Thầy Giáo Đến Rồi!

Chương 35: Muốn cầm máy ghi âm






Tống Hiểu Phương kinh ngạc nhìn vào máy tính hỏi: "Lí Khoái Lai, cái này là anh làm à?"

Bản thân Tống Hiểu Phương cũng không biết làm, cô xưng hô đầy đủ tên của Lí Khoái Lai thay vì lịch sự gọi "Thầy Lý." như mọi khi.

"Đương nhiên là tôi làm rồi, mọi người không phải đều ở cạnh tôi nãy giờ sao?" Lí Khoái Lai cười nói, "Với lại, còn có ai hỗ trợ chúng ta chuẩn bị cho buổi tọa đàm ngày mai nữa không?"

Trước kia Lí Khoái Lai thường xuyên chuẩn bị cho các buổi tọa đàm của trường Lĩnh Thủy, ngựa đã quen đường, đương nhiên sẽ làm vô cùng tốt.

Tiếp đó Lí Khoái Lai nhẹ nhàng nhấp chuột, dòng chữ tọa đàm xuất hiện cùng với những bức hình, kèm theo đó là hiệu ứng và âm thanh lật vô cùng sinh động.

"Thật là đẹp quá." Diệp Minh Quân lúc đầu còn lo là slide sau sẽ không bằng slide trước nhưng không ngờ nó lại còn đẹp hơn.

Kỹ thuật này của Lí Khoái Lai xem ra còn tốt hơn nhiều so với ông chủ cửa hàng máy tính trong trấn.

Đặc biệt là cái nền phía sau được tạo ra vô cùng đẹp, cũng không biết là Lí Khoái Lai đã tìm được nó ở đâu nữa.

Tuy là nói trên mạng cái gì cũng có, nhưng không phải cứ muốn tìm thứ gì sẽ tìm ra được thứ đó, cũng cần phải có kinh nghiệm và năng lực nhất định.

Giống như mấy giáo viên tin học của bọn họ, yêu cầu bọn họ làm cho cái nền đẹp liền mò mẩm cả nửa cũng ngày không ra nổi một cái nên hồn.

Lí Khoái Lai tiếp tục nhấp, chỉ mới vài slide đã khiến cho Bàng Quang Huy và Diệp Minh Quân muốn quỳ gối bái sư luôn rồi.

Diệp Minh Quân nhìn nhìn chiếc điện thoại đang đổ chuông, hỏi Bàng Quang Huy: "Bây giờ chúng có lên thành phố nữa không?"

"Chẳng trách hiệu trưởng Bặc lại mắng ông, ông không thể dùng não một tí à? Chẳng lẽ ông cảm thấy mình sẽ tìm được một người làm khóa kiện tốt như Khoái Lai đang làm đây sao?" Bàng Quang Huy tức giận nói.

Bàng Quang Huy đối với Lí Khoái Lai xưng hô cũng khác đi, đã không còn khách sáo xưng "Thầy Lý", mà gọi hẳn là "Khoái Lai"

Diệp Minh Quân vội vàng gật đầu, bấm điện thoại nghe máy: "Ta đang bận, sao cậu cứ gọi điện qua miết thế?"

"Chủ nhiệm Diệp, không phải ngài nói là đang vội sao? Tôi thấy ngài không nghe điện thoại, cho nên mới tiếp tục gọi." Lái xe ở đầu dây bên kia trả lời.

Chiếc xe của anh thường được người của trường trung học Lĩnh Thủy thuê, cho nên không dám đắc tội làm mất lòng các vị lãnh đạo nhà trường.

"Tôi bây giờ hết vội rồi, không cần phải lên thành phố nữa, cậu quay về đi, lần sau chúng tôi sẽ thuê xe cậu tiếp." Diệp Minh Quân nói xong thì cúp luôn điện thoại.

Bàng Quang Huy hỏi Lí Khoái Lai: "Cậu cần bao nhiêu thời gian mới có thể làm xong đống khóa kiện này?"

Lí Khoái Lai định nói là một giờ, nhưng bây giờ trời cũng đã tối, bụng cậu cũng kêu ùng ục rồi, nên lại nói: "Trước chín giờ đêm nay chắc chắn xong."

Kỹ năng làm việc của người có kinh nghiệm trong nghề: Nếu như làm với tốc độ nhanh nhất cần một giờ mới xong thì nên nói là cần hai tiếng mới xong.

Dù sao cũng không ai biết được tương lai có chuyện gì xảy ra hay không, sau này nếu người ta có tới tìm thì cũng còn một tiếng để đề phòng bất trắc.

Lí Khoái Lai cũng biết trong trường chẳng có ai biết làm khóa kiện, sau này nếu có người lại tới tìm anh nhờ làm thì cũng có thể tăng thêm thời gian hoặc từ chối người ta dễ dàng hơn.

Chứ kẻo các giáo viên nói anh chỉ cần một tiếng đồng hồ là có thể làm xong rồi, giúp chúng tôi một chút thì có sao?

Nhưng bây giờ Lí Khoái Lai nói phải cần tới mấy tiếng đồng hồ như vậy thì lại khác.

"Thật tốt quá." Bàng Quang Huy cười nói, "Khoái Lai, chắc là cậu cũng đói rồi phải không? Cậu cứ tiếp tục làm khóa kiện đi, bây giờ chúng tôi sẽ đi ra quán cơm mua chút đồ ăn qua đây, đến lúc đó ăn xong cậu lại có thể tiếp tục làm khóa kiện rồi, chỉ cần đảm bảo hoàn thành trong đêm nay là được."

"Cái này sao mà được cơ chứ? Tôi vẫn là nên tự xuống trấn mua ít đồ về nấu." Lí Khoái Lai vội vàng nói.

Diệp Minh Quân nói: "Khoái Lai, cậu đã giúp chúng tôi một việc lớn.

Nếu không thì bây giờ chúng tôi sẽ phải lên thành phố, tiêu tốn ít nhất 100 tệ, còn phải đi tìm người làm khóa kiện, không khéo tối nay phải ngủ trên thành phố luôn rồi sáng mai lại phải bắt xe quay về sớm, chưa kể chi phí làm khóa kiện ít nhất là 200 tệ, cũng không biết sẽ phải chi thêm bao nhiêu tiền nữa mới đủ."

Nói đến đây, Diệp Minh Quân thầm thở dài.

Tất cả đều trách Bặc Vĩ Quang, nếu không trường học chỉ cần chi 200 tệ là xong cả rồi, hà tất gì phải lãng phí nhiều tiền đến mức đó cơ chứ?

"Tôi có thể mượn chiếc laptop này của cô Tống về phòng làm được không?" Lí Khoái Lai quay đầu nhìn Tống Hiểu Phương.

"Được chứ." Tống Hiểu Phương gật gật đầu.

Bàng Quang Huy lúc này mới sực nhớ ra lúc nãy nếu như Tống Hiểu Phương không nói cho bọn họ mượn máy tính thì có lẽ hai ông đã tiếp tục đứng đợi xe ở cổng trường rồi.

"Cô Tống, chúng tôi sẽ mua thêm đồ ăn, tối nay cô ăn cùng với chúng tôi luôn đi." Bàng Quang Huy thấy Tống Hiểu Phương có chiếc bàn tròn lớn có thể dùng để ăn tối với nhau được, đến lúc đó kêu Lí Khoái Lai mang ra thêm hai cái ghế qua nữa là ổn rồi.

"Cái này sao mà được chứ?" Tống Hiểu Phương xua tay.

"Cứ quyết định như vậy đi, chúng tôi xuống trấn mua đồ đây." Bàng Quang Huy để Diệp Minh Quân đi lấy xe máy chạy qua đây đón ông cùng đi mua.

Lúc Lí Khoái Lai đang định mang máy tính của Tống Hiểu Phương về ký túc xá của mình làm, thì Tống Hiểu Phương chợt hỏi: "Khóa kiện này là anh làm thật à?"

Phải hiểu rằng người tài giỏi giống như Lí Khoái Lai này, nếu có xuất hiện chắc chắn phải bị mấy trường ở huyện cướp về hết rồi mới phải, sao có thể để anh ta lưu lạc đến cái trường trung học nhỏ bé này cơ chứ.

"Cô Tống, mắt cô mọc ở đâu vậy?" Lí Khoái Lai khó chịu.

Tống Hiểu Phương có thể hoài nghi vẻ ngoài đẹp trai của anh, nhưng tuyệt đối không được nghi ngờ năng lực của anh.

Tống Hiểu Phương vừa nghe Lí Khoái Lai nói như vậy, sự kiêu ngạo của cô cũng nổi lên, hận không thể cầm cái máy ghi âm lên chọi thẳng vào đầu cái tên có gương mặt bảnh bao kia.

Ngay khi Lí Khoái Lai nâng máy tính lên thì bỗng nhớ ra, ký túc xá của anh làm gì có mạng cơ chứ.

Xem ra, không thể dùng cái cớ này để mà lười biếng rồi..

Lí Khoái Lai nói với Tống Hiểu Phương là muốn đi vệ sinh để quay về phòng mình tắm rửa rồi lên giường nghỉ ngơi một lát.

Khoảng bốn mươi phút sau, Lí Khoái Lai mới chậm rãi đi qua ký túc xá bên cạnh.

Tống Hiểu Phương tức giận đến mức hai má đỏ bừng, mắng: "Anh đi vệ sinh.."

Cô ấy không nói tiếp nữa, bởi nhìn thấy Lí Khoái Lai bây giờ đã thay một bộ quần áo khác, trên người còn thoang thoảng mùi sữa tắm, xem ra là đã đi tắm rồi.

Cô vốn dĩ cũng rất muốn đi tắm, nhưng cứ sợ Lí Khoái Lai đi vệ sinh xong muốn dùng máy tính, nên đã ở phòng đợi anh suốt từ nãy đến giờ.

Không ngờ được là phải ngồi đợi những bốn mươi phút, cô có thể không tức giận được sao?

"Cô Tống, cô cứ đi làm việc của cô đi, không cần lo cho tôi." Lí Khoái Lai nghĩ chắc Bàng Quang Huy cũng sắp quay lại rồi, liền ngồi xuống tiếp tục làm khóa kiện.

"Tôi.." Tống Hiểu Phương nói không nên lời.

Phòng tôi nhỏ như vậy, tôi kêu tôi đi, tôi đi đâu được cơ chứ?

Tôi muốn đi tắm nhưng anh cứ ngồi ở đó, tôi nào dám vào trong tắm hả?

Nếu như anh cố ý đi vào..

mặt Tống Hiểu Phương bỗng đỏ ửng lên, không dám nghĩ tiếp.

Không lâu sau, hai người Bàng Quang Huy cũng quay trở lại.

Diệp Minh Quân hai tay xách hai cái túi to, bên trong ngào ngạt mùi đồ ăn.

"Khoái Lai, cậu vất vả rồi." Bàng Quang Huy cảm kích nói.

"Vì trường học vất vả một chút cũng không sao, vừa nãy sau khi mọi người rời đi, tôi vẫn luôn làm khóa kiện, cũng làm được không ít rồi." mặt Lí Khoái Lai lộ ra vẻ thành khẩn khó nói.

Giả tạo, tất cả đều là giả tạo hết.

Rõ ràng lúc nãy anh đã..

Tống Hiểu Phương cảm thấy bản thân quá kích động lại muốn cầm cái máy ghi âm lên chọi thẳng mặt tên giả tạo kia.

Diệp Minh Quân hỏi: "Hay là chúng ta ăn cơm trước đi rồi lại làm tiếp?"

"Được thôi, tôi đói một chút cũng không sao, chỉ sợ là cô Tống không chịu nổi thôi.

Chiều nay, cô ấy đã phải là tập luyện vũ đạo cho tiết mục biểu diễn ngày mai mà, chắc là cũng đã đói rồi." Tống Hiểu Phương lúc nãy có báo cáo lại cho Bàng Quang Huy việc chuẩn bị các tiết mục cho ngày mai, nên Lí Khoái Lai mới biết được việc chiều nay cô tập nhảy.

"Tôi không đói." Tống Hiểu Phương tức giận dứt khoát gào lên.