai đỗ xe máy, sau đó mới dẫn anh lên lầu.

Vào trong nhà rồi, vợ của Vi Vĩ đã chuẩn bị sẵn một ấm trà và hoa quả để tiếp đón.

Vi Vĩ cầm một bao thuốc trên bàn đưa qua: "Thầy Lý, thầy cũng hút một điều đi."

"À, tôi không hút thuốc." Lí Khoái Lai xua tay nói.

"Giáo viên mà không hút thuốc lá là rất tốt đó." Vi Vĩ vui vẻ nói, "Mặc dù không có quy định giáo viên không được hút thuốc, nhưng trường học lại cấm học sinh không được hút thuốc, vậy mà giáo viên trong trường vẫn cứ hút thuốc, dù nói thế nào thì cũng sẽ có những ảnh hưởng không tốt."

"Được rồi, chỉ mỗi anh nhiều chuyện, việc của mấy thầy cô cần anh quản chắc." Bạch Lệ Dung trừng mắt với Vi Vĩ.

Vi Vĩ ngượng ngùng nói: "Anh cũng chỉ là tùy ý nói vài câu chuyện phiếm với thầy Lý thôi mà, cũng không tính là gì cả."

Lí Khoái Lai cười nói: "Kỳ thật mà nói Tú Cầm là một cô bé rất ngoan ngoãn và nghe lời, cũng thích học.."

Không đợi Lí Khoái Lai nói hết: "Thầy Lý, mấy môn văn hóa của Tú Cầm như thế nào rồi? Thầy thấy nó có năng khiếu không? Học kỳ này thầy nên để tâm đến Tú Cầm nhiều hơn một chút, làm sao để mà con bé được vào tốp ba của lớp ấy."

Thành tích của Vi Tú Cầm ở lớp luôn nằm trong tốp mười, cũng có thể coi là đã không tồi rồi.

Nhưng lớp 4 lại không phải là lớp chọn, cũng không bì lại được với lớp 1 kia.

"Anh Vi, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dồn hết tâm trí cho bọn trẻ." Lí Khoái Lai đổi chủ đề, "Nhưng mà em ấy thực sự hát rất hay, rất có thiên phú về mảng âm nhạc."

"Xí, học hát thì có tác dụng gì cơ chứ, vẫn là nên học giỏi toán lý hóa, như vậy thì cho dù đi đâu cũng không sợ." Bạch Lệ Dung lạnh nhạt giễu cợt.

Lí Khoái Lai lắc đầu nói: "Tôi không nghĩ vậy.

Bất kể là môn học nào, chỉ cần đám trẻ thích, đều nên để chúng học thử.

Đam mê, thích thú mới là người thầy tốt nhất, chúng ta nhất định không được lơ là điểm này."

"Thầy Lý, thành thật mà nói, chúng tôi không muốn Tú Cầm lãng phí thời gian dành cho âm nhạc.

Hồi năm nhất sơ trung, con bé đã nói qua với chúng tôi là muốn học ca hát, sau này sẽ thi vào một nhạc viện, nhưng bị chúng tôi quyết liệt từ chối mới không dám nhắc lại lần nào nữa."

Vi Vĩ trịnh trọng nói: "Tôi cũng hy vọng thầy sẽ giúp chúng tôi giám sát con bé, nếu phát hiện con bé có những dấu hiệu như vậy thì hãy thông báo ngay cho chúng tôi."

Lí Khoái Lai thấy Vi Vĩ vẫn kiên quyết như vậy, nên cũng không nói thêm về đề tài này nữa.

Bây giờ quan trọng nhất là vấn đề sức khỏe của Vi Tú Cầm, không nên để xảy ra việc bị ung thư dạ dày dẫn tới sự việc thương tâm như ở kiếp trước được.

"Đúng rồi, anh Vi, thỉnh thoảng tôi có thấy Tú Cầm ôm bụng, không biết có phải do dạ dày không khỏe không.

Tôi nghĩ là anh chị nên dành ra chút thời gian đưa cô bé đi bệnh viện kiểm tra thử xem." Lí Khoái Lai lo lắng nói.

"Cái gì? Dạ dày của con bé không khỏe?" Bạch Lệ Dung căng thẳng, "Con bé này, trước giờ chưa từng nói qua chuyện này với chúng tôi."

"Đợi tối nay nó đi học về tôi sẽ hỏi lại." Vi Vĩ nói.

Lí Khoái Lai nói chuyện với vợ chồng Vi Vĩ thêm một lúc lâu nữa mới đứng dậy cáo từ đi về.

Bạch Lệ Dung thấy Lí Khoái Lai ngồi nói chuyện như vậy với bọn họ, đến một ngụm trả cũng chưa kịp uống, cảm thấy có chút ái ngại, liền lấy một cái túi bỏ vào ít hoa quả.

"Thầy Lý, vừa nãy thầy gọi điện nói qua thăm nhà gấp quá nên chúng tôi cũng chưa kịp chuẩn bị gì cho thầy."

Lí Khoái Lai nhìn túi hoa quả, lắc đầu: "Tôi không nhận đâu, hai vị không cần phải khách khí như vậy."

Vi Vĩ muốn tiễn Lí Khoái Lai xuống lầu nhưng bị Bạch Lệ Dung kéo lại: "Anh mang túi trái cây này đưa cho thầy Lý đi."

"Vừa rồi không phải thầy đã nói là không nhận sao?" Vi Vĩ ngạc nhiên.

"Cái đầu này của anh thật là, ngoài mặt thầy nói không nhận thì có nghĩa là không nhận à?" Bạch Lệ Dung tức giận trừng mắt với Vi Vĩ.

Vi Vĩ chỉ đành cầm lấy túi hoa quả mà chạy xuống lầu, Lí Khoái Lai thấy Vi Vĩ tặng túi hoa quả, liền vội vàng từ chối.

Nhưng Vi Vĩ đã được vợ dặn dò nên nhất quyết phải treo túi hoa quả này lên xe của thầy.

Lí Khoái Lai thấy hai bên cứ đẩy tới đẩy lui cũng không hay cho lắm, dù sao cũng chỉ là trái cây thôi mà, chắc cũng không tính là biếu xén.

"Anh Vi, anh nhớ là thứ bảy này nhất định phải đưa Tú Cầm đi bệnh viện kiểm tra một lượt."

"Được, chúng tôi đây còn sốt ruột hơn cả thầy mà, dù sao cũng do kế hoạch hóa gia đình, chúng tôi chỉ có mỗi một đứa con gái duy nhất là Tú Cầm thôi." Vi Vĩ vẫy tay tạm biệt Lí Khoái Lai.

Cũng chính bởi vì bọn họ chỉ có đúng một cô con gái, mới muốn Vi Tú Cầm chuyên tâm học văn hóa, không cho cô học những ngành "bàng môn oai đạo" (đường ngách quanh co, hiểu ở đây là những con đường không thi đại học ra làm việc, ví dụ như ca nhạc hay diễn viên)

Bây giờ cũng đã hơn tám giờ tối rồi, đèn trên đường cũng sáng rồi, nên Lí Khoái Lai cũng nhanh chóng leo lên xe mà đi về.

Giờ này, chắc là có thể về đến trường trước khi đám học sinh tan học, anh cũng có thể ghé qua lớp quan sát chúng một chút.

Chủ nhiệm lớp bắt buộc phải đi tuần tra ba lần một ngày vào buổi sáng, buổi chiều và buổi tối.

Chỉ có giao lưu tiếp xúc nhiều hơn với học sinh mới nắm rõ được tình hình của từng em.

Nếu như có vấn đề gì thì cũng có thể kịp thời xử lý.

Những lời Vi Vĩ nói tối nay cũng có đạo lý, chủ nhiệm lớp nên để cho những giáo viên dạy bộ môn chính đảm nhiệm, thời gian tiếp xúc với học sinh sẽ nhiều hơn, như vậy sẽ hiểu rõ hơn về thiên hướng học tập của mỗi học sinh của mình.

Đi qua con đường trong thị trấn, Lí Khoái Lai đến trước cổng nhà máy đường.

Sau khi qua nhà máy đường sẽ có một đoạn đường nông thôn không có đèn đường, xung quanh lại rất tối tăm, qua đoạn đó là có thể về tới trường rồi.

Nhưng Lí Khoái Lai vốn cũng không hề sợ, bởi đèn xe máy này rất sáng, có thể chiếu sáng mà.