Thầy Giáo Đến Rồi!

Chương 49: Chí đông mày đâu rồi






"Bí thư chi đoàn, tôi không thể đâu." Mã Chí Đông vẻ mặt đau khổ nói.

"Đàn ông không thể nói không thể." Mã Chí Phong nghĩ đến những lời trước kia Thiết Thủ nói với cậu.

Bị Mã Chí Phong nhìn chằm chằm bằng một cặp mắt hung dữ, Mã Chí Đông chỉ đành bất đắc dĩ đi tới.

Mã Chí Phong thấy vài nam sinh hi hi ha ha ở dưới, tức giận chạy đến đá vài phát, cả đội ngũ lập tức yên tĩnh trở lại.

"Từ giờ trở đi, Chí Đông chính là phó ủy viên thể dục của lớp chúng ta, ai dám không nghe lời cậu ta, tôi sẽ không tha cho người đó đâu." Mã Chí Phong kêu to.

Mã Chí Đông thấy có Mã Chí Phong làm chỗ dựa, lớn tiếng hô: "Nghiêm."

"Ủa? Chí Đông, không phải là nghỉ trước à?" Mã Chí Phong vừa nãy đã nghe theo lời Mã Chí Đông, đã ghim hết vào đầu rồi.

"Có thể hô hai lần, trước đây giáo viên thể dục cũng làm như vậy." Mã Chí Đông lại nói "Nghỉ." và "Nghiêm." rồi mới "Bước đi, bước."

Mã Chí Phong không về hàng đứng mà đi ở phía sau, trông hệt như giáo viên thể dục đi theo giám sát vậy.

Giáo viên thể dục Thái Lí Bình đã ở sân vận động đợi học sinh lớp 4, khi nhìn thấy Mã Chí Đông dẫn đầu hàng ngũ, không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Mã Chí Đông, bây giờ em là ủy viên thể dục à?"

Dễ gì mà tụi này chịu làm ủy viên thể dục, chẳng những phải chỉnh đốn hàng dẫn dắt lớp, còn phải đi lấy dụng cụ.

Lúc sắp hết tiết, phải đi thu lại dụng cụ và trả cho phòng thể dục.

Thành tích tốt mà thân thể yếu chắc chắn sẽ đảm nhận không nổi chức ủy viên thể dục.

Mà thân thể tốt lại thường là những nam sinh nghịch ngợm trong lớp, bọn chúng sao có thể chấp nhận loại phục tùng khổ sai này cơ chứ.

"Thầy Thái, là em mới phải, Chí Đông chỉ là phó ủy viên thôi." phía sau truyền đến tiếng cười của Chí Phong.

"Cái gì? Lớp các cậu có hai ủy viên thể dục?" Thái Lí Bình có chút mơ hồ, "Còn có thể chỉnh đốn hàng ngũ như vậy?"

"Lớp của tụi em đặc biệt mà, phải tăng cường mạnh việc quản lý kỷ luật." Mã Chí Phong cười nói.

Thái Lí Bình tưởng đây là ý của Lí Khoái Lai nên cũng không quan tâm quá nhiều, để Mã Chí Phong đi lấy dụng cụ.

Mã Chí Phong đương nhiên sẽ không đi, kêu Mã Chí Đông dẫn theo vài nam sinh nữa đi lấy.

Tiết thể dục của hương trấn căn bản chính là như vậy, giáo viên thể dục sau khi cho đám học sinh khởi động một chút, sẽ để cho học sinh tự do chơi bóng.

Mã Chí Phong phát hiện có thêm một tay phó, mọi chuyện dường như dễ hơn rất nhiều.

Cậu chỉ cần hô vài tiếng, không cần phải đích thân đi làm.

Xem ra vẫn có thể làm ủy viên thể dục thêm một thời gian rồi.

Mã Chí Phong cầm lấy một quả tạ ném qua, bay xa khoảng mười mấy mét.

Thái Lí Bình thấy vậy đi tới cười nói: "Chí Phong, sức của em cũng lớn thật, em có muốn gia nhập vào lớp điền kinh của trường không."

"Gia nhập vào đó thì có tác dụng gì?" Mã Chí Phong lạnh nhạt hỏi.

"Có tác dụng chứ, nếu như em muốn lên cao trung, mà điểm mấy môn văn hóa có thiếu một chút thì cũng có thể dùng danh nghĩa học sinh có năng khiếu đặc biệt về dục để được cộng thêm điểm." Thái Lí Bình khuyên nhủ, "Em có thể cân nhắc một chút."

Vào năm nhất sơ trung, khi dạy lớp này Thái Lí Bình đã phát hiện Mã Chí Phong chính là một hạt giống thể thao vô cùng tốt.

Lúc ấy Thái Lí Bình cũng khuyên Mã Chí Phong rồi, nhưng cậu ta nhất quyết không chịu.

Bây giờ nhìn thấy cú ném tạ vừa rồi của Mã Chí Phong chắc chắn có thể đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi tuyển sinh vào trường cao trung về thể chất.

Bài thi môn đẩy tạ vào cao trung đó, nam sinh chỉ cần ném được mười một mét đã đạt điểm tuyệt đối rồi.

Mã Chí Phong chỉ mới năm hai đã có thể ném xa tới mười ba mét, nếu như tiếp tục huấn luyện đến năm ba, khoảng cách ném ra sẽ vô cùng kinh ngạc.

"Em không muốn học cao trung." Mã Chí Phong lắc đầu.

"Haizz, vậy thì thật là tiếc cho tài năng này." Thái Lí Bình thở dài.

Năm ngoái Mã Chí Phong cũng nói với ông y hệt như vậy.

Lúc gần hết tiết, dưới mệnh lệnh của Mã Chí Phong, Mã Chí Đông đi thu lại dụng cụ thể dục.

Vi Tú Cầm nhìn không nổi cảnh này, đi qua giúp Mã Chí Đông gom dụng cụ.

Mã Chí Phong vốn đang ngồi dưới gốc cây hưởng thụ liền lập tức đứng dậy chạy đến chỗ Mã Chí Đông.

"Chí Đông, cậu vất vả rồi, bây giờ để tôi làm cho." mặt Mã Chí Phong nở một nụ cười tươi rói khó tả.

"Phong ca, khi nãy không phải anh kêu em đi thu lại dụng cụ thể dục à?" Mã Chí Đông ngẩng đầu ngạc nhiên hỏi.

"Sao có thể chứ?" Mã Chí Phong lén lút liếc nhìn qua Vi Tú Cầm, nghiêm nghị nói, "Tôi nói thì cậu cứ về đi.

Dù sao khi nãy cậu dũng đã dẫn dắt đội hình rồi, bây giờ cứ để tôi thu dọn cho."

Mã Chí Đông gật gật đầu, Phong ca muốn thu thì cứ để anh thu, dù sao nhiều người cùng làm cũng sẽ nhanh hơn.

Mã Chí Phong thấy Mã Chí Đông vẫn chưa đi, vẫn ở bên cạnh thu gom dụng cụ, không khỏi tức giận: "Thật là, tao kêu mày đi nghỉ đi mày có nghe không vậy hả?"

"Phong ca, em không mệt đâu, để em làm cùng với mọi người." Mã Chí Đông cảm kích lại quay qua chỗ Vi Tú Cầm nói, "Bí thư đoàn là người tốt, còn giúp chúng ta nữa kìa."

Mã Chí Phong thật muốn đấm chết tên Chí Đông này, lại còn không ngừng nháy mắt với cậu, chẳng lẽ cậu ta không biết là chuyện gì sao?

Hiếm khi có được cơ hội làm việc chung với Vi Tú Cầm, tên này ở bên cạnh nói lung tung cái gì vậy chứ?

"Không phải khi nãy mày nói muốn đi vệ sinh à? Mày nhanh đi đi." Mã Chí Phong trợn to mắt.

"Em không mắc lắm." Mã Chí Đông ngạc nhiên.

"Mày đi đi." Mã Chí Phong thể hiện vẻ muốn đánh người, Mã Chí Đông thấy vậy mới chịu rời đi.

Vi Tú Cầm cau mày nói: "Mã Chí Phong, cậu đừng có bắt nạt Mã Chí Đông miết như thế."

"Tôi không có, tất cả đều là huynh đệ tốt, tôi sao có thể bắt nạt cậu ta chứ? Cậu lo cho cậu ta, sợ cậu ta mệt à?" Mã Chí Phong cười nói, "Bí thư đoàn, cảm ơn cậu đã giúp tôi một tay."

"Không có gì." Vi Tú Cầm lắc đầu.

"Vậy sau khi tan học, tôi mời cậu đi ăn kem nhé?" mặt Mã Chí Phong lộ vẻ tràn đầy hy vọng.

Vi Tú Cầm nói: "Không cần đâu, cậu nhanh chóng thu dọn dụng cụ đi." Vi Tú Cầm thấy Mã Chí Phong nói nhiều như vậy, không muốn ở lại thêm nữa nên đã bỏ đi luôn.

"Tôi.." Mã Chí Phong thấy chỉ còn mình mình đứng ở đây liền tức giận kêu to, "Chí Đông, mày đâu rồi?"

"Phong ca, Chí Đông đi vệ sinh rồi." có một nam sinh chạy tới.

"..."

-

Buổi sáng, sau khi Lí Khoái Lai dạy xong, liền lên phòng hiệu phó Bàng Quang Huy.

Phòng hiệu phó không được to như phòng hiệu trưởng, hơn nữa lại có ba hiệu phó cùng làm ở trong.

Bàng Quang Huy đang xem một tập văn kiện, thấy Lí Khoái Lai đến, liền hỏi: "Khoái Lai, cậu chuẩn bị tiết dạy công khai như nào rồi?"

"Xong rồi ạ, có thể bắt đầu lúc nào cũng được." Lí Khoái Lai cười nói.

"Vậy thì tốt, tôi đang chuẩn bị mở một tiết công khai vào tuần sau để các thầy cô khác có thể đến tham dự và xem trình độ lên lớp của cậu." Bàng Quang Huy cười nói.

Lí Khoái Lai vẻ mặt đau khổ nói: "Ngài đừng nâng tôi lên cao thế, nếu không ngã xuống sẽ đau lắm."

Bàng Quang Huy nhỏ giọng nói: "Chủ nhiệm Tằng đã âm thầm nói với tôi rồi, với trình độ hiện tại của cậu, lấy được giải thưởng ở huyện không thành vấn đề, chỉ cần cậu cứ phát huy như bình thường là được."

"Tôi sẽ cố gắng." Lí Khoái Lai gật gật đầu.

"Mà cậu tìm tôi có việc gì à?" Bàng Quang Huy hỏi.

"Đúng vậy, hiệu phó Bàng, gia cảnh Trần Tuyết Linh của lớp chúng tôi không được tốt.." Lí Khoái Lai đem hết chuyện của Trần Tuyết Linh nói rõ ràng ra, "Ngài xem có thể nói với hiệu trưởng Bặc nói một tiếng, châm trước cho con bé một chút?"

Lí Khoái Lai nghĩ đến ánh mắt tràn đầy khát vọng được đi học kia của Trần Tuyết Linh không khỏi đau lòng khôn nguôi.