Thế Gia Tử

Chương 6: Nhà ngoại



Sau khi tiếp đãi người tới cửa chúc tết xong, Cố gia cũng đi chúc tết.

Huynh trưởng của Từ thị đã ngoại phóng nên ba huynh đệ Cố Lưu cũng không cần đi nhà cữu cữu chúc tết. Trừ bỏ Cố Quyết là cẩu độc thân, thành thành thật thật ở nhà, Cố Lưu cùng Cố Dục đều lôi kéo một xe lễ đưa thê nhi đến nhà nhạc phụ nhạc mẫu chúc Tết.

Cố Hoài Chi đặc biệt hưng phấn, hắn đều đã xuyên tới ba năm nhưng lại chưa từng ra khỏi đại môn Cố phủ. Lần này rốt cuộc có thể đi nhìn xem thế giới bên ngoài, Cố Hoài Chi còn thấy hơi kích động.

Kết quả vừa ra khỏi cửa, Cố Hoài Chi đã bị Cố Lưu ôm vào xe bò.

Xe bò, xe bò......

Cố Hoài Chi cả người đều ngốc, thời buổi này đi ra ngoài, phương tiện giao thông thời thượng nhất chẳng lẽ là xe bò mà không phải xe ngựa sao?

Cố Lưu thấy biểu tình tò mò của Cố Hoài Chi, cho rằng hắn lần đầu ngồi xe bò nên trong lòng sợ hãi, ôn thanh dỗ hắn: "Hoài Nhi chớ sợ, nó rất ngoan, đi cũng vững chắc, không bao lâu là có thể đến nhà ngoại con."

Cố Hoài Chi thầm nói con đây là kinh ngạc chứ không phải sợ hãi, lại không thể nói thẳng ra, rốt cuộc trước mắt hắn vẫn là một tiểu thí hài trước nay chưa thấy qua bò, vì không OOC(1), Cố Hoài Chi cũng chỉ có thể nhìn con bò thêm vài lần.

(1)OOC: Out Of Character: không phù hợp với tính cách

Cố Lưu khẽ cười một tiếng, đặt Cố Hoài Chi bên cạnh chậu than sưởi ấm, lại ôn nhu dặn dò Vương thị, "Nàng đang có thai, chờ lát nữa phải cẩn thận một chút, đừng để bị va chạm."

"Yên tâm đi, ở nhà mẹ đẻ làm gì có ai va chạm ta?" Vương thị cười lên tiếng, tùy tay ôm Cố Hoài Chi vui vẻ nói, "Trong phủ chỉ có Ngưng Nhi cùng con tuổi tác xấp xỉ, đợi chút nữa tới nhà ngoại, sẽ có không ít biểu ca, biểu đệ chơi cùng con."

Cố Hoài Chi cũng vui vẻ: "Trong phủ ông ngoại có rất nhiều biểu ca biểu đệ sao?"

Vương thị gật đầu, "Nhà ngoại con còn chưa phân gia, các phòng đều ở cùng một chỗ, rất náo nhiệt. Con có ba cữu cữu, hai biểu ca, ba biểu đệ, đều tầm tuổi con."

Cố Lưu một bên chen vào nói, "Nhà ngoại con khéo lễ pháp, quy củ nghiêm ngặt. Trong chốc lát vào phủ, con cũng không thể hồ nháo."

Sao lời này lại nghe ra có hương vị của chủ nhiệm giáo dục? Cố Hoài Chi chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi lại: "Quy củ trong phủ chúng ta không phải cũng rất nhiều sao?"

"Cố thị chúng ta, nếu luận cập phương diện lễ pháp xác thật không bằng Vương thị. Đương thời tứ đại thế gia, Ngu Xuyên Cố thị thiện văn, trong nhà con cháu đều có thể làm được cẩm tú văn chương. Bạc Dương Lâm thị thiện sử, lịch đại sử quan đa số xuất phát từ Lâm thị. Hi quận Từ thị thiện thư pháp, a bà con chính là nhân tài kiệt xuất trong đó. Húc Trạch Vương thị thiện lễ pháp, các cung quy lễ độ của tiền triều cùng triều đại hiện giờ đều là từ Vương thị sở định."

Cố Hoài Chi nghe xong quả thực muốn hít thở không thông, bẻ ngón tay đếm, "Như vậy tính ra, tứ đại đỉnh cấp thế gia, Cố gia chỉ thiếu mỗi Lâm gia là có thể gom thành thân thích?"

"Ai nói thiếu Lâm gia? Lão phu nhân hiện tại của Lâm gia là đường muội của tổ mẫu con, tính lên cũng là thân thích."

Cố Hoài Chi càng cảm thấy hít thở không thông, quả nhiên đại lão chỉ chơi với đại lão, không nói đến tứ đại đỉnh cấp thế gia lũng đoạn tuyệt đại đa số tài nguyên, còn liên hôn với nhau để củng cố thế lực, một thế hệ lại một thế hệ, rắc rối khó gỡ, cho dù là đế vương cũng không thể dễ dàng lay động cây che trời đại thụ này.

Đây cũng là thế gia tự tin cùng kiêu ngạo.

Cố Hoài Chi im miệng kinh diễm.

Bên trong xe trầm mặc trong một cái chớp mắt, Cố Lưu lại mở miệng phổ cập khoa học cho Cố Hoài Chi, "Bất quá Cố thị chúng ta cùng Lâm thị có khập khiễng, quan hệ cũng không thân cận như hai nhà khác."

Tâm bát quái của Cố Hoài Chi nổi lên: " Vì sao lại thế ạ?"

"Còn có thể vì sao? Tự nhiên là bởi vì tranh chấp trong triều đình. Năm đó tổ tiên của Lâm thị cùng tổ tiên của Cố thị chúng ta chính kiến không hợp, cuối cùng bị thua. Tới triều đại này, Lâm gia lão thái gia cùng a công con lại tranh vị trí Thừa Tướng, lần nữa bại trận, chỉ phải dừng ở Úy chức, ngay cả Thái Uý cũng chưa lên làm được, bị ngoại tổ con lấy được. Con nói xem quan hệ của hai nhà Cố - Lâm có thể tốt sao?"

Cố Hoài Chi đã hiểu, đây là chuyện xưa tương ái tương sát của vạn năm lão nhị cùng đệ nhất danh tướng. Cẩn thận mà nghĩ thì Lâm thị cũng quá thảm, trên đầu vĩnh viễn đều có một đám mây đen đuổi không đi, không biết đã tạo cho người ta bóng ma tâm lý bao lớn.

Sau đó đốm lửa này lại đốt đến trên người hắn, Cố Lưu bỗng nhiên cười, vui vẻ nói: "Nếu nói đến chuyện này, thuận tiện cũng nói cho con một sự kiện. Đầu năm năm trước, Lâm gia truyền ra trưởng tôn có danh thông tuệ, Lâm Đình Úy còn khoe ra trước mặt a công con nhiều lần. A công con tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng hẳn là sinh hờn dỗi vài lần. Nếu không, vì sao năm nay sẽ gióng trống khua chiêng làm con biểu hiện một hồi trước mặt mọi người như vậy?"

Cố Hoài Chi không khỏi hắc tuyến, hóa ra đây là ân oán của tổ tông vẫn luôn liên tục đến bây giờ, còn có tiết tấu muốn kéo dài đến tương lai?

Nghĩ như vậy, Cố Hoài Chi nhịn không được nhíu mày, "Tổ phụ không phải cố ý muốn con lại so một hồi với trưởng tôn Lâm gia đấy chứ?"

Cố Lưu cười khẽ gật đầu: "Hẳn là, lúc trước ta cũng không ít lần phân cao thấp với trưởng tử Lâm gia. Bằng không, vì sao tổ phụ con phải nghiêm khắc với ta và các thúc thúc con như vậy?"

Cố Hoài Chi sờ sờ mũi, để sát vào bên tai Cố Lưu nhỏ giọng hỏi: "Trưởng tôn kia của Lâm gia có bao nhiêu thông tuệ?"

"Lại thông tuệ cũng không bằng con. Bất quá là mồm miệng rõ ràng chút, đọc thuộc một hai câu thơ thôi. Ở trước mặt con, sao có thể xưng là thông tuệ?" Cố Lưu nhéo mũi Cố Hoài Chi, trả lời đến chém đinh chặt sắt.

Cố Lưu đối với Cố Hoài Chi vốn là tự mang lự kính của lão phụ thân, trải qua chuyện Cố Hoài Chi ra chủ ý trị Thái Hậu, càng cảm thấy con của hắn là nhân vật thông minh trên trời dưới đất đều khó tìm. Chẳng sợ thật sự có người thông minh hơn Cố Hoài Chi, Cố Lưu cũng có thể vuốt lương tâm nói hắn tuyệt đối không bằng nhi tử ta!

Đây quả nhiên là cha ruột.

Cố Hoài Chi vừa lòng, nhưng mà nghĩ lại còn khá xin lỗi trưởng tôn Lâm gia. Chính mình là một cái bug ngụy nhi đồng, đối phương lại là tiểu học sâm chính thức, so như vậy thật là có hiềm nghi khi dễ tiểu bằng hữu.

Cũng là tạo nghiệt.

Vẫn là cầu nguyện cho hai nhà đừng liều mạng nữa đi.

Dọc theo đường đi nói nói cười cười, Vương thị hơi hơi mở ra cửa sổ xe, ôn thanh nhắc nhở: "Sắp tới rồi, Hoài Nhi phải nhớ khi thấy ông ngoại bà ngoại phải vấn an."

"Con đều nhớ kỹ mà, còn có hai biểu ca, ba biểu đệ."

Vương thị lại bồi thêm một câu: "Thêm bốn biểu tỷ, ba biểu muội."

Trời đất, đều sắp gom thành thất tiên nữ! Cố Hoài Chi thầm nói Vương gia cũng thật có thể sinh, ngược lại nghĩ đến tình huống của Cố gia, nhịn không được hỏi: "Vì sao trong phủ chúng ta không có nhiều người bằng nhà khác?"

Vấn đề này bối rối Cố Hoài Chi thật lâu, nếu Cố Huyền cùng Từ thị kiêm điệp tình thâm lại khác, nhưng quan hệ của hai vị kia rõ ràng không nóng không lạnh, ở niên đại nạp thiếp là hợp lý hợp pháp này, Cố Huyền vậy mà có thể nhịn xuống không nạp thiếp? Theo Cố Hoài Chi quan sát, Cố Huyền không chỉ không có thiếp thất, thông phòng không danh không phận cũng không có, thật sự chỉ có một mình Từ thị.

Phát triển này không quá phù hợp tình huống hiện giờ. Đời sau còn có rất nhiều cặp vỡ chồng yêu đến chết đi sống lại vẫn ngoại tình, ly hôn kìa, như vậy xem ra, giá trị tiết tháo của Cố Huyền cũng quá cao rồi.

Lại không ngờ Cố Lưu nghe thấy vấn đề này sắc mặt lập tức cứng đờ trong một cái chớp mắt, nếu không phải Cố Hoài Chi luôn nhìn chằm chằm hắn, khẳng định sẽ bỏ lỡ biểu tình mất tự nhiên trong nháy mắt này của cha mình.

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Cố Hoài Chi, trong lòng Cố Lưu khẽ thở dài một cái, duỗi tay sờ đầu Cố Hoài Chi, trầm giọng dặn dò hắn: "Về sau vấn đề này không thể nhắc lại, đặc biệt là không thể nhắc tới trước mặt a công a bà con, biết không?"

Xem ra vấn đề có chút nghiêm trọng. Cố Hoài Chi thành thành thật thật gật đầu, thật sâu nhớ kỹ lôi khu này, miễn cho ngày nào đó chọc đến nỗi đau của tổ phụ tổ mẫu.

Xe bò chậm rãi ngừng trước cửa lớn ngoài Vương phủ, Cố Lưu một tay ôm Cố Hoài Chi xuống xe, sau đó cẩn thận đỡ Vương thị xuống.

Người gác cổng của Vương gia xa xa nhìn thấy xe bò treo tộc huy của Cố gia lại đây, vội vàng chạy đi thông báo cho lão phu nhân, đám người Cố Hoài Chi vừa xuống xe, nhuyễn kiệu của Vương phủ đã ở cửa chờ. Cố Lưu đỡ Vương thị lên kiệu, định ôm luôn cả Cố Hoài Chi vào, lại bị Cố Hoài Chi cự tuyệt.

Thật vất vả mới có thể ra cửa nhìn xem, sao có thể ngồi trong kiệu? Cố Hoài Chi kiên định cự tuyệt Cố Lưu, bước chân ngắn nhỏ đi theo phía sau Cố Lưu, trên mặt nghiêm túc, dư quang lại thường thường quét hoàn cảnh chung quanh một chút. Cũng may bọn người hầu nâng kiệu được lão phu nhân phân phó, nói là đại cô nương lại có thai, dưới chân cần phải ổn, đi đường khá chậm, vừa vặn để chân ngắn của Cố Hoài Chi có thể theo kịp tốc độ.

Một đường đi đến chính sảnh, Cố Hoài Chi còn chưa chào hỏi trưởng bối đã bị Vương lão phu nhân ôm vào trong ngực kêu một hồi tâm can bảo bối, ngoài miệng còn oán trách Vương thị: " Cháu ngoại lớn của ta đều sắp 4 tuổi, lại là lần đầu đến nhà ngoại. Về sau cũng không thể lại câu cháu ngoại ta!"

Cố Hoài Chi vội vàng đứng thẳng thân mình thay mẹ biện giải: "Dĩ vãng là bởi thân mình con không biết cố gắng, mỗi khi đến cửa ải cuối năm lại mắc bệnh một hồi. Mẫu thân vẫn luôn nói với con rằng ông ngoại bà ngoại rất nhớ con, còn thu thập riêng một gian nhà ở, chuyên đặt đồ vật bà ngoại đưa qua cho con nữa. Con cũng muốn đi theo tới, lại sợ lây bệnh cho mọi người, ngược lại thành bất hiếu."

"Nhìn miệng lưỡi sắc bén này, thật là một đứa nhỏ cơ linh!" Vương lão phu nhân đầy mặt tươi cười, ba mợ tự nhiên cũng đi theo trêu ghẹo, trong lúc nhất thời trong đại sảnh tràn đầy tiếng cười vui.

Cố Hoài Chi ngoan ngoãn ở trong ngực Vương lão phu nhân, lặng lẽ đánh giá ông ngoại đang ở một bên, trong lòng đối với hắn có vài phần sợ hãi, phảng phất thời đại học sinh gặp chủ nhiệm giáo dục.

Vương Thái Úy không hổ là lễ pháp đại gia, giữa mày có một đạo ấn ký do nhíu mày thật sâu, ít khi nói cười, không giận tự uy. Nếu nói Cố Huyền là phong hoa gió mát trăng thanh thì Vương thái úy là khí độ nguy nga như núi cao.

Thấy ánh mắt Cố Hoài Chi vọng lại đây, Vương Thái Úy cũng nhìn vào mắt Cố Hoài Chi thật sâu, gật đầu đánh giá: "Ánh mắt thanh chính, mặt mày thư lãng, là người tâm tính kiên nghị. Nhỏ tuổi có nhanh trí, cũng không đọa danh thần đồng."

Đây là gặp phải đại lão xem tướng! Cố Hoài Chi hơi hơi kích động, nhìn xem đại lão quả là đại lão, ngay cả khen người cũng thật có trình độ, Cố Hoài Chi bị khen đến bay lên, hận không thể nói một câu đại lão sẽ khen người liền khen nhiều một chút.

Nhưng mà đại lão làm người lãnh khốc, lời nói không nhiều lắm, bình xong cũng không hề mở miệng. Cố Hoài Chi còn thoáng mất mát một hồi.

Nhưng Cố Lưu lại lộ vẻ vui mừng, Vương thái phó xem tướng cực chuẩn, hiện giờ những nhân tài mới xuất hiện trong triều, đa số đều bị hắn bình qua. Khi còn nhỏ Cố Lưu cũng được hắn đánh giá "Tuy không có thiên tư hơn người nhưng bản tính cứng cỏi, có thể gánh nhất tộc hưng suy".

Hiện giờ xem ra, mười có tám chín đều bị hắn nói trúng rồi.

Hiện tại Vương thái phó khen Cố Hoài Chi như vậy, Cố Lưu còn cao hứng hơn cả chính mình được khen.

Đại cữu Vương gia sợ Cố Hoài Chi không được tự nhiên, đưa mắt ra hiệu cho trưởng tử mình, cười với Cố Hoài Chi: "Tiểu hài tử các ngươi ngồi không được, cùng đi ra ngoài chơi đi."

Năm huynh đệ Vương gia đồng loạt tiến đến bên cạnh Cố Hoài Chi, thúy thanh nói: "Đệ đệ, đi, chúng ta đi chơi ném thẻ vào bình rượu."

Các nữ hài tử cũng lộ ra ánh mắt hâm mộ, Vương lão phu nhân thấy thế, cười phất phất tay: "Các ngươi cũng cùng đi, Tết nhất đừng câu thúc."

Vì thế một hàng mười người đi vào hậu viện, bọn tỳ nữ sớm đã dọn xong dụng cụ ném thẻ vào bình rượu. Cố Hoài Chi vẫn là lần đầu chơi ném thẻ vào bình rượu, trước xem các huynh đệ chơi một vòng mới tự lên sân khấu.

Năm huynh đệ Vương gia tuy nhân số nhiều, nhưng tên lại khá dễ nhớ, theo trình tự Ôn, Lương, Cung, Kiệm, Nhượng(2), vô cùng có hơi thở Nho gia.

(2)ôn hòa, hiền lương, cung kính, tiết kiệm, khiêm nhượng

Vương Ôn sợ Cố Hoài Chi bị thương, tay cầm tay dạy hắn ném như thế nào, còn dạy hắn nên dùng cách nào ném cho tốt. Tuy Cố Hoài Chi tuổi còn nhỏ, nhưng tính chính xác không tồi, cuối cùng tính xuống dưới thế nhưng xếp thứ ba.

Sau khi đợi mọi người tận hứng, nam đinh cùng nữ quyến cũng đã tách ra. Cố Hoài Chi tự nhiên đi theo Thúy Cô mà Vương thị phái tới hồi hậu viện.

Lúc này Vương lão phu nhân đang nói chuyện với Vương thị, thấy Cố Hoài Chi trở về, hai người ăn ý dừng lại câu chuyện.

Cố Hoài Chi tròng mắt vừa chuyển, cảm thấy trong này tất có ẩn tình. Vì thế, tâm cơ cẩu Cố Hoài Chi ở Vương thị hỏi hắn có muốn ngủ một lát không, quyết đoán gật đầu, quyết định giả bộ ngủ nghe góc tường.

Hai mẹ con Vương thị vẫn luôn nhìn Cố Hoài Chi "Ngủ" mới từ nội thất ra, cầm lò sưởi tay nói chuyện phiếm nói: "Đứa nhỏ này thật ra bớt lo."

Vương lão phu nhân nhìn thoáng qua bụng Vương thị, hạ giọng hỏi nàng: "Sau khi ngươi có thai, con rể có tâm tư khác không?"

Vương thị lắc đầu, vẻ mặt ngọt ngào cười, "Thời điểm lúc trước con hoài Hoài Nhi, phu quân đã nói qua không muốn có người khác, hiện giờ cũng giống nhau."

"Huynh đệ hai người bọn họ thật ra là phu quân tốt khó được." Vương lão phu nhân cảm thán, "Nghĩ đến có lẽ bởi năm đó chịu qua ủy khuất. Đặc biệt là chú em ngươi, năm đó đứa con trai mà thiếp thất kia sinh cũng tầm tuổi hắn, lại bị bệnh chết. Thế cho nên cha chồng ngươi đối với hắn có khúc mắc, bà mẫu ngươi cũng bởi vì việc thiếp thất mà lạnh tâm với cha chồng ngươi, cũng không quản ấu tử......"

"Tết nhất ngài đừng đề cập mấy chuyện không cao hứng này. Mọi nhà đều có quyển kinh khó đọc, hiện tại không phải đều khá tốt sao?" Vương thị tiệt mẹ ruột nói đầu, nhìn thoáng qua nội thất, nhẹ giọng nói, "Ngài không biết đó thôi, Hoài Nhi vừa mới còn hỏi vì sao nhân khẩu trong Cố phủ không nhiều bằng các phủ khác nữa. Lời này ngàn vạn đừng để hắn nghe được, cũng không biết hắn người còn nhỏ, lấy đâu ra nhiều tâm tư như vậy?"

"Tâm tư nhiều so với thiếu tâm nhãn tốt hơn. Ta xem Hoài Nhi nhà chúng ta thật tốt!"

Thuộc tính cách một thế hệ thì thân ở trên người Vương lão phu nhân được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, cũng thuận thế ngừng đề tài, không mở miệng nữa.

Cố Hoài Chi giả bộ ngủ nghe bát quái, không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi ăn phải đại dưa, tiếp tục thành thật giả bộ ngủ.

Lúc này Vương Thái Úy vào phòng, nhìn thoáng qua bụng Vương thị còn chưa hiện hoài, khẽ nhíu mày, sau đó phân phó thê tử: "Ngươi sai người đi nhà kho, cầm dược liệu cùng đồ bổ bên trong đều lấy ra đưa cho Mật nhi mang đi."

"Sao lại dùng đến nhiều dược liệu như vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

"Tự nhiên là cho Mật nhi chuẩn bị, vạn nhất trên đường trở về Ngu Xuyên phải dùng đến."

Vương lão phu nhân vẻ mặt kinh ngạc: " Trở về Ngu Xuyên làm gì?"

Vương Thái Úy biểu tình tự nhiên: "Chờ xem, lão cáo già kia đầu năm sau sẽ từ quan về quê, trước đó còn phải tranh cãi với bệ hạ một trận nữa, làm đủ bộ tịch mới về quê."

Cố Hoài Chi nhịn không được cho Vương Thái Úy một like, đây đại khái là ăn ý giữa các đồng liêu đi.

Sự thật chứng minh, một quẻ này của Vương Bán Tiên tính chuẩn vô cùng. Mồng sáu đầu năm, đại triều hội thứ nhất của triều đình, Cố Huyền lại lần nữa nhân việc của Lý Cát mà khắc khẩu với hoàng đế, hai người cuối cùng tan rã trong không vui. Cố Huyền noi theo danh sĩ đi trước, Giải ấn Tướng làm người treo lên phía trên cung điện, nghênh ngang mà đi.

Ngươi muốn tìm đường chết thì tìm đường chết đi, lão tử không hầu hạ!

Hoàng đế hoàn toàn trợn tròn mắt.

- -------

Nói thật là tui bị thích Cố Tướng xỉu luôn á!! Ulatr, đại lão thật sự ngầu đến điên mất!!!!