Thấy Sắc Nổi Lòng Tham

Chương 9



Edit: Na

27.

Từ sau đêm đó An Điềm đã mở lòng mình hơn, cả người tràn trề tinh thần, giống như đoá hoa đã được tưới nước.

Với sự giúp đỡ của Dịch Diễn cô đã bắt đầu dần dần biết cách từ chối, hơn nữa cô cũng học được cách đặt ra  điểm mấu chốt. Mới đầu, công ty cố ý cử HR* ra nói chuyện và muốn tạo áp lực cho cô, nhưng Dịch Diễn đã trực tiếp chỉ ra lỗ hổng trong hợp đồng và cả lời “cảnh cáo” đến từ luật sư chuyên nghiệp, cuối cùng cô không còn bị họ ức hiếp nữa.

* HR (Human Resources) là ngành quản trị nhân sự. 

Hiện tại cô có thể ở nhà xử lý công việc của bản thân, thời gian còn lại cô sẽ sắp xếp cho tình yêu nghệ thuật của mình và cả việc dành tình yêu cho Dịch Diễn.

Cuộc sống cô đang dần trở lại quỹ đạo thì đột nhiên nghe tin Dịch Diễn phải đi công tác gần hai tháng.

Giải đấu lớn ở Đông Nam Á sắp bắt đầu, đội hình chủ lực đều ở trường võ thuật nước M, đội ngũ trong nước này chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của Dịch Diễn. Vì để cho đội ngũ đạt được trạng thái tốt nhất, Dịch Diễn sắp xếp đến Đông Nam Á huấn luyện trước một tháng để thích nghi với khí hậu, đồ ăn,… ở đó.

An Điềm nghe xong thì thấy mất mát suốt một tuần, Dịch Diễn dỗ cô thật lâu cô mới tốt lên được.

Kết quả là sáng sớm tỉnh dậy cô thấy người đàn ông đang bắt đầu thu dọn hành lý, An Điềm dẫm lên dép thỏ chạy tới ôm lấy anh, cô giống như con gấu Koala đu ở trên người anh.

“Em không muốn anh đi đâu.” Ngữ khí mềm mại kéo dài giống như mật ngọt.

Dịch Diễn buông đồ trong tay ra ôm eo cô và thấy vành mắt An Điềm đã đỏ. Anh thở dài, anh cũng bất lực nên chỉ có thể hôn cô để an ủi.

Hai người dính nhau cho đến lúc tài xế của Dịch Diễn đã đứng dưới lầu, khi trường võ thuật đó nơm nớp lo sợ điện thoại tới thúc giục thì Dịch Diễn mới kéo hành lý rời đi.

An Điềm làm việc ở nhà một mình, đây là lần đầu tiên cô có suy nghĩ muốn từ chức.

Vốn đi cô có thể đem máy tính và một ít dụng cụ đi theo Dịch Diễn, nhưng biên tập bên kia cứ luôn kéo dài thời gian nói lo lắng sẽ xảy ra tình huống gì đó, rồi nói gần đây công ty muốn tổ chức một buổi lễ để tuyên dương nhân viên nên tất cả các tác giả truyện tranh đều phải tham dự.

Cô đi đến trên sô pha nằm xuống, đắp lên người cái khăn lông nhỏ mà Dịch Diễn đã chuẩn bị cho mình rồi thở dài xem TV.

Ngày mai cô phải đến công ty một chuyến.

28.

Công ty truyện tranh của An Điềm là công ty tốt đứng thứ 1 thứ 2 trong ngành, trong tay họ có vài tác giả có tác phẩm bán chạy. Lý do hôm nay đến công ty là để cho bọn họ chụp ảnh, sau đó sẽ tổ chức hoạt động theo tình hình lúc ấy.

Biên tập còn đặc biệt nhấn mạnh nói kh đến công ty phải mặc trang phục thống nhất phù hợp với bối cảnh để chụp hình, lúc ấy An Điềm cũng không thể từ chối được.

An Điềm ngồi ở văn phòng làm việc đợi một hồi lâu biên tập mới vội vàng xuống lầu đón cô, vừa thở dốc vừa giải thích: “Xin lỗi cô An, tôi phải đưa một số người tới đó nên tôi mới đón cô muộn như thế.”

“Không sao.” An Điềm cười cười, cô cũng không để ý đến nó.

Lúc trước cô còn đi ăn cơm vơi biên tập và cùng tăng ca với đồng nghiệp, nhưng sau khi An Điềm nói chuyện rõ ràng xong thì biên tập này không còn chủ động liên lạc với cô nữa, ngoại trừ nói về việc chỉnh sửa bản thảo.

Trong thang máy yên tĩnh, không ai nói ai câu nào.

Khi cửa thang máy sắp mở ra, biên tập nhỏ giọng nhắc nhở: “Cô An, có vài tác giả truyện tranh có tư bản chống lưng ở phía sau, cô…… cẩn thận một chút.”

An Điềm mín môi, cảm kích nhìn cô ấy: “Cảm ơn.”

Công ty truyện tranh chiếm giữ tầng 15 và tầng 16 trong toà nhà ở thành phố B.

An Điềm chỉ làm việc ở tầng 16 nên đây là lần đầu tiên cô đi đến tầng 15. Đi ra khỏi thang máy, người ở quầy lễ tân chậm rãi đứng lên để xác nhận tên với biên tập, ánh mắt thì thỉnh thoảng lại liếc về phía An Điềm.

Xử lý những vấn đề này xong,  biên tập đưa cô đến phòng trang điểm sau đó nhận được cuộc gọi và nhanh chóng rời đi.

Cô ngồi và trước bàn trang điểm, chuyên viên trang điểm và nhà tạo mẫu cũng đã tới.

“Trời ơi, cô xinh thế.” Chuyên viên trang điểm đang giúp cô đánh phấn nền, nhịn không được mà cảm thán: “Cô dưỡng da như thế nào vậy? Làm thế nào mà lán mịn quá vậy?”

“Tóc cũng rất khoẻ, thật là hâm mộ muốn chết mà.” Nhà tạo mẫu cũng nói  một câu, nhớ đến những tác giả truyện tranh mà mình đã tạo hình, hỏi: “Cô xinh đẹp như vậy, làm tác giả truyện tranh thật là tiếc đó.”

Chuyên viên trang điểm và nhà tạo mẫu liếc nhìn nhau như đang có cùng một suy nghĩ, chuyên viên trang điểm cũng than thở một câu: “Đúng vậy.”

Hai cô ấy đã làm việc ở trong ngành này nhiều năm, từ trước đến nay khách hàng luôn tin tưởng ánh mắt của họ. Ai ngờ vừa rồi có một tác giả truyện tranh không hài lòng với tạo hình của mình và muốn bọn họ làm lại lần nữa, thậm chí còn ồn ào nói các cô ấy không có đủ năng lực.

Kết quả sau khi thay đổi tạo hình theo theo ý của tác giả truyện tranh kia xong, người tinh mắt đều nhìn ra được lớp trang điểm lúc nãy còn hợp với cô ta hơn.

Nghĩ đến là nóng người rồi.

An Điềm trang điểm xong, vừa mở mắt nhìn vào trong gương thì cô liền kinh ngạc, gương mặt to bằng bàn tay đã được phủ chút phấn, đôi mắt hoa anh đào và hàng mi đường lưỡi liềm có một lớp phấn mắt nhìn rất tinh xảo, đôi mắt long lanh quyến rũ lòng người. Vì chụp ảnh nên chuyên viên trang điểm tô son cho cô, sự quyến rũ và kiêu sa của cô lập tức được hiện ra.

“Cô thật sự rất xinh đẹp đó.” Một số chuyên viên trang điểm bên cạnh cảm thán, nhóm tác giả truyện tranh cô không quen biết cũng nhìn chằm cô đến phát ngốc.

An Điềm xấu hổ nở nụ cười, cô lấy điện thoại chụp một bức ảnh tự tướng gửi cho Dịch Diễn.

Nhà tạo mẫu thấy vậy trêu chọc cô: “Gửi cho bạn trai à?”

“Ừm.” An Điềm gật đầu, nghĩ đến Dịch Diễn cô không kìm được nở nụ cười thật ngọt ngào, mỹ nhân chim sa cá lặn này thoáng chốc đã làm cho người ta phải nhớ đến một điển tích nổi tiếng —— Phóng hỏa hí chư hầu, chỉ vì nụ cười của Bao Tự*.

* Để thấy nụ cười của Bao Tự, Chu U vương nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa triệu chư hầu chạy đến. 

“Vậy bạn trai cô thật là……” Chuyên viên trang điểm chưa nói xong thì bên ngoài có một giọng nữ đang tức giận đùng đùng hét lên: “Mấy người chụp ảnh gì cho tôi vậy! Chụp gì mà xấu quá đi!”

Một lát sau vang lên tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất, người đó dùng sức bước nhanh đi thẳng đến phòng hóa trang. An Điềm quay đầu lại nhìn, ngay cửa xuất hiện một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng, tạo hình mái tóc xoăn phong cách Retro* tôn lên gương mặt dài và ngũ quan không tinh xảo khiến cho mọi thứ đều xấu đi, lớp trang điểm tinh xảo nhưng nó không phù hợp với khí chất của người phụ nữ này, tất cả những thứ này đều không thể không nhắc tới chuyên viên trang điểm.

* Retro là thuật ngữ được sử dụng từ những năm 1960 của thế kỉ 20. Đây là từ rút gọn của “retrospective” (hồi tưởng quá khứ).

Chẳng qua chỉ cần tùy ý nhìn qua một cái là có thể phát hiện ra vấn đề ngay, chứ đừng nói chi dưới ống kính camera.

“Mấy người trang điểm lại cho tôi đi!” Người phụ nữ nổi giận mắng người, dáng vẻ không coi ai ra gì này khiến cho mọi người đều bất mãn.

An Điềm nhíu mày hơi lo lắng nhìn về phía chuyên viên trang điểm, nhưng ngay sau đó người phụ nữ kia chỉa về hướng cô. Cô nghe thấy giọng người phụ nữ vui sướng cười trên nổi đau của người khác: “Ối, đây không phải là hoa khôi của Học viện mỹ thuật Q sao? Hơn nữa cũng là thiên tài nghệ thuật mà nhỉ? Sao vậy? Cô không bán tranh được nên giờ phải làm một tác giả truyện tranh cỏn con rồi à?”

Người phụ nữ tiến lại vài bước, đôi mắt ẩn chứa sự ghen ghét và khiêu khích, lời nói thì rất khó nghe: “Nghe nói giờ cô không còn vẽ nữa hoá ra là cô đã bị ngã xuống rồi, giờ đây cũng chỉ có thể làm một người bình thường mà thôi. Lúc trước người ta luôn tâng bốc cô rất cao, nhưng giờ thì tốt rồi, cô còn tội nghiệp hơn tôi.”

An Điềm không nhớ ra được người trước mặt này đến tột cùng là ai, cô cũng không muôn gây chuyện nên cầm túi xách lên chuẩn bị đi chụp ảnh trước.

“Cô coi tôi là không khí hả?” Người phụ nữ lại hét một câu, nắm cánh tay An Điềm không buông ra, móng tay dài nhọn đâm vào da cô.

An Điềm hất tay cô ta ra, điềm đạm và nghiêm túc nói: “Xin cô hãy tôn trọng những giáo viên ở đây, cô nên có thái độ làm việc chuyên nghiệp với tất mọi người đi, cảm ơn.”

“Cô!” Người phụ nữ nổi cơn giận dữ thì bị biên tập của cô ta ngăn lại.

Biên tập không biết nói gì vào tai cô ta mà người phụ nữ đó đã khống chế cảm xúc mình lại, khinh miệt nhìn An Điềm rồi xoay eo đi đến trước mặt chuyên viên trang điểm.

An Điềm nhẹ nhàng thở ra, cô nhanh chóng đi chụp ảnh cho xong để mà về nhà.

Buổi tối Dịch Diễn gọi video đến, vừa thấy dáng vẻ bình tĩnh của người đàn ông này, An Điềm không khỏi thấy tủi thân, cô vừa khóc vừa nói khiến cho Dịch Diễn ở bên kia điện thoại đau lòng muốn chết.

“Ngoan, ông xã sẽ giải quyết cho em.” Dịch Diễn nhìn cô gái khóc như con mèo trên màn hình điện thoại, anh đưa ngón xoa gương mặt trên màn hình, anh nhẹ nhàng nói với cô: “Đừng khóc nữa, nhé?”

An Điềm hít mũi, ôm chặt con gấu nhỏ trong lòng, ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”

“Vậy để anh hôn bé cưng một cái.” Dịch Diễn nói xong thì đưa gương mặt tuấn tú lại sát màn hình điện thoại, chỉ có thể thấy được bờ môi mỏng của anh và một chút râu trên cằm.

An Điềm cũng ghé sát người vào, hai người hôn như thế giống như là một cặp đôi đang yêu xa.

Dịch Diễn dời đi trước và nhìn đôi môi hồng hồng của cô gái nhỏ, từ góc độ này nó lộ ra chiếc cổ thiên nga trắng trẻo, anh không khỏi cảm thấy tâm viên ý mã*.

* nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát, đứng núi này trông núi nọ,sớm nắng chiều mưa, thất thường

Vẫn còn một tháng nữa.

Bây giờ, anh phải giúp cô gái nhỏ thu dọn chuyện phiền phức kia đã.

Anh gọi điện cho Dịch Trì nói chuyện này cho Dịch Trì biết, sau đó anh mới biết được thì ra Dịch Trì luôn đầu tư vào công ty truyện tranh đó, hơn nữa còn là một trong những nhà đầu tư lớn.

Chuyện này thì dễ giải quyết rồi.

29.

Lần đáng giá thành tích của quý một không nằm ngoài dự đoán, An Điềm là người có thành tích rất thấp, đến tiền thưởng cũng bị cắt.

Cô có gọi điện cho biên tập, nghe thái độ ấp úng của đối phương cô liền biết không phải tác phẩm có vấn đề mà vấn đề nằm ở chỗ nhân sự.

Cô không biết phải làm gì với chuyện này.

Hơn nữa gần đây ở Đông Nam Á đã bắt đầu thi đấu rồi, mỗi đêm cô chỉ trò chuyện được với Dịch Diễn có mười phút ngắn ngủn, An Điềm không muốn chuyện riêng của mình làm ảnh hưởng đến Dịch Diễn cho nên cô không nói cho anh biết.

Hôm nay, lúc An Điềm đang quét dọn nhà cửa thì đột nhiên chuông cửa vang lên.

Cô nhìn vào con mắt theo dõi trên cửa thấy có phụ nữ sang trọng đeo kính râm to, trên tay xách theo một cái túi xách hàng hiệu. Cửa vừa mở ra thì mùi nước hoa trên người phụ nữa kia xộc vào mũi cô.

“Em là An Điềm hả?” Người phụ nữ cười hỏi và bỏ kính râm xuống.

An Điềm thấy người này quen quen, người phụ nữ kia đi thẳng vào nhà và véo mặt cô một cái: “Xinh gái quá đi, hèn gì Dịch Diễn lại giấu kỹ như vậy.”

“Hả?” An Điềm nghe không hiểu gì.

Nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô người phụ nữ bật cười, không nhịn được để túi xách xuống dùng cả hai tay tỉ mỉ ôm lấy gương mặt cô: “Chị là chị dâu của em, chị tên Lam Lam.”

Ba tiếng sau.

An Điềm thật thà chất phác ngồi trên máy bay đi đến Đông Nam Á, cô ngơ ngác nhìn đám mây trắng xoá ngoài cửa sổ.

Làm thế nào mà cô lên được máy bay vậy?

Vừa rồi Lam Lam giới thiệu xong thì lập tức thu họn hành lý giúp cô, cô ấy nói đêm nay là trận tranh giải quán quân nên cô ấy muốn đi xem thành quả sau một năm bận rộn của Dịch Diễn, nhân tiện cô ấy cũng đưa bảo bối nhỏ của Dịch Diễn đến cho anh bất ngờ.

Chờ An Điềm khôi phục tinh thần lại, Lam Lam đã giúp cô xử lý xong việc xin nghỉ làm.

“Em đã từng thấy dáng vẻ lúc ở bên ngoài của Dịch Diễn chưa?” Giọng Lam Lam kéo suy nghĩ An Điềm về.

An Điềm lắc đầu, cô chỉ nghe Dịch Diễn nói trước kia anh là người thích mạo hiểm, anh đã từng sống ở rất nhiều nơi. Tất cả những gì cô thấy là các bức ảnh của Dịch Diễn, thậm chí cô cũng chưa từng xem Dịch Diễn đánh quyền ở trường võ thuật.

“Cậu ấy……” Lam Lam nheo mắt, cười xấu xa: “Ai cũng biết con trai thứ hai của Dịch gia chính là món hàng hot, xung quanh cậu ấy có rất nhiều phụ nữ. Chị đoán, bây giờ đã có rất nhiều thiên kim nhà giàu có mặt trên chuyến bay đến Đông Nam Á để mà gửi lời chúc phúc đầu tiên cho cậu ấy.”

Lam Lam cụp mắt nhìn vẻ mặt hoảng loạn của An Điềm, cô ấy thì thầm vào tai cô mấy câu khiến cho mặt cô gái nhỏ tức khắc đỏ lên.

“Thật, thật sự phải như vậy sao?” An Điềm nhỏ giọng nghi ngờ hỏi.

“Đương nhiên.” Lam Lam hất tóc một cái: “Lúc trước chị cũng theo đuổi anh trai cậu ấy như vậy đó.”

Không biết đang nghĩ gì mà Lam Lam bật cười: “Cũng tại chị cả, nếu không kết hôn sớm thì có lẽ nhân duyên phụ nữ của anh trai cậu ấy cũng không hề thua kém gì so với Dịch Diễn đâu.”

“Dù sao đi nữa thì đêm nay em sẽ thấy được cậu ấy là người như thế nào.”