Thế Giới Không Được XXOO

Chương 8: Đại nhân nhà ta không ngừng ảo tưởng



Edit: Cỏ

Chương 8: Đại nhân nhà ta không ngừng ảo tưởng

Vừa mới đặt Tống Vân đang hôn mê lên giường, Tư Chính Khanh liền nhận được tin Hoàng Thượng truyền triệu. Trước khi hắn rời đi chỉ kịp phân phó thị nữ cho gọi đại phu tới, liền vội vàng tiến cung diện thánh.

Vân Thiều Đế năm nay mới đứng tuổi, ánh mắt sáng ngời có thần, ngũ quan đoan chính, khóe miệng giơ lên, nhìn vô cùng hiền hòa. Thấy Tư Chính Khanh đi vào điện, hắn thoáng trầm sắc mặt: "Tư khanh, ngươi biết tội chứ."

Tư Chính Khanh rũ mắt xuống, cung kính nói: "Thần không biết Thánh Thượng muốn nói chuyện gì."

"Hừ." Vân Thiều Đế tàn nhẫn đập tay lên tay vịn hình đầu rồng: "Trước mắt bao nhiêu người cưỡi chung ngựa với một nữ tử, ngươi thân là quan viên nhị phẩm trong triều, lại phạm tri pháp, còn ra vẻ không biết?"

"Thánh Thượng, sự thật không phải là như thế." Đối mặt với sự tức giận của hoàng đế, mặt Tư Chính Khanh không đổi sắc: "Đây là nàng giúp thần giải cứu mười mấy nữ đồng phải chịu ngược đãi, tình huống lúc ấy khẩn cấp, bất đắc dĩ mới kéo người lên ngựa."

Tư Chính Khanh còn chưa kịp viết tấu chương, chỉ đành chính miệng đem sự việc hôm nay bẩm báo đúng sự thật.

Vân Thiều Đế biết mấy ngày này hắn vẫn luôn kiểm tra chùa Vân Sơn, lại không ngờ trong đó lại giấu chuyện xấu xa như vậy, tức giận đến mức trực tiếp vỗ bàn đứng bật dậy: "Vậy mà lại có người cả gan làm loạn như thế!"

"Thánh Thượng bớt giận......".

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Vài vị lão thần hai bên vội vàng tiến lên trấn an lửa giận của bệ hạ.

"Thánh Thượng không cần lo lắng, thần chắc chắn sẽ nhanh chóng quy án tróc nã với tất cả những người có tham gia."

"Ừ." Hiệu suất làm việc của Tư Chính Khanh, Vân Thiều Đế vẫn là yêm tâm, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn hơn một ít: "Thiếu nhân thủ thì cứ nói với trẫm."

"Đa tạ Thánh Thượng."

"Bệnh của Hình Bộ thượng thư đã khá hơn chưa?"

"Tạ Thánh Thượng quan tâm. Gia gia chỉ là lớn tuổi không chịu nổi mệt nhọc, dẫn đến ảnh hưởng tới thân thể."

"Vậy là tốt rồi. Hiện giờ ngươi tạm thời quản Hình Bộ, có gì khó khăn thì hỏi sư phó của ngươi, trẫm cũng yên tâm." Vân Thiều Đế gật gật đầu, sau đó có chút mệt mỏi ngáp một cái: "Không còn việc gì thì lui xuống đi."

"Vâng."

*

Lúc Tư Chính Khanh hồi phủ, đã qua gần hai canh giờ.

Tống Vân được sắp xếp ở phòng dành cho khách, hắn tiến vào thăm, thấy thị nữ canh giữ ở cửa, lạnh lùng nói: "Sao không đi vào hầu hạ?"

"Chủ tử, trong phòng đã có người khác." Thị nữ hành lễ: "Theo như chỉ thị của đại phu, cô nương đang ngâm nước lạnh."

Tư Chính Khanh nhăn chặt mày lại: "Đang khỏe mạnh sao lại ngâm nước lạnh?"

"Đại phu nói trên người cô nương có rất nhiều tàn lưu của mị hương, thần kinh vốn căng thẳng nên chưa phát tác, vừa nãy trong nháy mắt lại thả lỏng, nên mới té xỉu ở trong phủ."

Mị dược.

Tư Chính Khanh không tiếng động siết chặt nắm tay, hắn có biết tư vị của đồ vật kia, dược rất mạnh, người bình thường sợ là không chịu nổi.

"Ngâm nước lạnh là được à?"

"Chỉ là giảm bớt....." Thị nữ có chút khó xử: "Rốt cuộc giờ phút này cũng không có biện pháp nào tốt hơn..."

Xoa xoa ấn đường, Tư Chính Khanh hỏi: "Có tiện để ta vào không?"

Thị nữ gật gật đầu: "Cô nương mặc quần áo, cũng có bình phong che. Nếu chủ tử lo lắng, thì tự vào nhìn thử đi."

Tư Chính Khanh vội vàng đẩy cửa ra bước vào, thị nữ trong phòng thi lễ với hắn sau đó liền đi ra ngoài, thuận tiện nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cách bình phong, Tư Chính Khanh có thể nghe rõ hơi thở có chút nặng nề của Tống Vân giờ phút này, nàng đang chịu sự đốt cháy của dục hỏa, mặc dù trong lúc ngủ mơ cũng không được an ổn, không khỏe mà lăn qua lộn lại trong thau tắm.

"A Vũ...."

Tư Chính Khanh có chút hoài nghi thính giác của mình. Vị hôn phu của nàng không phải tên là Phó Lan Thanh gì đó sao, A Vũ là ai?

"Ưm~.....Ba...mẹ....cuộc sống này mệt mỏi quá."

Đều bắt đầu nói mê sảng, Tư Chính Khanh lo lắng nàng cứ ngâm như vậy chỉ sợ sẽ bị cảm lạnh, liền nghĩ không bằng tìm một nữ tử giúp nàng giải tỏa một chút.

Nào ngờ hai thị nữ ngoài cửa sau khi nghe xong phân phó của Tư Chính Khanh thế nhưng đồng thời quỳ xuống: "Chủ tử, chúng ta không dám."

Tư Chính Khanh không hiểu làm sao: "Đều là nữ tử, có gì mà không dám?"

Hai người lại không lên tiếng.

Sau lưng không ngừng vang lên tiếng thở dốc thống khổ của Tống Vân, Tư Chính Khanh nhìn hai thị nữ bất động trước mặt, tức khắc một trận buồn bực: "Các ngươi lui ra!"

"Chủ tử yên tâm, chúng ta sẽ canh gác cẩn thận, tuyệt đối không để một con muỗi lọt vào."

Hai người thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lui ra ngoài.

Sắc mặt Tư Chính Khanh trầm xuống, "Rầm" một tiếng đóng mạnh cửa lại.

Bây giờ phải làm sao? Gọi vị hôn phu của nàng tới xử lý? Trong phủ đệ của hắn đều là người một nhà, làm gì cũng không cần lo lắng.

Nhưng mà Tư Chính Khanh không quá tình nguyện.

Quan hệ của bọn họ tóm lại là "chưa lập gia đình", cũng coi như không thân mật lắm.

Mắt nhìn bóng người mơ hồ sau bức bình phong, Tư Chính Khanh trước giờ như sấm rền gió cuốn khó có lúc do dự như vậy, nửa ngày cũng không quyết định được.

Một phần cũng do, hắn không biết nên giúp nàng như thế nào.

*

Tống Vân ở trong sự dày vò của liệt hỏa đốt người từ từ tỉnh lại, đầu nàng đau muốn nứt ra, trên người vừa nóng vừa lạnh, thống khổ mà rên rỉ ra tiếng: "Đại nhân..."

Xuyên qua bức bình phong làm bằng sa hình con cá, Tống Vân mơ hồ nhìn thấy có người đang tới gần nàng.

"Tống Vân?"

Là Tư Chính Khanh.

Nàng rũ mắt nhìn tình trạng hiện tại của mình, nâng cánh tay lên: "Sao ta lại ở trong nước?"

"Trong tầng hầm kia đốt mị hương, hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng giúp ngươi giảm bớt." Tư Chính Khanh giải thích: "Ngươi tỉnh lại là tốt rồi, tự mình xử lý đi."

Tống Vân trợn tròn đôi mắt, đây là muốn nàng giống hắn ngày đó, tự thẩm sao?

Không phải không được, nhưng mà....

"Đại nhân, ngài không ra ngoài sao?"

Nàng không nghe thấy tiếng mở cửa, mà nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng xê dịch ghế, Tư Chính Khanh đang ngồi trên ghế.

"Không cần." Tư Chính Khanh cựa quậy trên ghế để tìm tư thế thoải mái rồi nhắm mắt lại: "Vừa lúc thanh toán công bằng."

Bởi vì ngày đó nhìn hắn tự thẩm, bây giờ muốn nhìn lại sao?

Tống Vân thật sự khổ không nói nổi. Nhưng thân thể cũng chống đỡ đến cực hạn, không thể không duỗi tay hướng về phía giữa hai chân.

*

Sau bình phong truyền đến tiếng nước chảy, Tống Vân ở trong tiếng nước rì rầm đứng lên, cởi bỏ quần áo ướt đẫm trên người.

Váy dài dính nước được treo lên bình phong, bình phong làm bằng sa gặp nước càng trở nên trong suốt, càng phác họa rõ ràng hình dáng Tống Vân.

Nàng lại ngồi vào thau tắm lần nữa, nằm ngửa trên thùng.

Tiếng nước nặng nề truyền đến, cùng với tiếng thở dốc kìm nén của Tống Vân, Tư Chính Khanh nhắm chặt mí mắt lại, đôi tay không tự giác nắm chặt tay vịn.

Thính giác được kích thích làm người nghe không thể không suy nghĩ miên man. Nàng đang chạm vào nơi nào? Là bộ ngực mềm mại no đủ, hay là vòng eo một vòng tay có thể ôm hết? Hay là nơi giữa hai chân kia - địa phương mà Tư Chính Khanh chưa từng được tiếp xúc?

Đại Yên nghiêm cấm bán tranh khỏa thân, ngay cả thoại bản cùng thể loại cũng bị cấm nghiêm khắc. Mặc dù Tư Chính Khanh từng ở trong nhà quan viên nào đó điều tra được một ít, nhưng đều không ngoại lệ bị hắn đem đi tiêu hủy. Hơn nữa Tư Chính Khanh cự tuyệt cùng quan viên đến thanh lâu chuyện trò xã giao, bởi vậy hắn đối với thân thể nữ tử, trừ bỏ những lời nghe thấy từ miệng của mấy tháo hán lớn tuổi trong quân doanh như "đào nguyên", "kiều nhụy", "diễm đế", cơ hồ là hoàn toàn không biết gì cả.

Nữ tử muốn đạt được sung sướng thì phải làm gì?

Cách bình phong truyền tới tiếng rên rỉ tràn ngập sung sướng, Tống Vân rơi vào khoái cảm cũng không còn kìm nén, buông ra tiếng thở dốc cùng kêu rên.

Biểu tình của nàng giờ phút này như thế nào?

Tò mò đưa chuyện không biết tới vô vàn ảo tưởng. Trong đầu Tư Chính Khanh hiện lên ánh mắt lớn mật của nàng khi nhìn chằm chằm vật giữa háng mình, bộ dáng giận mà không dám tỏ vẻ trước mặt hắn, còn có biểu tình ôn nhu như nước trên khuôn mặt kiều diễm kia khi đối mặt với đám hài đồng.

Mắt hạnh đen bóng của nàng giờ phút này nhất định là long lanh đầy nước, hai má cũng đỏ ửng, đôi môi đỏ căng mọng kia, có phải đang bị nàng vô ý thức cắn môi mà lưu lại dấu răng nhợt nhạt?

Chày ngọc giữa hai chân cứ thế thức tỉnh, Tư Chính Khanh dần dần thở dốc dồn dập, hòa vào với tiếng kiều suyễn của Tống Vân, thân mật đến mức tuy hai mà một.

Trong lòng hắn biết có ý dâm với nữ tử không phải việc mà một quân tử nên làm. Nhưng bàn tay vẫn là bất tri bất giác chui vào trong quần dài, nắm chặt vật cứng đứng thẳng.