Thầy Giáo Đến Rồi!

Chương 5: Trứng của tôi đâu rồi






Chu Thành Thắng ở ngoài lo lắng đi tới đi lui, thấy mấy người Mã Chí Phong bước ra, mừng rỡ nói: "Các cậu mau cùng tôi đến nhà kho lấy sách mới đi, thầy Lý và các bạn vẫn còn đợi tụi mình trong lớp đó."

"Vậy thì đành chịu thôi, hôm nay Chí Đông bị đau bụng, bây giờ vẫn còn đang ngồi trong WC.

Chúng ta đã cùng nhau đi ra, dù sao cũng nên đợi cậu ấy về cùng chứ." Chu Thành Liệt đứng cạnh nói.

Cậu ta là người cùng thôn với Chu Thành Thắng, cũng là tay sai của Mã Chí Phong.

Cứ như vậy mà đợi một lúc lâu sau, Mã Chí Phong mới gọi Mã Chí Đông đang ở trong đi ra.

"Đi, chúng ta mang sách lên lớp thôi." Mã Chí Phong vung tay lên, mấy tên kia cũng hùng hùng hổ hổ hướng về phía nhà kho đi theo.

Mã Chí Phong đã tính toán sơ qua thời gian, chậm trễ ở chỗ này khoảng 10 phút, lát nữa qua bên kho lấy sách lại câu giờ thêm 10 phút nữa, vậy là 20 phút.

Diệp Minh Quân thấy đám Chu Thành Thắng đến nhà kho thì sượng sùng nói: "Chu Thành Thắng, nhà sách Tân Hoa ở huyện đưa qua thiếu 50 cuốn cho bậc sơ trung, thầy đã báo lại với quản lý bên đó rồi, có lẽ là trước giờ tan học trưa nay sẽ chuyển qua, lớp các em chịu khó nhận sách sau vậy."

"Thế cơ ạ?" Chu Thành Thắng do dự một lát, nói: "Thế thì để em lên lớp nói lại với thầy Lý."

Chu Thành Thắng bước nhanh ra ngoài, chạy về lớp.

Mà đám Mã Chí Phong sau khi đi ra khỏi nhà kho, cũng không về lại lớp, mà ngồi ở bậc cầu thang gần đó.

"Chúng ta hôm nay nhất định phải mang sách lên lớp, ngồi đợi ở đây đi."

Chu Thành Liệt và những người khác mắt sáng lên, đây quả là chuyện tốt.

Ngoài mặt thì nói ở chỗ này đợi sách được mang về, nhưng thật ra chính là né tránh không tham gia dọn vệ sinh.

Lúc này, Ngô Đại Bàng cầm một cái túi màu đỏ đi vào trong kho: "Chủ nhiệm Diệp, thầy vội vàng tìm tôi có chuyện gì à?"

"Sách của lớp thầy vẫn chưa bị lấy, mau kêu học sinh xuống chuyển đi đi, nếu không thầy chủ nhiệm của lớp 4 mà qua đây muốn mang đi thì tôi cũng không làm được gì đâu." Diệp Minh Quân thấy chủ nhiệm lớp 1 Ngô Đại Bàng tới, thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Nhà sách Tân Hoa nói là trước trưa nay sẽ mang sách qua, nhưng ai mà biết có thể mang qua đúng giờ hay không? Cho dù có mang qua đúng giữa trưa, thì cũng đã tan học rồi, làm sao mà giao sách tận tay cho học sinh được?

Buổi chiều đã là học chính thức rồi, lớp 1 ưu tú như vậy, nếu như không lấy được sách sẽ ảnh hưởng đến việc học.

Vì điều này, Diệp Minh Quân cũng không dám nói với Lí Khoái Lai.

Lúc gọi điện cho Ngô Đại Bàng, bởi vì có học sinh của lớp khác đang ở đây, ông cũng không tiện nói rõ ràng, chỉ bảo Ngô Đại Bàng qua đây một chuyến.

Ngô Đại Bàng nghe Diệp Minh Quân nói xong nguyên nhân, cười lạnh: "Loại rác rưởi như cái lớp 4 đó, dựa vào đâu mà đòi tranh giành với lớp tôi? Dù sao bọn chúng cũng không muốn đọc sách, có hay không cũng chẳng sao cả."

Nói xong, Ngô Đại Bàng mở cái túi nhỏ, lấy ra quả trứng luộc nước trà cho bữa sáng của mình mà ngồi đó bóc vỏ.

"Thầy Ngô, thầy còn không mau về lớp kêu học sinh qua mang sách về đi." Diệp Minh Quân giậm chân tức giận.

"Vội cái gì chứ, tôi còn chưa ăn sáng nữa đây này.

Cho dù cái tên Lí Khoái Lai kia mang học sinh đến, tôi cũng sẽ khiến bọn họ phải quay về.

Học kỳ trước chúng nó thi được bao nhiêu điểm đâu cơ chứ.." Ngô Đại Bàng vẫn muốn tiếp tục nói nữa, nhưng Diệp Minh Quân cứ hối thúc hắn kêu học sinh qua lấy sách, hắn chỉ đành bỏ quả trứng luộc trên bàn rồi quay người bước ra ngoài.

Dù sao anh kêu học sinh xuống lấy sách rồi sau đó tiếp tục ăn món trứng luộc lá trà kia của mình sau cũng được.

Mã Chí Phong ở bên ngoài nghe thấy giọng của Ngô Đại Bàng, liền đi đến bên cạnh cửa sổ nhà kho nghe thử, những lời vừa rồi truyền đến tai Mã Chí Phong khiến cậu vô cùng tức giận.

Lúc Ngô Đại Bàng đi ra, thấy bọn Mã Chí Phong ở đó, liền chế nhạo: "Sách của lớp 4 các ngươi còn chưa về, đợi đến chiều hẵng quay lại lấy, dù sao các người có sách hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng gì."

"Phong ca, thầy Ngô này cũng quá coi thường lớp chúng ta rồi." Chu Thành Liệt nhìn thấy bóng Ngô Đại Bàng rời đi, tức đến vỗ đùi nói.

"Đúng vậy, sao ổng dám nói chúng ta là rác rưởi chứ?" Một người rất ít khi nói xấu thầy cô như Mã Chí Phong cũng có chút tức giận nói.

"Tụi mày còn đứng đó lảm nhảm gì nữa vậy, đi, chúng ta mang sách lên lớp thôi." Mã Chí Phong vỗ tay dẫn cả đám vào nhà kho.

Diệp Minh Quân nhìn thấy đám Mã Chí Phong đi vào, kinh ngạc nói: "Các em sao lại đến nữa rồi, có chuyện gì không?"

"Chủ nhiệm Diệp, thầy Lý bảo chúng em đến mang sách lên lớp." Mã Chí Phong không nói hai lời, trực tiếp xông tới chỗ để sách giáo khoa của sơ trung, "Vừa đủ 52 bộ, tụi bay nhanh qua đây mang sách lên lớp đi."

Sĩ số của sơ trung được chia đều ở mỗi lớp, lớp 1 cũng có 52 người như lớp 4.

"Các cậu không cần vội.." Diệp Minh Quân định nói bọn chúng quay lại sau, nhưng Mã Chí Phong đã cắt ngang lời ông, cười lạnh nói: "Chủ nhiệm Diệp, tụi em cũng đã đóng học phí đầy đủ rồi, tại sao lại không chia sách cho lớp em chứ? Hay là thầy muốn tụi em về nói lại với các bậc phụ huynh ở nhà ạ?"

Diệp Minh Quân vẫn muốn tiếp tục thuyết phục Mã Chí Phong bỏ sách xuống, để ông nói chuyện lại với Lí Khoái Lai.

Nhưng khả năng chỉ huy của Mã Chí Phong cũng quá nhanh lẹ đi, đám Chu Thành Liệt kia mới đó đã bê mấy chồng sách chạy ra ngoài luôn rồi.

Nhìn thấy đống sách đã bị mang đi hơn phân nửa, Diệp Minh Quân cũng không còn nói thêm gì được nữa.

Mã Chí Phong biết rằng một lần không thể mang hết sách đi nên đã nhanh trí đem toàn bộ sách trong kho mang ra bên ngoài nhằm khẳng định những quyển sách đó đã thuộc về lớp 4.

Mã Chí Phong cũng tiện tay lấy cái túi nhỏ màu đỏ trên bàn kia, sau khi ra ngoài, cậu đưa cái túi đó cho Mã Chí Đông: "Hình như thầy Lý vẫn chưa ăn sáng, mày mang qua cho thầy đi."

"Cái này.." Mã Chí Đông ngẩn người, cái này hình như là quả trứng luộc nước trà của thầy Ngô Đại Bàng mà.

"Mày hoảng cái gì chứ, cứ theo lời tao nói mà làm." Mã Chí Phong trừng mắt với Mã Chí Đông.

Mã Chí Đông thấy Mã Chí Phong tức giận, không dám nhiều lời, liền cầm lấy cái túi và bê hai bộ sách mà cố sức chạy lên lầu.

Mã Chí Phong mang một lúc ba bộ, dưới ánh mắt kinh hãi của Mã Chí Đông, nhanh chân vượt qua cậu chạy về lớp 4.

Chu Thành Thắng sau khi báo lại với Lí Khoái Lai rằng sách giáo khoa vẫn chưa tới, liền về lại chỗ ngồi, còn chưa kịp đặt mông xuống ghế thì đã nhìn thấy đám Chu Thành Liệt lần lượt bê sách từ ngoài vào, không khỏi kinh ngạc: "Không phải thầy ấy nói là chưa có sách à?"

"Phong ca nói..

à không, bây giờ có sách rồi." Chu Thành Liệt ấp úng.

Lí Khoái Lai không rõ bên trong có nội tình gì, thấy có sách mới liền kêu tổ trưởng đem sách phát cho các bạn.

Không lâu sau, Mã Chí Phong cũng mang sách trở về, đám Chu Thành Liệt lại tiếp tục quay xuống mang đống sách còn lại lên.

Mã Chí Đông rụt rè đem cái túi màu đỏ kia đặt trên bục giảng: "Thầy Lý, thầy ăn sáng chưa? Cái này là tặng cho thầy đó ạ."

Mã Chí Đông cũng không quan tâm Lí Khoái Lai có nhận hay không, chỉ vội vàng quay về chỗ ngồi của mình.

Tuy rằng lời Ngô Đại Bàng nói rất dễ khiến người khác tức giận, nhưng Mã Chí Phong lấy luôn cả bữa sáng của người ta thì cũng có hơi quá đáng.

Ngô Đại Bàng lúc này mới dẫn các nam sinh lớp 1 xuống nhà kho, phát hiện đống sách giáo khoa sơ trung không thấy đâu nữa, liền quay sang hỏi: "Chủ nhiệm Diệp, sách của lớp chúng tôi đâu?"

"Bị đám học sinh lớp 4 mang đi hết rồi." Diệp Minh Quân ngại ngùng nói.

Anh ta còn tưởng rằng Lí Khoái Lai kêu học sinh qua mang đi, cũng không dám nói gì.

"Cái gì? Đó là sách của lớp chúng tôi mà, cái lớp rác rưởi kia dựa vào đâu mà mang hết sách của lớp tôi đi cơ chứ?" Ngô Đại Bàng tức đến nhảy dựng lên.

"Haizzz, vừa rồi Mã Chí Phong có nói là Lí Khoái Lai kêu bọn chúng qua đây chuyển sách đi." Diệp Minh Quân thở dài.

Ngô Đại Bàng nghe xong lại càng tức hơn: "Lí Khoái Lai chẳng qua cũng chỉ là một tên giáo viên mới tới, kiêu ngạo cái gì chứ?"

Đột nhiên, Ngô Đại Bàng lại nhìn trên mặt bàn thấy trống không, không khỏi kinh ngạc lại hét lên: "Chủ nhiệm Diệp, trứng của tôi đâu rồi? Sao tự nhiên lại không thấy nữa?".